Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 5: Ý chí của Vân gia




Trong một cái giếng không lớn vớt được bốn thi thể nữ nhân, do không cẩn thận ngã xuống chết đuối... khi trời tối, đám cung nữ tuyệt đối không dám đi sâu vào ngự hoa viên, ở đó có nhiều truyền thuyết dễ sợ.

Vừa rồi lại có hơn mười thi thể từ Hàm Nguyên điện đưa ra, về phía hóa nhân tràng.

Tần Quốc cực kỳ ghét nơi ở của mình.

Lâm Lang các ở sát mép tường nội cung, nàng thích lên lầu gác cao nhất xem sách, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nhưng ở chỗ nàng cũng thấy rất nhiều thi thể, vì tới hóa nhân tràng phải đi qua Lâm Lang các.

Nàng thích căn nhà gỗ ở Vân gia, nhỏ thôi, nhưng ấm cúng, nhiều lần nàng muốn Lục thị giữ mình lại, rốt cuộc không thể mở miệng.

Phòng của Vân Việt rất sạch, thậm chí sạch tới quá mức, dễ ngửi lắm, giống mùi trên người Vân Việt, không phải là dùng hương liệu, dù Vân gia có vô số hương liệu.

Căn nhà gỗ có cửa sổ ở bốn phía, chỉ cần mở cửa sổ là có nắng tràn vào, một năm bốn mùa tràn ngập ánh nắng, chỉ là tấm da hổ có hơi dễ sợ.

Vân Việt nói đó là nơi ẩn náu của đại ca hắn, cũng là nơi đám chất nữ chơi đùa, thậm chí Lục thị cùng một số quý phụ thân thiết tổ chức buổi tụ hội riêng, thiếp thị Cát Thu Yên thích trốn lên đó ngủ, còn Tịch Nhục... Hừm, hừm, ai mà thèm quan tâm.

Tần Quốc rất thích nằm trên sàn gỗ, cúi đầu nhìn xuống dưới, Vân Tam thường nằm dưới ngủ gật, buồn cười là Vân Tam tuy là con chó, nhưng ở Vân gia lại có thân phận chủ nhân, không ít huân quý thấy Vân Tam đều chắp tay nói:" Vân gia tiểu thế huynh!", đã thành đề tài bàn tán say xưa ở Đông Kinh.

Vân gia tổng thể mà nói là lười, vì chủ nhân lười, nên phó nhân cũng lười, gác cửa không uống trà thì uống rượu đánh cờ, nam phó làm xong việc thì kiếm chỗ ngủ, nữ phó tụ tập thêu thùa tán gẫu.

Thi thoảng nghe thấy vị quản gia què hét lên "chết hết rồi à?", thế là người ở khắp nơi ùa ra, vờ vịt làm cái này cái nọ, vẫn bị quản gia chửi bới.

Người có việc đi làm, người không có việc nghe chửi xong lại ngáp dài đi ngủ.

Cái nhà lười biếng, người lười biếng, đến chó cũng lười, Tần Quốc lại thích vô cùng.

Hôm qua nghe nói Vân gia đại ca bị bãi quan rồi, Tần Quốc khóc suốt một đêm, nàng biết mình chỉ là công cụ lung lạc Vân gia thôi, Vân gia không có giá trị lung lạc, mình không được gả tới Vân gia nữa.

Lục thị mang tới rất nhiều lễ vật nạp cát, hoàng hậu không đồng ý, Tần Quốc biết chuyện, lòng đau như cắt.

Nàng chỉ muốn gả cho Vân gia thôi, nếu không được, nàng sẽ xuống tóc đi tu.

Tay Tần Quốc nắm chặt một viên đá vàng, không phải ngọc thạch, chỉ là cục đá rất bình thường, khi đi chơi bên Hoàng Hà nhặt được, trên cục đá có hoa văn thiên nhiên, hình nữ sĩ cầm ô.

Rất mờ, chỉ miễn cưỡng nhìn ra hình người thôi, Vân Việt lại dứt khoát nói là rất giống Tần Quốc, còn chỉ tay lên trời thề, biết rõ là nói dối, Tần Quốc vẫn vui lắm.

Cục đá lăn đi lăn lại trên sàn, nước mắt lăn trên má, chuyện cũ càng đẹp chỉ khiến tương lai thêm chua xót, Tần Quốc nhìn thấy hoạn quan Trịnh Bân đi qua dưới lầu của mình, vốn định hỏi, nhưng xung quanh ai nấy khẩn trương như ra trận, đành thôi.

"Cộp!" Một cục đá ném lên lầu, Tần Quốc đang ngạc nhiên thì phát hiện có giấy bọc ngoài cục đá đó, vội vàng bóc ra xem, bên trên chỉ có một dòng chữ:" Tần Quốc trong vòng ba ngày hạ giá Vân Việt, ý chỉ đã phát."

Mồm há to, không dám tin vào mắt mình, Tần Quốc quệt khuôn mặt lem luốc như mèo mướp, đọc hết lần này tới lần khác tới khi tờ giấy bị nước mắt làm ướt nhòe không đọc được nữa, vội vàng vẩy khô cất kỹ để tối xem tiếp.

Tần Quốc hoan hỉ sai cung nữ đem cái rương lớn mẫu thân để lại, bên trong có có áo cưới mẫu thân thêu cho và một ít trang sức.

Mẫu thân là một cung nữ, vì không cẩn thận cùng hoàng đế sinh ra mình nên thành mỹ nhân, tới giờ Tần Quốc vẫn không biết phụ thân mình rốt cuộc là ai, nàng không thể gọi hoàng đế là phụ hoàng giống Hàn Quốc, không thể gọi là hoàng huynh như Thục Quốc, nàng gọi là bệ hạ.

Thật là kỳ quái, tước vị của nàng rất cao, vị trí của nàng xếp trên cả đám Hàn Quốc, mẫu thân qua đời khi nàng sáu tuổi, thế nên nàng được Bạc thái phi nuôi dưỡng, Bạc thái phi dặn nàng, không được hỏi, không được nói với bất kỳ ai chuyện cha mình.

Chín năm qua Tần Quốc nhớ kỹ lời dặn dò, chưa bao giờ nhắc tới với ai.

Tần Quốc được tiểu cung nữ giúp mặc áo cưới lên, một màu đỏ rực phủ từ đầu tới chân, bên trên thêu kim tuyến, hoa văn mẫu đơn phú quý cực kỳ sang quý, gài thêm một chiếc trâm vàng, trong gương đồng liền xuất hiện một giai nhân tuyệt sắc, thân hình yểu điệu, phong thái cao nhã, khiến người ta không thể tìm ra khuyết điểm nào.

- Đúng là khuê nữ xinh đẹp, tên phóng đãng Vân Việt đó có phúc rồi.

Giọng Bạc thái phi từ cửa truyền vào, Tần Quốc tức thì thẹn chín mặt không biết có nên cởi áo cưới ra hay không.

- Mặc đi, mặc đi, để ta nhìn Tần Quốc của ta thêm một chút, xinh đẹp nhường này, nếu như không có Vân gia cường thế như vậy, ta thà đề con bên cạnh, không bao giờ gả đi. Bạc thái phi chống quải trượng ngồi xuống đôn gấm, nhìn Tần Quốc đầy yêu thương trìu mến:

Tần Quốc quỳ xuống bên gối Bạc Thái Phi như còn mèo nhỏ, lí nhí nói không muốn gả đi nữa, chỉ muốn ở lại phụng dưỡng Bạc thái phi, nhưng mà thiếu sức thuyết phục đến mức nàng chẳng tin nổi, cuối cùng đỏ mặt không nói nữa.

….

Lục Khinh Doanh nhíu mày nhìn đội ngũ đón dâu của Vân Nhị, đem những người què chân, thiếu tay, chột mắt, hoặc là xẹo chằng chịt trông như cường đạo, hoặc mặt cháy xém như ác ma loại bỏ hết khỏi đội ngũ, đi đón dâu hay đi nhát ma người ta không biết.

Lão Chu mắt chột kêu oan: - Phu nhân, năm xưa tiểu nhân nổi danh là hậu sinh anh tuấn ở quê, giờ cũng chỉ thiếu mỗi cái mắt thôi mà, sao không được theo Nhị gia đón dâu?

Lục Khinh Doanh xém á khầu, tên này thật tự tin: - Ngươi không đi lấy cái gương mà soi xem có dọa chết chính bản thân không, bảo ngươi đeo cái bịt mắt vào, ngươi không đeo, mặt có cái lỗ đen xì thì đẹp lắm đấy?

Lão Chu còn cái cố: - Phu nhân, nhà chúng ta ăn cơm quân ngũ thì phải thế, đại soái bảo đây là kiêu hãnh, không cần che dấu, chứ đám mặt trắng như Tiểu Liêu thì làm ăn gì, vả lại đi đón râu còn phải trừ tà, xua đuổi ma quỷ, cái mặt của tiểu nhân vừa vặn mà.

Hoa Nương đỡ Bành Lễ tiên sinh đi ra, bên cạnh là Tiểu Man hứng thú sờ lễ vật, năm đứa trẻ con, bốn nữ một nam do Lạc Lạc cầm đầu xếp hàng một ríu rít theo sau, Hoa Nương cười khúc khích: - Lão gia tử, Vân Đại lần trước lần trước kết hôn đã qua loa vội vàng, giờ Vân Nhị cũng thế, đúng là huynh đệ đồng lòng.

Bành lễ tiên sinh nhấc gậy gõ vào trán nàng: - Ngươi còn chê người khác được, bản thân có cưới gả gì không hả, lão phu biết Tiếu Lâm nhiều năm, trông hắn cũng đường hoàng, lại làm việc cẩu thả như vậy. Nói tới đó thì nghe thấy lời của mấy lão binh, cười khà khà tán đồng: - Có lý, những lão binh thương tật này là bảo bối quý giá nhất của Vân gia, ai nấy đều là công thần Đại Tống, dùng bọn họ đón dâu là cho hoàng gia đủ thể diện rồi. Cứ để họ đi, không tệ.

Hoa Nương đưa cặp mắt quyến rũ nhìn lướt qua đội ngũ đui mẻ què sứt, chúm chím môi hồng nói: - Khinh Doanh muội tử, ta thấy bọn họ ra dáng nam nhân lắm.

Đám lão binh tức thì ưỡn ngực lên, như gà trống thắng trận.

Lục Khinh Doanh muốn khóc, nhiều lúc nàng thấy trong nhà mỗi mình là người bình thường, Vân gia lại sắp bị người ta chế nhạo rồi, mà toàn do Vân gia cung cấp đề tài cho người ta, khéo léo nói: - Lão gia tử, đám Lão Chu đều là người vào sinh gia tử trên chiến trường, phu quân dặn không được coi như hạ nhân, người xem, quỳ cụt thế kia còn phải khiêng lễ vật, đó là không tôn trọng họ.

Lão Hà què cười khì khì: - Ăn của nhà, dùng của nhà thì phải góp sức chứ ạ, đại soái ở chiến trường chưa bao giờ bạc đãi đám tiểu nhân, nhưng khi chỉnh quân tập hợp cũng chưa bao giờ coi đám tiểu nhân là tàn tật, gập hết ngón tay không tới kịp là ăn đòn như thường. Nên phu nhân đừng coi bọn tiểu nhân là người tàn tật, chẳng phải lần trước theo phu nhân, mười người đánh tan tác hơn hai mươi tên lưu manh dám trêu ghẹo nha hoàn trong phủ đó sao?

- Bây giờ đại soái bị đoạt quân quyền rồi, phải cho đám Vương Bát Đản thấy uy phong Vân gia vẫn còn, chỉ cần có bọn tiểu nhân, chớp mắt một cái đại soái có thể tụ tập mười vạn đại quân.

Lục Khinh Doanh vừa bất lực vừa cảm động: - Được rồi, các ngươi đi đi, nhà ta gửi năm trăm thiếp mời, vậy mà có hơn ba trăm từ chối, phải cho bọn chúng hối hận.

HẾT!