Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 46: Chuyện về bát thuốc độc




Mây đen từ sau núi bay tới, lo mưa làm đám con bị ướt, Vân Tranh dừng tay, dẫn cả nhà vào lều cỏ bên cạnh.

Đất ruộng thì nhỏ, lều thì to lại to quá đáng, mặt đất trải cỏ khô vàng ươm, có khi nha hoàn hôm qua vì số cỏ này còn tốn công hơn cả nhà làm việc ngày hôm nay, Vân Nhị thả ngay người xuống đống cỏ, thở dốc: - Đại ca, làm nông không dễ chút nào, lúc nhỏ đệ đâu thấy mệt như thế, toàn là ký ức vui vẻ.

Vân Tranh đang pha trà hừ một tiếng: - Là vì đệ nằm trên lưng Tịch Nhục, không thì đi đuổi bướm, chẳng được tích sự gì hết.

Triệu Uyển nghe đại ca mắng trượng phu mình thì không vui, phu thê bọn họ hôm nay đều chăm chỉ mà, váy nàng bẩn hết rồi, chân trượng phu cũng xước xát, làm người ta đau lòng, Vân Tranh nhìn thấy Triệu Uyển phụng phịu dùng khăn lau mồ hôi cho trượng phu, hai lão bà của mình thì bận rộn rửa chân tay cho con chẳng ngó ngàng gì tới: - Tiểu Uyển, đại ca thời gian qua bận rộn quá, không kịp hỏi muội, từ khi tới Vân gia có thấy quen chưa?

- Rồi ạ, đại ca đại tẩu đối xử với muội như nữ nhi, cảm giác được cưng chiều, chỉ muốn ở nhà mãi thôi.

Vân Tranh cười lớn: - Thoải mái là được, đây là nhà của muội mà, tất nhiên có thể ở mãi mãi.

Bên ngoài mưa xuống rồi, khung cảnh rừng núi trở nên mơ màng đầy ý thơ, mỗi khi trời mưa, Vân Tranh thấy mình cảm tính hơn nhiều, đưa tay ra để mưa xuân li ti làm ướt, sau đó chảy vào người, làm trái tim cũng trở nên tươi mát.

Đại thanh mã chạy tới hất cổ hí liên hồi, Vân Tranh biết ý nhảy lên lưng nó, con ngựa khoan khoái men theo đường nhỏ mưa mù phóng như bay, đó là hưởng thụ lớn của nó.

Bất tri bất giác đại thanh mã men theo suối nhỏ nược dòng chạy lên, đường đi mỗi lúc một gian nan, núi xanh cũng ngày một thêm hùng vĩ. Một cái đập nước chắn ngang suối, trên đập nước đắp bằng đá xanh có một lỗ hổng không lớn, cho nên nước chảy qua đó rất xiết, làm xoay guồng nước bên bờ.

Thương lão vuốt chòm râu trắng đi quanh cối xay, thi thoảng lại dùng chổi quét thanh khoa vào mắt cối xay, lão bà Thương Nhĩ ngồi dưới cối xay sàng bột thanh khoa vừa được xay ra, cả hai đều chăm chú làm việc không nói gì cả.

Người ngoài nhìn cảnh này có thể thấy thương cảm, nhưng người không phải cá sao biết hạnh phúc của cá, nếu nhất định muốn đón ông cụ lên Thành Đô hoặc Đông Kinh, ông cụ xa rừng núi này sẽ không vui, vì thế Vân Tranh không lên tiếng làm phiền, để đại thanh mã tùy ý bước đi.

Trước kia vào mùa xuân trại tha hồ vui vẻ, nhà nhà kéo nhau lên núi làm việc, lúc này tiếng sơn ca đối đáp sẽ vang khắp nơi, nhưng thanh niên đã vào quan hoặc theo thương đội đi khắp nơi rồi, đám học sinh năm xưa của Vân Tranh giờ đa phần là chưởng quầy của Vân gia phân tán khắp toàn quốc, cái đám đó sau khi thi đỗ ở huyện liền không tiếp tục theo con đường khoa cử mà chuyển sang kiếm tiền, một dạo làm ông cụ tức điên, viết thư mắng Vân Tranh một trận.

Trở một vòng trở về, Tịch Nhục chạy tới đưa cho thiếu gia một bát canh gừng nấu đường nóng hổi, dùng khăn khô lau đầu cho y.

Vì đang ngồi, tầm mắt Vân Tranh vừa vặn chỗ áo khẽ gấp khúc nơi bờ ngực căng đầy khỏe khoắn của Tịch Nhục, nha đầu này chẳng biết đã lớn từ bao giờ, y xa nhà nhiều, rồi lại bị đủ thứ chuyện phân tán chú ý, thiếu quan tâm tới nàng, giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra Tịch Nhục đã trở thành một đóa hoa núi diễm lệ, có điều không thấy lớp lông tơ ở tai nữa, trước kia Tịch Nhục đứng ở phía ánh mặt trời, Vân Tranh hay nhìn lỗ tai hồng hồng của nàng, thấy rõ lớp lông tơ đó.

Thoáng cái hiểu ra, Tịch Nhục bị Vân Nhị họa hại rồi.

Buồn cười Lục Khinh Doanh cứ đề phòng Vân Nhị và Triệu Uyển, nhưng lại quên mất Tịch Nhục, Vân Nhị tuổi tâm lý hơn sinh lý, giờ cơ thể đã phát triển đầy đủ, ở tuổi mười bảy này, không kiềm chế được tình dục là rất bình thường, mà Tịch Nhục lại chiều chuộng nó như thế, chắn chắn không từ chối.

- Ngươi từ nhỏ đi theo bên ta, ta luôn coi như muội muội, nay ngươi và Vân Nhị đã thực hiện lễ phu thê, vậy thì nên có dáng vẻ của tức phụ của Vân gia, cho dù Triệu Uyển có là công chúa, ngươi cũng không cẩn cẩn thận hầu hạ, giữ sự cung kính bình thường là được.

Tịch Nhục nghe Vân Tranh nói thế thì “á” một tiếng, mặt đỏ như máu, cố gắng để mình không bỏ chạy, nhéo đùi mình lí nhí nói: - Thiếu gia đừng nói ra, như thế không tốt cho Nhị thiếu gia và công chúa, là nô tỳ không biết xấu hổ, cứ quấn lấy Nhị thiếu gia.

- Hừ hừ hừ, thứ không biết xấu hổ là Vân Nhị, ta không biết sao, ngươi không nỡ từ chối nó, đợi lúc không người ta sẽ đánh cho nó một trận. Ngươi không cần ủy khuất lâu đâu, vài tháng nữa, ngươi sẽ được chính thức viết vào tộc phổ của Vân gia.

Tịch Nhục rốt cuộc cũng chạy mất rồi, sau khi được nếm thử tư vị nam nữ từ Nhị t hiếu gia, giờ lại được cảm thụ được tình cảm phụ huynh quan tâm nồng ấm của Đại thiếu gia, nàng thấy mình là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời.

Tịch Nhục không để ý, nàng luôn coi mình là nô tỳ của hai vị thiếu gia, nhưng Vân Tranh thấy Vân Nhị không phong quang cười Tịch Nhục vào nhà là có lỗi, làm đại ca, y thay đệ đệ bù đắp.

- Tịch Nhục hôm nay làm bánh bao thật ngon.

- Chậc chậc, Tịch Nhục thêu hoa đẹp quá.

- Giỏi lắm, nong tằm Tịch Nhục phơi đã nở hết rồi, đẹp thật.

- Năm con lợn? Là lợn con mới bắt năm nay, chậc chậc đúng là có nhãn quang, nhìn một cái biết hay ăn hay ngủ chóng cho thịt...

Lục Khinh Doanh nghi hoặc nhìn phu quân hành vi vô cùng khác thường, thấy Tịch Nhục mặt đỏ au chạy mất, kéo vội Vân Tranh vào phòng ngủ, chất vấn: - Chàng có biết nhị thúc và Tịch Nhục đã ngủ với nhau rồi không, chàng còn tính làm gì Tịch Nhục, nhà ta không thể để xảy ra chuyện đó.

Không ngờ lão bà biết rồi, thấy Lục Khinh Doanh hỏi đáng ghét như thế thì nổi giận, hùng hổ nói: - Ta thì làm gì Tịch Nhục chứ, dù có ý xấu ta cũng đi tìm Ngỗi Minh.

Lục Khinh Doanh nghiến răng trèo trẹo: - Cuối cùng chàng cũng lộ lòng lang dạ sói rồi nhé, đi luôn đi, Ngỗi Minh đang … á … chàng làm gì?

Vân Tranh không trả lời, ném Lục Khinh Doanh xuống giường, thô bạo cởi y phục của nàng, chẳng mấy chốc cơ thể trần truồng của thiếu phụ như quả mật đào chín mọng xuất hiện, nàng sinh hai đứa con, vòng eo không thanh mảnh thon gọn như thiếu nữ nữa, nhưng mông càng thêm phong mãn, nuốt ực một ngụm nước bọt, lật qua người của nàng, ép nàng quỳ ở trên giường.

Đồi ngực Lục Khinh Doanh lắc lư theo từng nhịp công kích của Vân Tranh, tay bấu chặt chăn, cánh môi quyến rũ phát ra tiếng rên xiết như nức nở, cuối cùng biến thành tiếng rên kéo dài, trên cổ thiên nga ưu nhã, mồ hôi li ti tụ thành từng giọt nước nhỏ xuống …

Trừng phạt lão bà đến khi tinh lực kiệt quệ, Vân Tranh nằm bẹp trên giường vừa thở vừa nói: - Ta có cảm giác, ngoài Thu Yên mà ta dám đi tìm người khác, thế nào nàng cũng kéo ta lên quan phủ ly hôn, chia gia sản, thế thì ta lỗ lớn.

Lục Khinh Doanh thì càng thêm sức sống, mắt lấp lờ xuân ý chưa tan, chống mình nằm nghiên trên giường, lấy tóc ngoáy mũi Vân Tranh: - Chàng không biết phu nhân sĩ đại phu không có ly hôn à, dù hưu thê cũng không có, đại hộ nhân gia xuất hiện chuyện này sống sao nổi, thông thường toàn kế thúc bằng mệnh án.

- Còn có loại chuyện này à, chẳng lẽ ta có thể cho nàng bát thuốc độc, sau đó mai nói với Lưu huyện lệnh là nàng tự tử? Sớm biết thế ta cưới về không biết bao nhiêu lão bà rồi, chỉ cần không thích là cho bát thuốc độc, tỳ sương lại rẻ như thế, ha ha ha...

Lục Khinh Doanh bật dậy như hổ cái, cưỡi lên lưng Vân Tranh, nghiến răng nói: - Cái đồ vô lương tâm này.

Sáng hôm sau, trong Đậu Sa trại một đám đông đứng đợi hầu gia đi săn, tới khi mặt trời lên rất cau, phu nhân mới nói hầu gia tối qua bị trặc lưng, không đi được.

Cát Thu Yên vừa giúp Vân hâu gia xoa lưng vừa làu bàu: - Chàng không còn là trai trẻ nữa, phòng sự phải chú ý chứ, xương sống đúng là lệch rồi, nhịn đau một chút thiếp nắn vào cho.

Rắc một tiếng, Vân Tranh kêu thảm, vỗ giường rống to: - Người đâu, lấy cho ta một bát thuốc độc.