Trí Thức Lưu Manh

Chương 9: Anh em chơi thân chính là tính cách




Edit: Lạc Lạc

Cạnh sàn nhảy lấp lánh, nhìn những dáng người đong đưa.

Trong đêm khuya buồn chán, thành thị đã ngợp trong vàng son.

Là ai đang hò hét, đó chính là cách phát tiết nguyên thủy nhất.

Là ai đang đợi, ở trong ngọn đèn u tối.

Khoảnh khắc Trương Kiệt Thụy ngồi xuống, tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, vì chứng minh mình là một người đàn ông thuần khiết, dù thế nào cũng không thể chạy trối chết.

Đôi mắt của cô gái chậm rãi mở ra, ánh mắt mơ màng như thế lại rất phù hợp với không khí này, cô không nhớ nổi chàng trai trẻ trước mắt là ai, nhưng tối nay cô cần một người an ủi.

"Cậu là ai? Uống rượu với chị nào!"

"Em là Trương Kiệt Thụy, thuộc bộ phận thiết kế của công ty chúng ta."

"Bộ phận thiết kế? Trong quán bar còn thảo luận việc gì? Đến đây, uống."

Cô gái vừa mới hơi tỉnh rượu, lại tiếp tục ngâm mình trong rượu,  ánh mắt càng thêm mơ màng, dáng người cũng mê người hơn, khóe miệng nở nụ cười trêu đùa.

"Jerry đúng không? Cậu tới đây làm gì?"

"Cái kia, là đại ca bảo em tới đây chào chị!"

"Đại ca của cậu?"

Cô gái cười càng quyến rũ hơn, chưa từng nghe nói có cô gái nóng bỏng như vậy. Trương Kiệt Thụy nhìn cô gái cười đến nỗi run rẩy hết người, da thịt trắng noãn hiện lên sáng bóng, trên bụng bằng phẳng có mấy sợi lông không an phận nhô đầu ra, bắp đùi trắng như tuyết thoạt nhìn tràn đầy tính đàn hồi......

Không thể tiếp tục nhìn nữa, Trương Kiệt Thụy không có can đảm khiêu chiến nón xanh của đại ca, quay đầu lại đưa tay chào hỏi Anh Hùng, ở bên kia Anh Hùng khoa tay múa chân đáp lại, lại pha trò khiến cô gái cười ha ha.

"Kia chính là Anh Hùng - đại ca của em, anh ấy nói anh ấy rất ngưỡng mộ chị."

"Ngưỡng mộ tôi? Vậy tại sao không tới uống rượu với tôi."

"Không phải là đã phái tôi tới sao?"

"Tên Anh Hùng này, có gian trá không có can đảm, cậu có không?"

"Có, gian trá, can đảm, đều không thiếu."

Trương Kiệt Thụy hận nhất người khác xem nhẹ mình, cần phải có đó là phải có. Vốn tính sang đây lừa đảo một chút, có trách nhiệm cũng giao cho Anh Hùng, một vòng như vậy, chọc giận cô gái trước mắt ngược lại khiến anh sinh ra hứng thú. Người tới nơi này, vốn chính là vì giải tỏa, nội tâm mong đợi có thể gặp diễm ngộ.

"Có là tốt rồi, cạn ly này!"

"Cạn, cạn......"

Không uống không uống lại uống, uống vào lại nhiều hơn, chỉ chốc lát Trương Kiệt Thụy mắt đã không mở nổi, cô gái trước mắt bắt đầu mơ hồ, ngay cả quán bar cũng không rõ ràng.

Tức khắc chui vào toilet, sau khi dội một trận nước lạnh, đầu óc mới khôi phục như cũ. Rượu tây này đúng thật lợi hại, cả người khô nóng bất an, n cái vị trí muốn khởi nghĩa vũ trang, ngay cả máu mũi cũng chảy ra.

Đông lệch tây đổ ngã tìm trở về, cô gái kia vẫn còn uống rượu, run rẩy cầm ly rượu giơ lên khóe miệng, rượu lại theo khóe miệng chảy ra, rơi trên cổ trắng như thiên nga kiêu ngạo, bả vai trần trụi, cố gắng phá tan gông cùm xiềng xiếc bộ ngực, bụng bằng phẳng, sau đó chảy xuống......

"Ấy, cô gái thang máy, đừng uống nữa."

Rượu này uống càng nhiều sẽ nói mê sảng, Trương Kiệt Thụy lại nghĩ tới lúc ban đầu hai người gặp nhau trong thang máy, vội vàng hối hận che miệng lại. May nhờ cô gái đã uống bất tỉnh nhân sự, căn bản không biết Trương Kiệt Thụy đang nói gì.

Trương Kiệt Thụy giành lại ly rượu của cô, cô gái nở nụ cười chỉ vào Trương Kiệt Thụy, cáu giận nói: "Chu Kiên Cường lòng lang dạ sói anh được đấy, anh game over cô đây liền bội tình bạc nghĩa, tôi không để yên cho anh đâu."

"Ông" một tiếng, Trương Kiệt Thụy chán nản ngồi xuống, Chu Kiên Cường, lại Chu Kiên Cường, tại sao lại là Chu Kiên Cường? Đầu óc Trương Kiệt Thụy có chút hỗn loạn, không phải Chu Kiên Cường là cùng Du Mạn Lệ sao? Tại sao lại cấu kết với thư ký của ông chủ, chuyện này không đúng lắm.

Cô gái nói xong liền lảo đảo đứng lên, sau đó lảo đảo chạy ra ngoài, Trương Kiệt Thụy có rất nhiều nghi vấn, "Đừng đi trước!", một chiêu cầm nã thủ chụp lấy cô gái.

Trương Kiệt Thụy không bắt được cánh tay cô gái, cũng không bắt được tay cô gái, càng không bắt được eo nhỏ của cô, mà là chụp được tấm vải duy nhất trên nửa người của cô.

Áo ngực bị đôi trai gái lôi kéo xuống trong nháy mắt đứt lìa, bay múa trong hơi thở có chút phung phí của quán rượu, cực kỳ mềm mại lại lay động dập dềnh. Cô gái theo bản năng kêu khẽ một tiếng ngã quỵ trên đất, lại một lần nghiệm chứng định luật quán tính vĩ đại.

Trương Kiệt Thụy phi thân lên phía trước, tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, lại một phen túm tấm vải duy nhất ở nửa người dưới của cô gái. Jerry bay lượn theo cô gái, tốc độ tương đối giảm bảo đảm quần cụt không chút sơ hở, chỉ là lộ ra một phần nhỏ ở mông. Jerry lại vì vậy mà trả giá nặng nề, nặng nề đè lên cặp đùi mượt mà đầy đặn của cô gái, một cái móng vuốt kéo lấy quần cụt, một cái móng vuốt khác đặt ngay chỗ trắng nộn sau lưng của cô gái.

May nhờ đêm đã khuya, ánh đèn mập mờ và ảm đạm, khu vực này vốn không nhiều người. Anh Hùng đi tới chỗ Kiệt Thụy dựng ngón cái lên, người trẻ tuổi, quả thật hỏa lực mãnh liệt, sau đó liền vội vã đi. Quả nhiên quán bar bắt đầu biểu diễn múa cột, đó là tiết mục Anh Hùng rất hay xem.

Áo ngực đã đứt lìa, gian thương, cái này không chất lượng gì cả. Nhìn nhãn hiệu hơn nửa ngày, mắt say lờ đờ nhập nhèm không còn nhìn rõ, ngày mai hẳn nghĩ cách kiện công ty hại người này, vẫn nên giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.

Trương Kiệt Thụy buộc áo ngực vào ngực cô gái lần nữa, nhưng cho dù ra sao cũng không buộc được. Áo ngực vốn có một móc gài phía sau, chiều dài vừa đủ, muốn buộc lại nói dễ hơn làm, cho đến khi Trương Kiệt Thụy ghìm chặt khiến cô gái lầm bầm, vẫn không thành công.

Trương Kiệt Thụy gấp gáp, sau gáy mồ hôi đôm đốp rơi không ngừng, không ngừng, có người đi đường đi ngang qua, thấy trên mặt đất cẩu nam nữ hăng hái chiến đấu, cười trộm rời đi.

Trương Kiệt Thụy hạ quyết tâm, cởi T-Shirt trên người ra, xem như áo ngực của cô gái, buộc phía trên chặt lại. Sau đó mặc áo sát nách đỡ cô gái ra khỏi quán bar, bộ dáng lôi kéo kia, khiến rất nhiều nam nữ hiện đại không ngừng hâm mộ, rất có cá tính.

Thành phố về đêm đèn đuốc sáng trưng, nước sông cuồn cuộn mang đến mênh mông kích tình, những người không ngủ rục rịch ngóc đầu dậy. Cho dù Trương Kiệt Thụy đã ra khỏi quán bar, vẫn thu hút ánh nhìn, nếu là lúc tám chín giờ náo nhiệt nhất, khẳng định có thể tạo ra ùn tắc giao thông, nói không chừng còn có thể lên trang đầu tờ báo ngày mai, tên là nam trần trụi đại chiến nữ hào phóng.

Đi thật lâu thật lâu, Trương Kiệt Thụy mệt mỏi đến nỗi chân không phải chân, tay không phải tay, bộ phận cơ thể đều kháng nghị, không mấy nghe lời. Cũng không phải Trương Kiệt Thụy rất thích đi bộ, hai đường xe hơi đã sớm ngừng, đồng thời anh cũng không còn can đảm dẫn thư ký của ông chủ về nhà; khách sạn lân cận lại quá đắt, Trương Kiệt Thụy hơi viêm màng túi.

Ở trong một hẻm nhỏ, rốt cuộc Trương Kiệt Thụy tìm được một khách sạn bình dân. Ông chủ chỉ nhìn sơ chứng minh của Trương Kiệt Thụy, tinh lực còn lại đều nhìn cô gái say rượu, phút cuối cùng còn nhìn Trương Kiệt Thụy giơ ngón tay cái lên, anh em thật giỏi!

Trương Kiệt Thụy ném cô gái lên giường, T shirt bị va chạm nên tróc ra, cảnh xuân hiện ra trước mắt đẹp không sao tả xiết, làm sao đây?

Có tiện nghi không chiếm là khốn kiếp, mà chiếm cũng là khốn kiếp, não Trương Kiệt Thụy chia làm hai phe, đang kịch liệt giao chiến. Giao chiến hồi lâu, hai bên đều chết nghiêm trọng, lấy vĩ tuyến 38 làm phạm vi, tạm thời đạt thành hiệp nghị đình chiến.

Ách, làm sao đây?...... Não Trương Kiệt Thụy khai chiến lần nữa, chém giết thật thảm thiết!