Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 20: Thành phá!




Đá trúng vào tường thành, tạo thanh thế kinh người, dù bị đá vụn bắn trúng thôi cũng có thể mất mạng, lão binh có kinh nghiệm đợi khi tiếng gió rít tới gần mới né còn tân binh thấy đá rơi như mưa chạy loạn xạ.

Cát Thiên Phương rống lớn: - Đàm Uy, ra tay đi, không thì sập thành đấy.

Đám Uy mất vẫn nhìn chằm chằm về phía trước không trả lời, Cát Thiên Phương chỉ còn biết cầu khẩn ông trời để người Liêu mau mau hết đá.

Khả năng là ông trời nghe thấy rồi, trận mưa đá trở nên lác đác.

- Các huynh đệ ra đi, bọn chúng sắp hết đá rồi.

Từng đội công binh nấp dưới tường thanh kéo lên, tranh thủ thời gian thay nỏ tám trâu bị hỏng, sửa chữa tường thành hủy hoại, bắt đầu bắn trả.

Nhìn mưa tên của quân Tống dày thêm, Tiêu Hỏa Nhi thở dài: - Năm ngoái bản soái dâng tấu lên triều đình, mong thành lập tương tác viện, kết quả quả bị đồng Liêu cười nhạo, nói ta bước chước người Tống, nếu có đủ thợ để tạo vũ khí công thành, ta dám dẫn quân đánh Nhạn Môn Quan.

- Đại soái, chỉ dựa vào vũ khí công thành không có mấy tác dụng với Nhạn Môn Quan, nơi đó đường đi hẹp, vách núi cao, căn bản không có đất dụng võ cho khí giới công thành quá cồng kềnh, chỉ có thuốc nổ mới thu hẹp được chênh lệch, không còn cách nào khác, nếu không người Liêu các vị mãi mãi không cách nào đối đầu trực diện với Nhạn Môn Quan.

- Đã tới nước này mà ngươi còn nhận mình là người Tống à? Hoa Thiên Thọ, ngươi đùng quá tham, nếu không cả Tống và Liêu đều không có chỗ dung thân, tới khi đó nhiều vàng bạc tới mấy ích gì? Tiêu Hỏa Nhi không hỏi bí phương làm thuốc nổ, trừ khi hắn muốn tạo phản, nếu không biết thứ này có khi chỉ mang họa: - Chẳng lẽ ngươi định chạy tới Tây Hạ, ngươi nghĩ nữ nhân đó giữ được mạng cho ngươi à?

- Ha ha ha, vàng bạc chẳng qua chỉ là thứ ảo ảnh nhân gian, đói không thể ăn, khát không thể uống, cần nhiều làm gì? Trước kia ta vì rơi vào ảo ảnh đó nên mới sống hèn hạ, từ khi gặp được tiên sinh, ta đã không còn coi vàng bạc ra gì nữa. Hừ, lấy vàng bạc ra đổi bí phương thuốc nổ là xỉ nhục chính thuốc nổ, thứ ta cần ngài không cho được, nên ta muốn thông qua ngài cận kiến bệ hạ.

- Hoàng hậu tuy một lòng hướng phật, nhưng giáo nghĩa lệch lạc của Di Lặc giáo các ngươi cũng không có đất sống đâu, ngươi đừng có đưa ra yêu cầu quá đáng, nếu không liên lụy tới cả ta. Tiêu Hỏa Nhi cau mày, bỗng nhiên nhận ra kẻ này khó đối phó hơn mình nghĩ:

Hoa Thiên Thọ quay người đi, chắp tay sau lưng nhìn hai bên giao chiến: - Giáo nghĩa là thứ có thể thay đổi, làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, đại soái, bây giờ ngài nên quan tâm tới trận chiến này là hơn, xem kìa quân Tống dùng nỏ pháo phản kích rồi...

Đầu tiên là tiếng nổ cực lớn, tiếp đó Tiêu Hỏa Nhi thấy tai ù đặc, không nghe được gì nữa, sóng nhiệt khiến hắn ngạt thở, chiến mã nhũn chân hí dài ngã xuống, đè lên hắn.

Thân binh cuống cuồng cứu chủ soái ra, Tiêu Hỏa Nhi gạt bọn chúng, vội vàng quan sát chiến trường.

Hoa Thiên Thọ tuy cũng bị vụ nổ ảnh hưởng, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, tóc bay bay như thần tiên, thậm chí còn tủm tỉm cười, quân Tống xem ra lại cải tiến thuốc nổ rồi, trước đó dùng thuốc nổ cũ, giờ đã dùng tới bài tẩy, tốt, uy lực càng lớn, càng có lợi cho lão tử.

Trên chiến trường, chiếc lâu cao năm tầng đã sụp đổ, xe húc gần tới được cổng thành cũng tan tành, Tiêu Hỏa Nhi cũng không quá tức giận, hạ lệnh rút lui.

Ở phía đối diện Cát Thiên Phương vô khẩn trương, nghe thấy tường thành dưới chân đang phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng, cuống cuồng hét lên: - Rút lui, tất cả rút lui, bỏ hết lại, chạy ra sau úng thành, nhanh lên, thành sắp sập rồi.

Rống xong là người đầu tiên nhảy trên tường thành xuống bỏ chạy, Đàm Uy lờ đi, vẫn lệnh bộ hạ di chuyển nỏ pháo, không có nỏ pháo, bọn họ không thể giữ được Thiên Quan.

Uỳnh Uỳnh Uỳnh!

Những tiếng động như núi lở vang lên, bụi đất mù mịt, Cát Thiên Phương quay đầu gào khản giọng: - Đàm Uy!

Binh sĩ trên thành cũng chỉ chạy được một nửa, số vừa chạy thoát thân quay đầu nhìn, có người không dám tin vào mắt mình, quỳ sụp xuống, quân Liêu rút rồi, nhưng huynh đệ còn chết nhiều hơn...

Bụi đất tan dần, một cảnh tượng chấn động hơn xuất hiện, hai chân Đàm Uy chôn trong cát vàng, vai vẫn vác nỏ pháo, đứng ngây ra đó, hồn phách không còn nữa rồi, xung quanh đám bộ hạ cũng ngơ ngơ ngác ngác không dám tin mình còn sống.

Tường thành cao lớn hùng tráng là thế, ai ngờ bên trong toàn là cát, cả đám phủi cát trên đầu vừa cười như lên cơn thần kinh.

- Tổ cha nó, đừng cười nữa, người Liêu tới bây giờ. Cát Thiên Phương kéo Đàm Uy ra khỏi cát, không kịp tìm xem có ai bị chôn sống không, hai tên cùng nhau vác nỏ pháo chạy vào úng thành.

Lang Thản mặt âm trầm, mới một ngày thôi mà tường thành ngoài đã thất thủ, tuy chỉ sập một đoạn, nhưng có lỗ hổng này, không khác gì đã thất thủ.

Quang Hóa quân ở nơi khác rất được bách tính tin tưởng, chỉ cần Quang Hóa quân muốn xây thành, bách tính địa phương toàn lực hỗ trợ, ở Thiên Quan dù nói đứt lưỡi, dù mang bạc và lương thực ra, bách tính cũng không động lòng, như thể mọi chuyện xảy ra ở đây không liên quan tới họ.

Còn gì đau lòng hơn nữa, với Lang Thản, tường thành sụp đổ không bằng lòng người bị mất.

Khi Cát Thiên Phương cưỡng chế bách tính rời đi, bọn họ lại thể hiện sự thù địch ra mặt, khi hắn dùng kế thiêu cháy ba nghìn quân Liêu, mấy lão nhân còn tức giận chỉ mặt Lang Thản mắng mỏ, nói hắn mang tai họa tới cho bách tính, bình thường người Liêu tới chỉ cướp tiền bạc rồi đi, lần này nhất định không tha cho ai.

Tướng sĩ Quang Hóa quân vì thế không thấy mình có lý do gì để chiến đấu vì những người này cả, đây là phiền toái lớn nhất của Lang Thản.

Ra lệnh chôn thật nhiều thuốc nổ, Lang Thản hạ lệnh rút hết quân về sau úng thành, bản thân về quân trướng viết thư gửi Vân Tranh, trình bày hết tình hình nơi này, nhiệm vụ thủ thành không thể thực hiện, tướng sĩ dưới quyền căn bản không muốn đánh trận vô nghĩa, không muốn hi sinh bảo vệ những người căm thù mình.

Sáng sớm, chim ưng mang theo thư Lang Thản bay đi, khuôn mặt vốn đầy sầu lo chẳng mấy chốc xuất hiện nụ cười, vì chim bay đi chưa lâu đã hạ xuống.

- Đại soái cách chúng ta chỉ có mười lăm dặm, ngay trong hèm núi kia. Bột Bột cao hứng hét lên, nó biết đó là khoảng cách thích hợp để kỵ binh phát huy tối đa sức công kích:



- Đại soái, Hoa Thiên Thọ không đơn giản, hắn là người Di Lặc giáo. Vân Tranh vừa viết thư trả lời Lang Thản, giao cho Lão Hổ thì Tiếu Lâm đi vào bẩm báo: - Hôm qua ti chức đột kích tới Hoành Cốc trại bỏ hoang, phát hiện nơi đó có tế đàn của Di Lặc giáo, bắt được sáu tên, sau khi tra khảo, bọn chúng thừa nhận là bộ hạ cũ của Hoa Thiên Thọ, thờ phụng Duyên Xuyên Phật thái tử Hầu Tử Quang.

Hầu Tử Quang người thời Thập Lục Quốc, tự xưng là Phật thái tử, từng chiếm một dải Thiên Quan này lập nên "Tiểu Tần Quốc", Vân Tranh còn nghe nói kẻ này bị chặt đầu, mười ngày thần sắc vẫn tươi như thường, có điều thở phào: - Chẳng trách trong thư Lang Thản nói lòng người không còn, bách tính thấy bọn họ liều mạng bảo vệ thành không cảm kích lại còn thù hận, thì ra nút thắt ở đây.

- Nếu đã liên quan tới Di Lặc giáo thì chuyện này không thể xem nhẹ, ha ha, bao lâu rồi, tưởng Di Lặc giáo bị đám Hàn Kỳ diệt sạch, không ngờ chúng còn ăn sâu vào tận quân ngũ thế này.

- Giờ Hoa Thiên Thọ ở quân Liêu, như vậy chuyện chúng ta dấu binh trong Hoàng Gia trại xem ra khó qua mắt được người Liêu lâu nữa, xem ông trời cho ai thời gian.

Vân Tranh nói xong thở dài, tình thế không lạc quan, Quách Hằng Xuyên tâm trí cực kỳ kiên định, dù hao binh tốn tướng vô số vẫn không lùi bước, cho dù Tô Thức lợi dụng hai con rối như thế nào cũng vô ích, Lý Đông Sở đã phải bỏ một cứ điểm, lui về thủ sâu hơn rồi.

Da Luật Đại Cổ cũng công kích Ninh Vũ Quan vô cùng quyết liệt, may mà ở đó quân dân một lòng, nếu không e là sớm gặp kết cục thành phá giống Thiên Quan.

Triều đình lại tin tưởng vào Cao Kế Tuyên, cứ nghĩ nơi này là tường đồng vách sắt, Vân Tranh tới nơi tuy nhận ra bản mặt thật của Cao Kế Tuyên, nhưng tới trận chiến này y mới biết tình hình tồi tệ như vậy, tường thành thì làm gian dối, bách tính nghèo khó, tà giáo hoành hành, không biết còn phiền toái gì đang đợi.

Vân Tranh hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị chiến đấu, sau đó cũng nằm xuống nghỉ ngơi, thời gian tới e không còn cơ hội nữa.

HẾT!