Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 45: Tòa thành bị xỉ nhục




Bao Chửng vừa tới, Triều Trinh thân thiết nắm ông tay áo kéo ông ta ngồi xuống, sai cung nữ mang trà nước, còn chưa đợi Lão Bao lên tiếng đã nói: - Ái khanh tới đúng lúc lắm, khanh gia xưa nay nổi tiếng am hiểu âm dương, đang cần ái khanh giải mộng, vừa rồi trẫm chợp mắt chốc lát, đột nhiên phát hiện mình biến thành kim long, bay đi khắp thế gian, nhìn thấy bạch tượng, hắc hổ...

Nghe hoàng đế kể giấc mơ của mình, Bao Chửng liên tục vuốt râu trầm tư.

Triệu Trinh không giục, cho rằng Bao Chửng đang suy nghĩ, kiên nhẫn chờ đợi, nếu Vân Tranh ở đây thì y sẽ biết Lão Bao đang tính kế, không biết muốn hại ai, ông ta vuốt râu càng lâu thì hố đào càng sâu.

Tới tận một tuần trà sau Lão Bao mới đứng dậy thi lễ: - Bệ hạ có thấy côn bằng không?

Truyền thuyết côn bằng chuyên ăn rồng, Triệu Trinh nhớ lại lắc đầu: - Côn bằng thì không thấy, nhưng thấy hùng ưng có đóng dấu Đại Tống ta ở mông.

- Năm xưa Chu thái tổ nằm mơ biến thành hỏa long đại chiến với côn bằng, bị thiết tiễn bắn thương, tỉnh mộng sườn ngứa không chịu nổi, khi ngự y kiểm tra chỉ thấy dấu đỏ, nhưng nửa tháng sau liền qua đời, không biết bệ hạ có hay điển cố này?

Triều Trinh gật đầu: - Sau đó mới có chuyện Chu thế tông Sài Vinh kế vị, rồi thái tổ hoàng bào gia thân, trẫm tất nhiên là biết.

- Bệ hạ phúc vận sâu dầy, hóa thân thần du, bên cạnh có bạch tượng, hắc hổ, ác lang hộ vệ, cho dù là côn bằng cũng phải tránh xa, đó là điềm lành. Còn gặp phải ngân long đó là hóa thân của Da Luật Hồng Cơ mà thôi, không lâu nữa sẽ có tín sứ nước Liêu tới thương thảo chuyện đình chiến, chinh chiến tới mức đụng tới pháp thân của hoàng đế rồi, không tiện đánh nữa, nếu không chuyện không hay sẽ xảy ra.

- Còn hắc hổ kia chính là Vân Tranh đó, ti thiêm giám nói Vân Tranh là tham lang giáng thế, bản thân y là sát tinh, ra chiến trường sẽ như cá gặp nước, cho nên tham lang xưa nay không cần biết nên chiến hay không chiến, chỉ cần có cơ hội là tác chiến, càng giết chóc nhiều thì càng mạnh.

- Bệ hạ gặp được hắc hổ chứng tỏ thần hồn của hắc hổ đã quá mức cường đại, nếu thần phòng đoán không lầm thì đại quân của Da Luật Hoa Tháp đã chết hết rồi.

Triệu Trinh giật mình buột miệng: - Vân khanh ở Đường huyện giết chết sáu nghìn hàng binh.

Bao Chửng lòng trầm xuống, chắp tay nghiêm túc nói: - Bệ hạ, đình chiến thôi, tham lang đã không kiềm chế được bản thân nữa, chúng ta phải khống chế nó tránh gây họa, từ Nhạn Môn Quan tới Đường huyện, những đại thắng đó với Đại Tống ta là quân công vô thượng, nhưng với Vân hầu mà nói thì không phải là chuyện tốt, một tráng hán ngày ăn mười bữa ai cũng nói là hảo nam nhi, nhưng nếu ngày ăn trăm bữa thì đáng lo rồi.

Triệu Trinh không trả lời, ngồi trầm ngâm rất lâu mới hỏi: - Ái khanh cầu kiến trẫm vì việc gì?

Bao Chửng bẩm báo: - Địch soái gửi công hàm tới, người Liêu đã rút lui, vùng Hà Bắc ba ngày không có chiến sự.

- Ái khanh tạm lui đi. Triệu Trinh có chút buồn bã, không ngờ Bao Chửng giải mộng ra kết quả như vậy, hắn cần cân nhắc kỹ càng trước khi ra quyết định:

Bao Chửng chắp tay lui ra, nghiêm mặt nhìn Trâu Đồng Minh ăn đòn, sau đó cười một tiếng đi tìm quần thần thương lượng chuyện hai nước đình chiến, có cơ hội tốt dâng tới cửa như thế, ông ta tám thành cơ hội kết thúc chiến tranh giữa Tống Liêu trước khi nhập thu, không kết thúc, Vương An Thạch phụ trách quân lương chỉ còn cách tự tận thôi, bách tính cũng không chịu nổi chiến tranh liên miên nữa rồi, Đại Tống vừa nhen lên chút sinh cơ, không thể để cuộc chiến này hao kiệt.

Nước Liêu cũng không còn lý do gì mà tiến công, người Tây Hạ đang công kích dữ dội Tây Kinh, phương bắc cũng đang bị man nhân tràn xuống, bọn họ không muốn chết vào mùa đông giá lạnh, chỉ còn cách nhân lúc trời ấm áp tranh thủ sinh cơ thôi, bởi thế cũng muốn đình chiến, chỉ là đánh nhau tới mức này thiệt hại nặng nề, cả hai cần thang để bước xuống.

Bao Chửng về tới khách sạn, bảo lão phó không được làm phiền mình, bận bịu tới tận đêm khuya mới viết xong bốn là thư, gửi đi ngay trong đêm.

Khi Nam Viện Đại Vương Da Luật Tín dẫn quân tới Đường huyện nhìn thấy chiến trường kinh khủng kia, phải lui binh.

Nơi đó đã thành tử địa, thuộc về thế giới quỷ hôn, oan hồn của cả người Tống và Liêu đều đang gào khóc nơi đó.

Da Luật Hồng Cơ nghe tin tộc đệ Da Luật Hoa Tháp chết ngửa mặt khóc lớn, hạ lệnh đóng quân ở an Dương khẩu cách Đường huyện tám mươi dặm, toàn quân để tang.

Định Châu thành.

Vân Tranh không gặp bất kỳ ai, nhất là quan viên Định châu càng không thèm nhìn một cái, thậm chí thức ăn do bách tính Định Châu hiến cho đại quân cũng bị y sai vứt đi hết, nói rằng " những thứ này dùng mạng nữ nhân đổi lấy, hảo nam nhi không thèm dùng!" Chủ soái như thế, sĩ tốt Kinh Tây quân cũng thà ăn lương khô còn hơn là tiếp tế phong phú từ Định Châu thành. Điều này khiến cho ngay cả chuyện giao tiếp thông thường giữa đại quân và Định Châu thành cũng phải truyền đạt thông qua người nơi khác tới làm trung gian.

Đối diện với sự xỉ nhục nặng nề đó, không ít người tự tử, bách tính Định Châu đi trên đường không dám ngẩng đầu nhìn nhau, không khí âm u ngột ngạt hơn cả bại trận, quan viên địa phương quỳ trước doanh trại khóc lóc cầu xin Vân Tranh cũng không động lòng, tiếp tục xỉ nhục cái tòa thành nhục nhã này.

Cát Thu Yên mang bánh hô hấp mềm bê cho trường phu, nhìn y gần tới độ xương gò má nhô hẳn lên ăn ngấu nghiến mà đau lòng, cố gượng cười nói:

- Phu quân, Tiểu Thức kiếm được ít rau xanh và thức ăn, để thiếp làm canh cho chàng, thứ này sạch sẽ lắm, không có mùi mà chàng nói.

Vân Tranh đặt bát xuống: - Có đồ ăn sạch sẽ thì mang tới chỗ thương binh ấy.

Cát Thu Yên thở dài ngồi xuống bên cạnh day huyệt thái dương cho y, trượng phu thời gian qua nửa đêm tỉnh dậy rồi ngồi khóc, đôi khi nói năng lung tung hô to cái gì mà "phản Thanh phục Minh", quá đáng nhất hôm qua mơ thấy cả Cao Đàm Thịnh: - Chẳng biết chàng đang trừng phạt ai, trừng phạt bản thân hay người Định Châu, nếu là người Định Châu thì phải ăn cho béo tốt khỏe mạnh.

- Ta cũng biết là ta không bình thường, nàng đừng lo, ta giống như cỏ dại vậy, dày vò tới mấy cũng không chết nổi đâu, khi nào có nước tưới lại sống dậy thôi.

Cát Thu Yên thấy trượng phu nằm xuống ghế tựa nhắm mắt lại, cười đắp chăn cho y, ngồi bên cạnh phẩy quạt đuổi ruồi, gần đây phu quân sợ ruồi khác thường.

Hàn Kỳ từ xa nhìn thấy cờ hắc hổ bay trên thành Định Châu liền yên tâm, ít nhất Định Châu vẫn trong tay Đại Tống, như thế ít nhất khi quan gia tới không đến mức quá nguy hiểm.

Ông ta cưỡi ngựa không đủ nhanh, cho nên bị tín sứ hỏa tốc tám trăm dặm bắt kịp, nhận được thư của Lão Bao càng yên lòng, quan gia đó có ý dừng lại, mình bất kể thế nào cũng phải khuyên Vân Tranh kết thúc cuộc chiến đã hại tới gốc rễ quốc gia này.

Vừa đi vào thành, Hàn Kỳ đã chứng kiến một cảnh vô cùng ác liệt, quân Tống có thái độ cực kỳ bất thiện với bách tính, chỉ cần ngứa mắt là ra tay đám đá, bách tính thì cực kỳ nhẫn nhịn, cúi đầu không dám nói lại, nhưng đến khi thấy có viên ngu hầu cao lớn như trâu mộng đá ngã ông già tóc bạc thì không chấp nhận được nữa rồi.

Phất tay một cái thân vệ xông tới ấn tên quân hầu kia lại, trói chặt chân tay ném lên ngựa, Hàn Kỳ rất hài lòng, như vậy là có vốn liếng để tính xổ với Vân Tranh.

Vốn tưởng rằng mình chủ trì công đạo sẽ được bách tính vỗ tay reo hò, nhưng xung quanh im lặng tới khiếp người, đám đông chẳng ai thương hại ông già, chẳng ai bất mãn với ác ông, ngay cả nạn nhân cũng chỉ chắp tay qua loa rồi chạy mất.

HẾT!