Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 29: Giàu và nghèo




Lại Bát đã hoàn toàn tuyệt vọng, nữ tế Tang Kết của hắn, dũng sĩ Thổ Phồn kiêu dũng thiện chiến nhất, nay nằm trên giường liên tục nôn ra máu, ngực của hắn bị trúng một chùy mạnh, một trăm bốn mươi ba dũng sĩ chiến đấu với hai nghìn kẻ địch hung ác, Tang Kết vẫn giành chiến thắng, nhưng hắn lại trọng thương, chỉ còn ba mươi mốt dũng sĩ sống sót.

Mình không chọn nhầm nữ tế, nhưng nhiều năm liên tục chinh chiến khiến Hắc Thụy bộ ngày xưa giàu có hùng mạnh đã hoàn toàn kiệt quệ, khiến cho phải dùng hơn trăm người nghênh chiến với hai người người của Âm Hách Lai bộ.

Nữ nhi mang cái bụng to tướng rơi lệ lau máu Tang Kết không ngừng nôn ra, Lại Bát lòng như dao cắt, thảo nguyên mỹ lệ vì sao chiến tranh không ngừng, rõ ràng đủ đất đai cho mọi người chăn thả gia súc, rõ ràng cỏ giờ nhiều tới mức không ai gặt phải khô héo, vì sao bỏ lại bò dê cầm đao chém nhau.

Mới đâu chém giết vì tranh cướp mục trường còn có thể hiểu nổi, giờ đánh con người ta đơn thuần vì giết chóc lẫn nhau, thù hận khiến người ta che mờ lý trí.

Người Thổ Phồn đều máu nóng, Tang Kết nói chiến đấu để báo thù, nhưng thù chẳng báo được, hận càng thêm sâu.

Lại Bát suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đau khổ nhận ra, khởi nguồn chiến tranh trên thảo nguyên là do mình, bắt đầu từ khi mình đem lợn rừng bán cho thiếu niên kia, sau đó Đậu Sa quan rồi Nguyên Sơn gặp họa, thảo nguyên liên tiếp khai chiến, là y, y đi tới đâu, chiến tranh tới đó, đỏ máu tới đó.

Rời khỏi cái lều ngập ngụa máu tanh, Lại Bát ngẩng đầu nhìn mây đen từ sau Nguyên Sơn bay tới, bao phủ thảo nguyên, chẳng mấy chốc, tuyết rơi lả tả.

Tuyết lớn tới từ sau Nguyên Sơn, nguy hiểm cũng tới từ sau Nguyên Sơn.

Lại Bát biết thiếu niên với nụ cười vô hại năm xưa, nay đã thành sự tồn tại khủng khiếp thế nào.

Nghe nói y lại về, có phải là y tới để hái trái quả gieo trồng bao năm không, một trái quả đẫm máu. Lại Bát quỳ xuống, giơ tay hướng lòng bàn tay lên trời cao, cầu khẩn tất cả thần linh trên thảo nguyên bảo vệ mảnh đất này, đừng để ác ma nuốt chửng.

Nhưng thần linh đã vứt bỏ sinh linh thảo nguyên rồi, trong lều truyền tới tiếng khóc xé lòng của nữ nhi... Tang Kết đã chết.

Một đứa bé năm tuổi tóc tai bù xù chạy ra ngoài lều khóc lớn gào thét: - Nhật Cách, ta nhất định sẽ giết ngươi!

Lại Bát ôm ngoại tôn, đứa bé này tìm nhầm kẻ thù rồi.

Hắc Thủy bộ hiện giờ không cần báo thù, mà cần dưỡng sức, chiến sĩ đã chết gần hết giờ cần chờ đợi những đứa bé này trưởng thành.

Bộ tộc còn hơn tám trăm người, đó là hi vọng cuối cùng, nhưng không có lương thực, không có bò dê, không có lều ở, sẽ không sống được tới khai xuân.

Lại Bát giao ngoại tôn Công Bố cho nữ nhi, trầm giọng nói: - Trông con cho tốt, ta đi làm một việc, nếu ta về, là chuyện đã thành, nếu ta không về, con và đám Lại Thập Cửu trốn vào núi, nuôi đám nhỏ lớn lên là công lớn.

Phụ nhân hoảng sợ: - Cha, đừng đi, chúng ta ăn cỏ cũng vượt qua được mùa đông mà, Tang Kết đi rồi, cha đừng đi nữa.

Lại Bát vỗ vỗ đầu nữ nhi: - Hết đường rồi, hết đường rồi, kẻ đó đã quay trở lại, con không biết con ác ma đó đáng sợ thế nào đâu. Nói xong đẩy nữ nhi ra đi vào mưa tuyết mịt mù.

Lại Bát mang theo tâm tình bi tráng, nếu còn cách khác, hắn sẽ không đi chạm vào vảy ngược của Vân Tranh, nhưng nữ tế chết rồi, chết một cách vô nghĩa, để lại cho hắn hơn tám trăm cái miệng, cái đói đáng sợ thế nào, hắn biết rõ, giống như lửa đốt trong dạ dày, hắn không muốn trải qua ngày tháng bị cái đói dày vò nữa.

Người có thể cung cấp lương thực vượt qua mùa đông cho bộ tộc của mình, chỉ có thể là Vân Tranh, Lại Bát muốn bắt những phụ nhân kia đổi lương thực với Vân Tranh, sau đó trốn được bao xa thì đi bấy nhiêu, nếu không cơn giận lôi đình của Vân Tranh sẽ trút lên thảo nguyên.

Người đầu tiên tới thảo nguyên trao đổi là mình, người xuyên qua rừng nguyên thủy đầu tiên là mình, mình là con cháu của núi rừng, ai hiểu rõ mỗi cái cây ngọn cỏ ở đây hơn mình.

Nữ tử người Tống mỗi năm lại tới hẻm lồng Hấp sống qua mùa đông, ngâm mình suối nước nóng là đặc quyền của người giàu có, người nghèo đói càng ngâm càng đói, suối nước nóng là nơi đám phụ nhân đó tiêu hao mỡ thừa, người nghèo không đúng tới được.

Chỉ cần mình thành công, chỉ cần đưa ra điều kiện không thái quá, Vân Tranh sẽ đồng ý thôi, trước khi những phụ nhân kia đều an toàn, y sẽ không báo thù, đó là khoảng trống cho mình tận dụng.

Sáu mươi ba người, đó là nhân thủ cực hạn mà Hắc Thủy bộ có thể huy động, thêm vào sơn dân họ Lại, đội ngũ của hắn lên tới một trăm mười người, đội tuyết ẩn vào núi.



Trong nhà gỗ hơi nước lượn lờ như lồng hấp, Tiểu Trùng mặc áo mỏng tang thấp thoáng đường cong mơn mởn của thiếu nữ mới thành thiếu phụ, không ngừng rưới nước mát lên đá, xèo một cái, nước đã thành hơi, đây là thứ Nhị gia sai người làm, hấp như hấp bánh bao vậy, mới đầu thấy rất quái, nhưng khó chịu qua rồi, toàn thân thoải mái.

Tiểu thư nói sau này về Đông Kinh cũng sẽ làm một cái nhà hấp.

Lục Khinh Doanh trần truồng ngồi trên một tấn ván gỗ, chỉ che hờ một cái khăn giữa hông, những đường cong thân thể yểu điệu của nàng lộ rõ không sót chút gì, bầu ngực trắng như tuyết căng đầy, cặp chân thon dài thu hút, làm Triệu Uyển mặc cả váy ngâm dưới suối nước nóng, chỉ để lộ ra hai mắt thi thoảng lại nhìn trộm ao ước.

Nhấp một ngụm rượu nho ướp đá, Lục Khinh Doanh nhìn Cát Thu Yên khoan khoái ngâm mình trong chậu sữa bò, thở dài: - Thoải mái thì thoải mái thật, nhưng mà hoang phí quá.

- Phu nhân, sữa bò ở Đông Kinh thì quý chứ ở Đậu Sa quan thì không có gì đáng kể cả, lão tộc trưởng bây giờ ngày nào cũng cũng uống sữa bò, lại còn nghiên cứu muốn làm trà sữa nữa.

Lần này tới hẻm Lồng Hấp, bọn họ mang theo bốn con bò sữa, vốn chuyên môn chuẩn bị cho đám trẻ con, một con cho sữa còn uống chẳng hết nữa là bốn, sữa nhiều nên mang ra tắm, nghe nói Dương Quý Phi năm xưa sở dĩ là đại mỹ nhân lưu danh thiên cổ là nhờ thích tắm sữa bò.

Lục Khinh Doanh đưa tay sờ vết rạn trên bụng, ghen tị nhìn cái bụng phẳng lỳ mịn màng của Cát Thu Yên: - Thật lạ, ngươi cũng sinh con vì sao không có cái này?

- Thiếp thân từ nhỏ luyện võ mà, da thô thịt dày làm sao dám so với phu nhân.

Nghe sao chướng tai thế, Lục Khinh Doanh hừm một tiếng tháo khăn che bụng, thong thả bước xuống ao nước.

Mới tới đây chưa đầy nửa tháng, Lục Khinh Doanh đã không muốn về Đông Kinh nữa, thậm chí còn không muốn về Thành Đô, không chỉ vì thiên nhiên tươi đẹp ở nơi này, không phải vì suối nước nóng, mà vì ở đây, bất kể là phu nhân nhà ai tổ chức yến tiệc, nàng đều ngồi trên cùng, bất kỳ đi tới đâu nàng cũng là trung tâm, tuy giáo dục từ nhỏ bảo nàng như thế là không đúng, nhưng nàng thích cảm giác này, nơi đây là vương quốc thuộc về nàng.

Cùng lúc đó Vân Nhị và Hầu Tử bôn ba trong rừng, hẻm Lồng Hấp dài tới ba mươi dặm, chỗ thích hợp để làm nơi nghỉ dưỡng chỉ chiếm một đoạn rất nhỏ, đầu kia hẻm núi là đại doanh hẻm Lồng Hấp đang xây dựng.

Hầu Tử dừng lại, chỉ sơn cốc: - Nhị gia, Lại Bát nếu muốn bắt cóc nữ quyến, chỉ có thể vào từ đây.

- Sao ngươi biết được chuyện này?

- Lại Thập Cửu nói.

Vân Nhị mặt lạnh lùng: - Lại Bát muốn gì, đại ca ta nể tình ngày trước, năm ba phen tha chết cho hắn, hắn dám tụ tập người ngoài mưu đồ đối phó với đám tẩu tử của ta.

- Nhị gia, Hàm Ngưu đã đi tìm hắn rồi, nhận ơn một bát nước, báo đáp cả dòng sông, vậy mà kẻ này lại cắn trả chúng ta, thật không phải con người. Người của Ngỗi Minh công chúa đã giao chiến với hắn mấy lần, không ngờ tên này giờ hung hãn, nếu không có Lãng Lý Cách và Tôn Thất Chỉ, có khi hắn dám đánh tới Đậu Sa trại, lão tộc trưởng không muốn nói với hầu gia, không muốn hầu gia khó xử, lần này chúng ta phải giải quyết thứ vong ân bội nghĩa đó.