Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 8: Có cá lớn




Tô Thức tuy phản ứng nhanh, nhưng vẫn chậm hơn người Liêu một bước, cho nên khi Thiếu niên quân tới được vùng đã mọc đầy cỏ xuân thì bị đội ngũ người Liêu chặn lại.

Lão Hổ dùng hai chân kẹp chặt bụng ngựa, phóng ngựa ở vị trí trên cùng của đầu mũi tên, tay phải cầm đao, tay trái cầm nỏ, trút đợt tên đầu tiên lên quân Liêu còn chưa kịp bố trí trận địa.

Trong bóng đêm tiếng giáp sĩ ngã ngựa, tiếng kêu nho nhỏ, không biết vì sao, người Liêu hình như tựa hồ sợ phát ra tiếng động lớn.

Tiểu Ly châm một viên tạc đạn ném ra, tạc đạn của hắn luôn cắt mất một nửa dây cháy, ném ra là nổ ngay, người Liêu như xô vào bức tường lớn, người từ sau bắn về phía trước, chiến mã hí vang ngã xuống, những người còn lại dựa theo phương hướng Tiểu Ly ném tạc đạn cũng ném theo, tức thì trong bóng tối bùng nở vô số ánh hoa máu đỏ sậm.

Vương Bì Tượng giữ chặt đầu ngựa của Tô Thức, Tô Thức thì giữ Bột Bột không cho nó xông lên, kẹp ở giữa đội ngũ chỉ biết không ngừng thúc ngựa chạy nhanh, nhân lúc người Liêu bị choáng váng bởi đợt tấn công đầu tiên ra sức đột vây, nếu không để ba nghìn kỵ binh kia tới nơi, hai đường kẹp lại thì bọn họ nguy.

Đang tiến lên thuận lợi thì trảm mã đao của Lão Hổ bị một thanh lang nha bổng nặng nề chặn lại, biết gặp phải đối thủ cứng cựa, Lão Hổ buông tay cho trảm mã xoay tròn đao bay đi, rút mũi lao ném tới, Liêu tướng ép mình xuống ngựa né tránh, mũi lao xẹt qua người hắn, còn chưa kịp ngồi thẳng dậy thì vai trái đau đớn, không biết từ lúc nào Lão Hổ đã rút thêm một cái chùy, đánh vỡ cả giáp vai.

Tiểu Ly dẫn đại đội phía sau Lão Hổ, hắn không có thân hình khôi ngô hùng tráng như Lão Hổ, không thể đi đầu xung phong, nhưng hắn số tạc đạn gần như vô tận, chiến mã của hắn cũng quá quen với tiếng nổ rồi, không như chiến mã người Liêu, bị tiếng nổ làm kinh hoàng đái cả ra, nên chỗ nào tạc đạn nổ bọn chúng hoảng loạn lao vào hoang nguyên tối đen.

Tô Thức rất cẩn thận áp sát người vào lưng ngựa, tên bắn vù vù qua đầu, lưng bị trúng mấy mũi tên, tuy có giáp xích hộ thân, không bắn xuyên qua được, nhưng lực đạo cũng suýt làm hắn ngã xuống ngựa, lúc này mà ngã thì chỉ có nước bị dẫm nát, sợ tới đỡ đẫn người.

Bột Bột không bị ngăn cản nữa, chém giết tưng bừng, đám người Liêu là lũ hèn nhát yếu ớt, nếu không ỷ vào số đông, ỷ vào trang bị vượt trội thì đừng hòng làm gì được người Nữ Chân, giờ nó có chiến mã tốt, có giáp tốt, đao tốt, nên miệng đã đếm tới hai mươi mốt.

Liêu tướng cực kỳ dũng mãnh, tuy bị trúng một đòn bất ngờ của Lão Hồ song không coi ra gì, lang nha bổng nặng nề mà hắn múa nhẹ như bay, tạc đạn ném ra bị hắn đập ngược lại, khiến Thiếu niên quân lần đầu tiên nếm mùi vị của thuốc nổ của chính mình, hung hăng xông tới.

Lão Hổ biết mình không phải đối thủ của người này rồi, vốn đã chuẩn bị tinh thần tử chiến, không ngờ lang nha bổng của người này bỗng dưng thu lại, hét lên: - Đại ca!

Mọi người không kịp phản ứng, chỉ có tên lừa đảo là nhanh mồm hét lên: - Nhị thiếu gia, ngài cưỡng đoạt mất đại phu nhân đã đành, hôm nay lại còn định giết luôn cả đại thiếu gia sao?

Liêu tướng chính là Quách Như Sơn, đang định giải thích thì hông nhói đau, Long Dương Sinh bắn trộm một mũi tên, nổi cơn lôi đình, thúc ngựa tới lang nha bổng gạt bay trường đao ứng cứu của Lão Hổ, chuôi bổng thúc vào ngực Long Dương Sinh, Long Dương Sinh phun ra một ngụm máu tươi vào thẳng mặt hắn, hắn thấy mắt cay rát, nữ nhân khốn kiếp đó không ngờ miệng ngậm hạt tiêu.

Hai mắt không nhìn thấy gì nữa, Quách Như Sơn nhào cả người tới, ôm chầm lấy Long Dương Sinh, tay mò lên cổ, muốn bẻ cổ nữ nhân này.

Tay chuẩn bị phát lực đột nhiên mềm nhũn, tiếp đó là chân, không biết bị thứ gì cứa đứt gân mất rồi.

Tên trộm mừng rỡ, ném lưới ra tóm lấy Quách Như Sơn, buộc lại treo lên hét với Lão Hổ đang chặn đường thân vệ Quách Như Sơn: - Đắc thủ rồi, đi mau.

Lão Hổ cười ha hả, chém chết một tên Liêu binh liều mạng, Tiểu Ly điên cuồng rải tạc đạn.

Báo Tử cúi người kéo Long Dương Sinh thoi thóp lên, theo sau tên lừa đảo, xông về phía đường máu mới mở ra, được sự yểm trợ của tướng sĩ Thiếu niên quân phá trận địa của người Liêu, chạy vào hoang nguyên.

Người Liêu kinh hãi theo thiên tướng cầm đuốc đuổi sát, nếu để Quách Như Sơn bị bắt, bọn chúng không biết phải đối diện với Quách Hằng Xuyên ra sao.

Viên thiên tướng nghe thấy tiếng nỏ bật mạnh, giật mình định tránh thì đã muộn, tiếp đó người bay lên không trung, khoảnh khắc đó hắn phát hiện hai bên sườn núi là vô số quân Tống mặc giáp trụ đen, cũng nhìn thấy vô số mũi nỏ tám trâu dưới ánh trăng như đám sương đen đổ về phía bộ hạ mình...

Bọn chúng bị trúng phải mai phục rồi.

Tô Thức mừng rơi nước mắt, đám Lão Hổ chia một nửa chặn đường, còn Báo Tử, Tiểu Ly thì hộ tống Tô Thức, Bột Bột tới nơi cắm cờ soái, không ai ngờ chủ soái đích thân tới đây.

Nhìn thấy Vân Tranh, Tô Thức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chỉ mấy mũi tên vẫn còn dính trên lưng mình, hét lên: - Huynh nhìn đi, nhìn đi, thiếu chút nữa chết rồi đây này. Chợt nhận ra, mình bị lợi dụng rồi.

- Hừ, trách ai, chú ý trước mặt mà không chú ý sau lưng, còn cho rằng thiên hạ không ai thông minh hơn mình, thân ở chiến trường, địch mạnh ta yếu mà dám ở một chỗ tới ba canh giờ, chưa chết đúng là lớn mạng, nếu ta không tới thì đệ chết rồi, ở đó mà trách móc à? Vân Tranh đứng nhìn cuộc chiến đang diễn ra, nhạt nhẽo nói, chỉ Long Dương Sinh nằm trên cáng, máu không ngừng ộc ra từ miệng: - Hắn mới là sắp chết đấy.

Nhìn thảm cảnh của Long Dương Sinh, đầy bụng ấm ức của Tô Thức không nói ra được nữa.

Tên lừa đảo khóc nức nở, Long Dương Sinh tuy có vô số tình nhân, nhưng hai bọn họ quan hệ tốt nhất. - Được rồi, ta thu hồi lời vừa nói, Tô Thức, đệ đúng là rất thảm, tiểu tẩu tử của đệ vừa tới Nhạn Môn Quan, lát nữa về bảo nàng ấy làm cho ít đồ ngon, coi như ta bồi thường.

- Thu Yên tẩu tẩu tới ạ? Tô Thức mừng rỡ, chỉ là nhớ tới Long Dương Sinh thoi thóp là không sao vui lên nổi:

- Tên đó không chết nổi đâu, nhưng huynh đệ Thiếu niên quân thì lần này chết không ít.

- Nhưng hắn nôn ra bao nhiêu máu thế kia, huynh xem tên lừa gạt khóc thật thảm.

Vân Tranh dừng bước chân, quay đầu bảo Tô Thức: - Tên lừa gạt khóc thật thảm, tự nghĩ câu mình nói đi, máu người cũng có hạn, đâu ra nôn liên hồi như thế, bảo chúng xéo đi, nghĩ cách lợi dụng Quách Như Sơn, đừng diễn trò trước mặt ta.

Tô Thức gãi đầu gãi tai, nhìn Vân Tranh đi tới chỗ thương binh, lại nhìn tên lừa đảo, thấy hắn khóc chết đi sống lại, tựa hồ đang đợi Long Dương Sinh trút hơi thở cuối cùng.

Tên trộm cười hi hì: - Đại soái đi rồi, ngươi khóc cho ai xem?

Tên lừa đảo "ồ" một tiếng đứng dậy, Tô Thức há hốc mồm thấy tên này chỉ đưa tay áo lau mặt một cái là khôi phục dáng vẻ chất phác thường ngày, Long Dương Sinh cũng không phun ra máu nữa, đứng dậy phụng phịu: - Đại soái thật tuyệt tình, nô gia nôn ra bao nhiêu là máu mà chẳng thương cho chút, đúng là vị chủ soái máu lạnh, may là nô gia ngực có hàng đấy, nếu không bị Quách Như Sơn giết rồi.

Tô Thức cuối cùng cũng hiểu ra, Long Dương Sinh thoát nạn nhờ hàng giả lắp trước ngực, đang tức mình cũng phải phì cười: - Lời này từ nay về sau ngươi tốt nhất đừng nói ra, tiểu tẩu tử của ta tới Nhạn Môn Quan rồi, nghe nói tẩu ấy năm xưa hành tẩu giang hồ, võ công cực cao, nếu mà ghen, mạng ngươi khó giữ.

Long Dương Sinh cười hi hi: - Hay quá, quân doanh chúng ta cuối cùng cũng có thêm một nữ nhân nữa, công tử, tiểu tẩu tử của ngài có đẹp như nô gia không?

Tô Thức bĩu môi: - Thứ hàng giả của ngươi là cái thá gì, tiểu tẩu tử của ta tính khí không tốt, ngươi đừng đi trêu chọc.

Long Dương Sinh õng ẹo: - Nếu như thân thể này thực sự là thân thể nữ nhân, không ai có thể bì được với nô gia, chỉ trách tạo hóa trêu người, cho nô gia trái tim nữ nhân, lại không cho nô gia thân thể nữ nhân...

Tô Thức không hứng thú nghe hắn tự diễn trò, đẩy tên trộm muốn giúp mình nhổ mũi tên, phải để thế này về gặp tiểu tẩu tử.