Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 4: Ý chí của hoàng đế




Ý chỉ của hoàng đế đã tới.

Thế là Đông Kinh sôi trào.

Nói ra cũng lạ, nhóm người đầu tiên ăn mừng hội minh thành công lại là kỹ nữ thanh lâu, muôn vàn những cánh hoa từ lầu son ném xuống, đỏ có, vàng có, hồng có, chẳng mấy chốc phủ đầy đường đi.

Mùa thu Đông Kinh bị nắng gắt hoành hành, những kỹ nữ trang phục mát mẻ, càng thiêu cháy sự cuồng nhiệt của kinh thành.

Những lúc thế này trống nhỏ chiêng nhỏ không đủ truyền đi không khí cuồng nhiệt, vì thế Trương Tam Nương mang chiếc trống lớn đã phủ bụi lâu ngày ra cửa, đứng trên trống đánh rung trời.

Những lúc thế này chẳng ai để ý bầu ngực của nàng rung rinh theo nhịp trống, chỉ để ý xem nàng có thể đánh trống được bao lâu, ngư long vũ đã bắt đầu.

Thu Hoán Nhi toàn thân trên dưới chỉ có cái quần lót, Hạ Phán Nhi cùng nàng đu xích đu càng không mảnh vải che thân, chẳng biết vị danh sĩ phong lưu nào vẽ trên thân thể nàng bức mãnh hổ hạ sơn, đầu hổ hung dữ vừa vặn che đi bầu ngực, vằn hổ dấu chỗ riêng tư.

- Đại thắng rồi!

Kiều Tam ở Tinh Xuân Lâu hô một tiếng là cầm cái dùi cực lớn gỗ vào chiêng đồng ba cái, người đi đường không ai không che tai bỏ chạy, đứng thật xa chỉ hắn chửi bới.

Tửu quan hôm nay không giới hạn giờ đóng cửa.

Nha môn hôm nay không đi làm.

Cửa hiệu bách tính hôm nay chỉ bán thức ăn.

Cho dù là thương thuyền trên sông hôm nay cũng chẳng ai đi nộp thuế buôn bán, xếp hàng dài đỗ ở đó, người trên thuyền hòa vào dòng người hoan lạc.

Không có chuyện gì cổ vũ lòng người hơn kết thúc chiến tranh, nhớ lại khi xưa trăm vạn người Liêu hùng hổ nam hạ, tinh thất lợi ở chiến trường liên tục truyền về, thành Đông Kinh nhân tâm hoảng loạn, rồi Đường huyện bị phá, hoàng đế phải dẫn đội quân cuối cùng bi tráng xuất chinh, một số nhà phú quý đã cho con cháu vượt qua bờ nam Trường Giang, giữ gìn hương hỏa.

Thế rồi người Liêu bị chặn lại ở Hà Bắc, thảm bại ở Nhạn Môn Quan, tên hung thần Da Luật Hoa Tháp bị chém ở Đường huyện, khiến Liêu hoàng vốn như hùng ưng bay lượn chín tầng mây phải hạ xuống, ký minh ước mới với Đại Tống.

Lần này không có bồi thường, không có cống nạp, không còn chuyện hoàng đế Đại Tống phải gọi Liêu hoàng là huynh đệ hay cữu cữu nữa, điều duy nhất còn lại của minh ước khi xưa là thông thương mà thôi.

Vậy là ĐẠI THẮNG rồi!

Lò xo bị nén càng chặt, bật lên càng mạnh, người Đông Kinh lúc này là thế, bọn họ lấy sự nhiệt tình gấp trăm ngàn lần tham gia vào lễ mừng oanh liệt.

Vương An Thạch đứng ở lầu gác nhà mình nhìn đám đông vui sướng bên ngoài, rất xa vẫn nghe thấy tiếng reo hò lộn xộn truyền vào hậu viện, đi xuống lầu, một mình đứng trong thư phòng, nắm chặt phong thư, gân xanh chằng chịt.

Ông không muốn tin đây là sự thực, biến pháp vừa mới bắt đầu, ánh bình minh vừa mới hé lộ mà mây đen đã kéo tới bao phủ.

- Không! Vương An Thạch tức giận gạt phăng toàn bộ đồ trên bàn xuống, nghiên mực mới mài đổ lên mặt đất biến thành từng đóa hoa đào, nhưng ông chẳng còn lòng dạ nào hân thưởng, hai tay chống bàn thở hồng hộc:

" Bệ hạ hôn mê bất tỉnh, hai ngày không ăn uống gì được, không ngừng máu mũi chảy ra, e rằng ngày kỵ không xa nữa. Bàng Tịch, Hàn Kỳ, Địch Thanh thành cố mệnh đại thần, Vân Tranh bãi chức đuổi về quê, huynh bị biếm đi Đàm Châu, người thay huynh là Tằng Công Lượng..."

Vương An Thạch thống khổ đập đầu vào bàn: - Mười năm, cho lão phu mười năm, Đại Tống sẽ triệt để thoát thai hoán cốt, giờ tất cả phải đợi tiểu hoàng đế trưởng thành, lão phu không cam tâm.

Ngô phu nhân hớn hở từ ngoài đi về, phát hiện ra thư phòng bừa bộn, không hỏi, trượng phu có cái tính này, có chuyện không vui là trút lên đồ đạc, bà lạ gì, cúi xuống định sắp xếp lại.

- Không cần đâu! Vương An Thạch chán chường ngồi phịch xuống ghế xua tay:

- Toàn thành đang ăn mừng, sao lão gia lại không vui?

- Thu thấp hành trang chuẩn bị tới Đàm Châu, không lâu nữa sẽ có ý chỉ truyền tới.

Ngô phu nhân giật mình: - Lão gia có đại công với nước, lại chẳng lỗi lầm gì.

- Công cao ai hơn Vân Tranh? Vậy mà y bị bãi hết quan chức đuổi về quê rồi.

- Thế là sao?

Vương An Thạch lắc đầu không đáp, Ngô phu nhân biết đây là quốc sự không nên hỏi, khuyên nhủ: - Đàm Châu vốn là nơi lão gia bắt đầu làm quan, nay trở về đó cũng là thuận lợi, mấy năm qua lão gia dồn cả tinh lực vào tân pháp, sức khỏe đi xuống nhiều, giờ dưỡng sức cũng tốt...

- Chỉ đành như thế, chỉ đành như thế.

Ngoài hoàng cung tưng bừng náo nhiệt, trong cung cũng giăng đèn kết hoa, chỉ là trên mặt Bạc thái phi, hoàng hậu, Thục phi lại chẳng có lấy một nụ cười.

Trần Lâm đứng ở cửa cung điện, cái đầu chỉ còn lưa thưa một hai sợi tóc như con kền kền cực lớn, thường ngày ông ta lúc nào cũng như sắp chết đến nơi, lúc này lưng thẳng tắp, đeo một thanh trường đao nặng nề bên hông, ngoài đại điện còn có vũng máu chưa kịp dọn.

- Trong thời gian bệ hạ hôn mê, hoàng thái tử Triệu Húc nghe triều chính, khi ý kiến các vị cố mệnh đại thần bất đồng, do hoàng hậu quyết định, binh mã kinh sư do hoàng hậu tiết chế, người duy nhất nắm quyền binh mã kinh sư chỉ có Địch Thanh.

- Hoàng hậu chỉ có quyền phủ quyết, không có quyền nghị sự, sau ba lần phủ quyết, đại thần không được nghị luận nữa.

- Thục phi chiếu cố hoàng thái tử ăn ở, phụ trách chọn lão sư, thê tử cho thái tử, sau khi thái tử mười tám tuổi, hậu cung không được can dự chính sự nữa! Kẻ nào trái lệnh, chém!

Hai thị vệ leo lên xà ngang Hàm Nguyên điện dùng đinh đồng đóng ý chỉ Trần Lâm vừa đọc, bất kỳ ai đi vào Hàm Nguyên điện là thấy ngay ý chỉ này, ý chỉ do chính tay Triệu Trinh viết, bên trên không chỉ có tỳ ấn riêng, còn có ngọc tỷ, tượng trưng không được phép làm trái.

Bạc thái phi dẫn hoàng hậu, quý phi tới Hàm Nguyên điện, do Bàng Tịch quan lễ, cung kính quỳ bái ý chỉ.

Lễ nghi xong, Tào hoàng hậu ngồi trên chủ vị, mắt phượng âm trầm nhìn Trần Lâm: - Ai cho ngươi cái quyền chưa hỏi đã giết thân tỳ của bản cung.

- Bẩm hoảng hậu, đang lúc rối ren, bất kể ai vô cớ xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, lão nô tuyệt không dung tình, còn về quyền lực, lão nô một lòng chấp hành ý chí của bệ hạ, lão nô năm nay tám mươi lẻ bảy tuổi rồi, không cố kỵ gì nữa, chỉ cố gượng mà sống đến khi thái tử chính thức chấp chính mà thôi, tới ngày đó, hoàng hậu có băm lão nô thành thịt nát nuôi chó, lão nô cũng không kêu oan.

Tào hoàng hậu còn nói gì được đây, Trần Lâm rõ ràng cố tình lập uy: - Bản cung sẽ theo dõi ngươi.

Bàng Tịch thong thả nói: - Bây giờ nói gì vẫn còn quá sớm, bệ hạ vẫn chưa ngự long đăng thiên, người vẫn là chủ nhân Đại Tống, đợi khi bệ hạ tới kinh sư, đại thần đông đủ, chúng ta tất nhiên thương lượng ra một chủ ý ổn thỏa. Bây giờ lão phu chỉ hỏi một câu, chủ nhân tương lai của Đại Tống sẽ là thái tử Triệu Húc, chư vị có dị nghị gì không?

Bạc thái phi, Tào hoàng hậu, Thục phi tất nhiên gật đầu, còn những người khác cơ bản không có quyền lên tiếng, không dám lên tiếng, nhiều đại thần có tiếng nói lúc này thậm chí chưa biết tin.

Trần Lâm nói như cú kêu: - Nếu đã thế, bất kỳ ai đề xuất ý kiến phản đối đều trong danh sách tru sát, không trừ một ai.

Thục phi thầm thở phào, xem ra Triệu Trinh đã có chuẩn bị trước, ít nhất người này vẫn chút còn tình nghĩa, tạ ơn Bàng Tịch và Trần Lâm xong, nói: - Bệ hạ đồng ý gả Tần Quốc cho Vân Việt, bản cung cho rằng nên tiến hành, đồng thời dựa theo bố trí trước đó của bệ hạ, Địch soái nên mau chóng dẫn quân nhập kinh, Lý Thường suất lĩnh Kinh Tây quân trú trong quân doanh Phủng Nhật quân.

Bàng Tịch lắc đầu: - Thông gia với Vân gia có thể tiến hành, chuyện Địch Thanh, Lý Thường nhập kinh phải bàn bạc kỹ hơn, nhất thiết đợi bệ hạ về kinh đã.

Tào hoàng hậu liếc nhìn Thục phi, quả nhiên xuất thân tiểu hộ, lo được lo mất, nói: - Bàng tướng nói có lý, truyền lệnh Vân gia có thể nạp cát, chuyện khác đợi bệ hạ về kinh.