Trì Thâm Thấy Cá

Chương 8: Bắt đầu lại từ đầu




Nhạc Du gần đây bị Trần Thâm cuốn lấy rất chặt, đối thoại hôm đó không hề có chút tác dụng gì.

Trần Thâm dùng phương thức tự giới thiệu trong quá khứ với cô, luôn miệng nói muốn bắt đầu lại từ đầu.

Nhạc Du phiền não vô cùng, cô làm phiền bạn cùng phòng đi cùng cô.

Nhưng sau đó lâu lâu hai người bọn họ lại thấy Trần Thâm chờ dưới ký túc xá.

“Trần Thâm, anh rất nhàn à, luôn quấn lấy Nhạc Nhạc làm gì? Muốn ăn cỏ quay đầu?”

Bạn cùng phòng bảo vệ Nhạc Du ra phía sau mình, mắt trợn lên tức giận.

Trần Thâm xách theo đồ ăn vặt trên tay, cười nói: “Nhạc Du, anh mua đồ ăn vặt cho em.”

“Ồ, thật sự muốn ăn à, anh còn biết xấu hổ hay không?”

“Nhạc Du, anh chính là muốn làm quen lại với em một lần nữa, muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu.”

Nhạc Du cúi đầu ở phía sau bạn cùng phòng, anh không nhìn thấy biểu tình của cô.

Nhạc Du trầm mặc lâu rồi, mới nói: “Nhưng mà, tôi không muốn bắt đầu lại từ đầu.”

Nụ cười tươi của Trần Thâm cứng lại trên mặt, tròng mắt khẽ run.

Nhạc Du tiếp tục đưa ra tối hậu thư: “Trần Thâm, nếu anh thật sự muốn bắt đầu lại, thì không cần dây dưa tiếp như vậy, tôi không thích anh, anh không cảm thấy tôi sẽ rất vui vẻ khi anh quay đầu lại là đương nhiên.”

Sau đêm đó Trần Thâm rời đi lại mơ giấc mơ đó.

Anh tránh thoát từ trong lao ngục bóng đè, cả người đổ mồ hôi.

Tất cả cảm xúc bị bóng đè chi phối, anh bị hoảng sợ như bị nhốt vào trong lồng.

Anh nhớ đến thời gian gần đây anh dây dưa với cô, anh nhớ tới sự lột xác của cô thời gian gần đây.

Cuộc sống tươi đẹp của cô, tất cả những ánh mắt, thứ khác sáng như đuốc đi đến theo.

Anh trong đoạn thời gian này nhìn thấy mỗi một khắc của cô, tim đều đập như sấm.

Thích tụ tập, vì vậy làm cho bóng đè tăng thêm vài phần lực lượng.

Anh cảm thấy vô lực sâu sắc, nhưng lại không ngăn được mà nhớ cô.

Sau vài ngày bình tĩnh, anh nhìn thấy tin tức của cô, tro tàn lại cháy.

“A Thâm, bộ diễn xuất của trường học chúng ta và trường học bên cạnh hợp tác một tiết mục, đàn em bộ diễn xuất nói, kịch bản kia là Nhạc Du viết.”

Thấy Trần Thâm vẫn không nói gì, một người bạn cùng phòng khác tiếp lời: “Vậy Nhạc Du sẽ đến chứ?”

“Chắc sẽ đến, cô ấy nói Nhạc Du làm biên kịch nên muốn xem tập luyện để sửa kịch bản, bộ diễn xuất của chúng ta chính là bởi vì kịch bản của cô ấy nên mới tìm bọn họ hợp tác.”

“Nhạc Du này thật sự là thâm tàng bất lộ nha, không nghĩ tới cô ấy còn có lúc có tài như vậy.”

“A Thâm, cơ hội tốt đấy, cậu nhớ Nhạc Du mãi không quên, vậy thì theo đuổi cô ấy, đừng nhụt chí nhanh như vậy, cô gái nhà người ta không phải cũng theo đuổi cậu nhiều năm sao.”

Đúng, là như thế này không hề sai.

Bi thương lướt qua trong giây lát, Trần Thâm bị kích hoạt một chút.

Nhạc Du không nghĩ đến Trần Thâm sẽ còn xuất hiện, nhìn người ngồi bên cạnh cô thở dài một trận.

Cô nhân lúc mọi người đang tập luyện, nhẹ giọng nói với Trần Thâm: “Lời nói lần trước của tôi, còn chưa đủ rõ ràng sao?”

“Rất rõ ràng, nhưng mà, anh vẫn còn muốn theo đuổi em.”

“Tôi nói, tôi đã quên quá khứ của chúng ta, anh không cần phải cứ luôn quấn lấy không buông.”

“Nhưng mà trước đó em cũng theo đuổi anh mấy năm, anh cũng giống như em trước kia, còn thích thì sẽ không cam tâm.”

Nhạc Du cạn lời.

Cô chỉ có thể coi anh như không khí, cúi đầu sửa chữa kịch bản.

Trần Thâm ghé vào trên bàn nhìn Nhạc Du chằm chằm, anh nhớ đến lúc anh chơi bóng trong quá khứ, cô cũng nhìn anh như thế này.

Toàn bộ sự không được tự nhiên của Nhạc Du đều rơi vào trong mắt anh, nhưng anh không muốn từ bỏ như vậy.

Anh muốn theo đuổi ngay lập tức, để những con sói khác tránh lui.

Nhạc Du muốn đến muộn chút, Trần Thâm cuối cùng ở đến chạng vạng nghiêm túc xem vở kịch hợp tác này.

Đây là phiên bản cuối cùng, Nhạc Du phải làm cuộc nghiệm thu cuối cùng.

Vở kịch là một mỹ nhân ngư vì đi theo vương tử mà vứt bỏ đuôi cá, đi lên đất liền.

Nhưng vương tử là bởi vì nàng là mỹ nhân ngư mà động lòng, đối với kinh doanh cảm tình cũng là dốt đặc cán mai.

Hắn dựa vào việc gặp mỹ nhân ngư mà thanh danh trở nên vang dội, lại bao vây mỹ nhân ngư ở lâu đài, bỏ mặc.

Mỹ nhân ngư mỗi ngày nhìn biển rộng vô tận bên ngoài cửa sổ, bi thống mà khóc thút thít.

Cuối cùng có một ngày, bạn tốt của nàng là vu nữ biển sâu đi đến bên cửa sổ của nàng.

“Nếu ngươi thật sự hối hận, ta sẽ đưa ngươi về nhà, nhưng ngươi không thể lại trở về nơi này, được không?”

Mỹ nhân ngư rối rắm vô cùng, ước lượng qua lại giữa tình yêu và thất vọng mà vương tử mang đến.

Nàng gọi hầu gái canh giữ ở cửa đến, làm phiền nàng tìm vương tử đang tham gia yến hội ở dưới lầu đến.

Nàng nhìn vương tử ngồi trên ghế chằm chằm, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Nàng chờ rồi chờ, nhưng vương tử vẫn ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích.

Cho đến khi hầu gái trở về, nói: “Vương tử… Vương tử còn đang bận.”

Mỹ nhân ngư nhìn vương tử bưng chén rượu đắng lên uống, nước mắt đầy mặt.

Nàng đồng ý với yêu cầu của vu nữ, không lưu lại bất cứ thứ gì.

Vương tử biết được nàng bỏ đi, giận tím mặt.

Hắn tìm xung quanh hải vực vài lần, cuối cùng cũng tìm thấy mỹ nhân ngư.

Mỹ nhân ngư lại quên hắn, hơn nữa không thể hát vang.

Hắn áy náy với sự không quý trọng của chính mình, áy náy mình lạnh nhạt, vì vậy đi cầu vu nữ đổi lạnh âm thanh của nàng.

Hắn dùng âm thanh của hắn đổi được nàng, đào kênh nước thông về hướng lâu đài, hơn nữa mỗi ngày đều viết rất nhiều bức thư cho nàng.

Khi mỹ nhân ngư đọc xong bức thư thứ mười, khôi phục tiếng nói.

Biết được vương tử đã làm xong việc từ phía bạn tốt, nàng cuối cùng cũng bơi về lâu đài.

Nàng khóc lóc nói với vương tử, nàng mất trí nhớ là ngụy trang để trốn tránh quá khứ.

Nàng nguyện ý bắt đầu lại từ đầu.

Vì thế, vương tử ôm hôn mỹ nhân ngư.

Đuôi cá của mỹ nhân ngư biến ảo thành chân, trên cổ có thêm một dây chuyền ma pháp.

Đó là nữ vu tặng, lễ vật nàng tặng cho tình yêu.

Trần Thâm chịu chấn động mạnh, dường như hiểu ra điều gì.

Anh điên cuồng mà gọi điện thoại cho Nhạc Du, nhưng đầu dây bên kia của điện thoại là không gọi được.

Khủng hoảng phá tan phòng tuyến vui sướng, khoá Trần Thâm lại tại chỗ.