Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 7: Phiền toái lớn




Bạc thái phi đứng xa nhìn hoàng hậu huấn thị Tần Quốc, lòng bùi ngùi vô hạn, không nỡ nhìn cảnh đưa Tần Quốc đi, rời tổ miếu tới Trường Ninh Cung.

Nơi này còn có cái tên khác mà bất kỳ ai trong hoàng cung đều khiếp sợ, lãnh cung.

Đi vào trong, bầu không khí thoáng cái biến đổi, tiêu điều hiu quạnh, u ám thâm trầm làm người ta không thoải mái, tường cung loang lổ, sàn đá phủ rêu xanh, cỏ dại khắp nơi, chẳng thấy bóng người, không giống cung điện, giống miếu hoang hơn.

Bạc thái phi đi trên con đường nhỏ gần như bị lá khô phủ kín không phân biệt được nữa, vào sâu trong Trường Ninh cung, một phụ nhân cao lớn ngồi trên cái ghế cũ kỹ tắm nắng, đuổi cung nữ thái giám đi theo lùi lại.

- Bạc Hồng Y, sao lại tới đây thăm ta? Vừa rồi có tiếng quân hiệu, chẳng lẽ Đông Kinh có biến, Triệu Trinh đã chết chưa?

Bạc thái phi không giận còn cười: - Thanh Ngộ, dù sao ta cũng là trưởng bối của ngươi, sao vô lễ như vậy?

- Ha ha ha, trước kia bà là người ta tôn kính nhất, không ngờ lúc ta gian nguy, bà lại đánh thuốc ta, tước đoạt vinh diệu cuối cùng của ta, còn dám nhận là trưởng bối?

Bạc thái phi thở dài: - Ngươi đánh bệ hạ, chẳng những phạm tội đại bất kinh, còn là thiếu phụ đức, bệ hạ phế ngươi đã là quá nhẹ, ta còn phải làm gì? Giúp ngươi đánh ra khỏi hoàng cung à?

- Hừm, ta làm hoàng hậu chín năm không có nhi tử, Triệu Trinh phế truất ta, ta không trách, nhưng các ngươi cướp đi cốt chục của ta, Triệu Trinh dùng nó uy hiếp chính mẹ nó, đó là lý gì? Phụ nhân càng nói càng kích động, gào thét nắm tay xông tới Bạc thái phi, nhưng chưa bước được ba bước đã bị sợi xích buộc ở chân kéo lại, không sao tiến thêm được:

Bạc thái phi thở dài: - Cái tính của ngươi bao giờ mới chịu sửa đây, ngươi vốn xuất thân danh môn, lại được Lưu thái hậu sủng ái, chỉ cần bỏ đi cái tính đố kỵ thì làm gì tới phiên Tào thị làm hoàng hậu? Ngươi không chỉ tát bệ hạ, còn cào cổ bệ hạ toang máu, nếu không phải bệ hạ che dấu, thì Quách gia bị chém cả nhà rồi.

- Ngươi bị đầy vào Trường Ninh cung mới phát hiện mình có thai ba tháng, thân là nữ nhân, thân là mẫu thân, ngươi quá hồ đồ, ai dám giao con cho ngươi? Lão thân không bế Tần Quốc đi, chẳng lẽ để ngươi sinh ra một công chúa đầy thù hận?

- Ngươi chửi mắng bệ hạ, nói Tần Quốc là do ngươi thông gian với người ngoài sinh ra, khiến bệ hạ và Tần Quốc sinh khoảng cách, tới giờ Tần Quốc chưa bao giờ được gọi một tiếng phụ thân, nếu không có ta, đứa bé đó làm sao có hôn nhân mỹ mãn? Nói cho ngươi biết, hôm nay Tần Quốc xuất các nên báo cho ngươi một tiếng, nếu không lão thân chẳng muốn tới chỗ này.

Quách thị nghe lời này như bị sấm sét đánh trúng, đứng trở ra đó, mặt nhợt nhạt vô cùng, mấp máy môi: - Các ngươi đem Tần Quốc đi hòa hiếu... Tới đó quỳ sụp xuống: - Thái phi, đừng đem Tiểu Oản Nhi đi hòa hiếu, tội gì cũng là của ta, là ta, tại ta, ta không nên ghen tuông, không nên mạo phạm bệ hạ, cầu xin người, đừng hại Tiểu Oản Nhi. Ta, ta nhất định bảo phụ thân và ca ca ta vào kinh triều bái.

Bạc thái phi thấy Quách thị khóc lóc đáng thương, định tới đỡ dậy an ủi, ai ngờ vừa gới gần Quách thị nhanh như chớp bật dậy, bàn tay to lớn bóp yết hầu Bạc thái phi, giọng nanh ác: - Bảo Triệu Trinh trả lại nữ nhi cho ta, nếu không ta bẻ gãy cổ ngươi. Bạc thái phi không sợ, gian nan quay đầu: - Các đời ngươi sống thật hồ đồ, chết không hối cải, ai nói Tần Quốc bị đưa đi hòa hiếu?

Quách thị phẫn nộ: - Quách gia ta đời đời tướng môn, chẳng lẽ ta không nghe ra quân hiệu, ai đi thành thân mà lại thổi quân hiệu trong hoàng cung, nhất định Tây Hạ hoặc nước Liêu tới rồi, các ngươi định mang khuê nữ của ta đi đổi lấy bình an cho các ngươi.

Bạc thái phi bình thản: - Ngươi bị giam quá lâu rồi, thiên hạ đã thay đổi, nước Liêu vừa bị Đại Tống ta đánh bại, phải ký hòa ước, không còn triều công gì nữa. Lý Nguyên Hạo chết đã lâu, Một Tàng Ngoa Bàng bị quân ta đánh tan tác, về tới Tây Hạ chỉ còn chưa tới mười vạn tàn binh, sao dám tới hoàng cung ta giương oai.

Quách thị cười nhạo: - Bằng bào tên nhát gan như chuột Triệu Trinh đó à, năm xưa thành thân, nhìn thấy ta treo đao kiếm trong phòng cũng hết hồn, vài năm không gặp đã thành hùng chủ? Bạc Hồng Y, đừng khua môi múa mép nữa, trả Tiểu Oản Nhi cho ta.

Bên ngoài có tiếng thái giám la hét cầu cứu, Bạc thái phi tức giận: - Vào nhà nói chuyện, ngươi không để ý tới thể diện nữa sao?

Quách thị kéo Bạc thái phi vào phòng, buông tay ra: - Hôm nay không có câu trả lời, ta sẽ chết chết lưới rách với các ngươi.

Bên ngoài có tiếng cười dài truyền vào: - Chúc mừng Tịnh Phi nương nương, hôm nay Tần Quốc công chúa gả cho Vân gia, thiên hạ chung vui, nương nương sau này có thể yên tâm tĩnh tu rồi.

Quách thị bước ra cửa, nhìn thấy Trần Lâm không sợ hãi, lớn tiếng chất vấn: - Phu gia là ai, có xứng với Tiểu Oản Nhi không? Chỉ cần không phải đem hòa hiếu, xem ra Triệu Trinh còn chút lương tâm.

Bạc thái phi xoa cổ họng, gian nan nói: - Bệ hạ đã hôn mê sáu ngày.

- Ha ha ha, hắn cuối cùng cũng chết rồi, ta đợi ngày này đã quá lâu.

Bạc thái phi nổi giận vung tay tát, Quách thị nhanh nhẹn tránh ngay, Trần Lâm xông vào thủ hộ bên cạnh, thái giám cung nữ xung quanh bị ông ta đuổi đi hết.

- Đây là lần cuối cùng ta tới thăm ngươi, trong lòng ngươi ngoài thù hận còn có gì nữa? Bạc thái phi lấy từ ống tay áo ra hai bức tranh lụa, ném cho Quách thị: - Đó là khuê nữ và nữ tế của ngươi, Tần Quốc hiền lương thục đức, Vân Việt là đệ đệ của danh tướng bách chiến Vân Tranh, từ nhỏ nổi danh thần đồng, là tài tuấn hiếm có.

- Tần Quốc rất thích Vân Việt, Vân Vệt cũng một mảnh tình thâm, hai đứa xứng đôi vừa lứa.

Quách thị tham lam trải hai bức tranh ra, đưa tay sờ tranh Tần Quốc, lại nhìn Vân Việt: - Bề ngoài cũng được lắm, nhưng mà vóc người gày gò thế này e không trường thọ, nếu gả cho ca ca có phải tốt hơn không, là chiến tướng thì thế nào cũng hùng tráng.

Bạc thái phi không để ý những lời đó, mắt ươn ướt: - Hoàng gia và Quách gia ngươi ân oán lẫn lộn, nếu Quách gia ngươi không biết tiến lui, cả nhà khó tránh kiếp nạn.

Quách thị tiếp tục xem tranh, chẳng ngẩng đầu lên: - Triều đình chẳng phải phái quân tới, đại bại quay về sao?

- Đó là vì bệ hạ niệm tình xưa, không hạ tử thủ, nếu tướng quân là Địch Thanh hay Vân Tranh, Quách gia ngươi sớm tan thành mây khói rồi. Ba nghìn giáp sĩ tưởng ghê gớm sao, khi đại quân bình định phương nam đều bỏ qua các ngươi.

- Gả cho Tần Quốc cho nhà tốt, không phải vì Bạc Hồng Y này nợ nần các ngươi, mà vì muốn cho nó hạnh phúc. Hiện bệ hạ sinh tử chưa rõ, một khi triều thần cho rằng Quách gia ngươi là mối họa, thì không ai cứu nổi hết, bảo cha ngươi lên kinh thỉnh tội may còn thoát thân.

- Lệnh cấm thư tín của ngươi từ hôm nay hủy bỏ, ngươi nghĩ đi, đừng làm liên lụy cả nhà.

Phụ nhân đó chính là phế hậu Quách thị, con của tiết độ sứ Quách Sủng, vợ đầu của Triệu Trinh, lúc mới vào cung do tuổi còn nhỏ, không hiểu trong cung hiểm ác, ỷ có Lưu thái hậu cưng chiều chống lưng, cực kỳ kiêu ngạo, tới hoàng đế cũng không coi ra gì, tính cách đố kỵ, nghiêm ngặt giám thị Triệu Trinh, không cho gần gũi phi tần khác, Triệu Trinh hết sức phẫn nộ không dám nói. Khi Lưu thái hậu giá băng, Triệu Trinh lạnh nhạt, khiến bà ta không chịu được cô đơn, ghen tuông bùng phát.

Khi đó trong cung có Thượng thị, Dương thị xinh đẹp, rất được Triệu Trinh yêu quý, Quách thị nhiều lần tới chỗ ở của bọn họ chửi bới.

Một hôm, Triệu Trinh sủng hạnh Thượng thị, Thượng thị kể chuyện hoàng hậu đến quấy phá, vừa vặn Quách thị tới, không kìm được phẫn nộ, vung tay đánh Thượng thị, Triệu Trinh ngăn cản, Quách thị không kịp thu tay, đánh phải Triệu Trinh, long nhan đại nộ, muốn phế truất Quách thị.

Tể tướng Lữ Di Giản có hiềm khích với với Quách hoàng hậu, biết chuyện thừa cơ góp lời:" Hậu lập chín năm, vô tử, nên phế!"

Được Lữ Di Giản du thuyết, Triệu Trinh quyết tâm phế hậu, không ngờ trung thừa Khổng Đạo Phụ, gián quan ngự sử Phạm Trong Yêm, Đoạn Thiếu Liên hơn chục người dâng thư can gián " Hậu không có lỗi, không được phế!", đều bị biếm quan.

Quách Sùng nổi giận, từ đó không vào triều.

Vân Nhị không biết rằng, mình đang hoan hoan hỉ hỉ đưa vào nhà một thứ phiền toái lớn.