Trì Thâm Thấy Cá

Chương 5: Đừng yêu anh như vậy




Nhạc Du khổ sở một trận, cô không nhịn được mà đến tìm Trần Thâm.

Cô hỏi Trần Thâm: “Em chạy đuổi theo anh, em chủ động cầu hoà, em không để bụng anh lạnh nhạt bao nhiêu với em, em yêu anh như vậy, anh không định dỗ dành em hay sao?”

Trần Thâm cực kỳ không kiên nhẫn, không nói lời nào mà nhìn cô gái trước mắt lệ rơi đầy mặt.

“Anh căn bản không nghĩ đến sau này của chúng ta đi? Trần Thâm, anh căn bản không thích em, anh chỉ là từng động lòng. Nếu không làm sao anh sẽ không để ý việc em bị bệnh, mà càng để ý sự thắng thua của một trò chơi?”

Anh vẫn không nói câu nào.

“Trần Thâm, em luôn cảm thấy bộ dáng anh từ chối cả thế giới làm em động lòng, khi đó em đã nghĩ, anh có thể có lúc yêu người khác hay không, có thể có ánh mắt cực nóng hay không, có thể chỉ ấm áp với một người hay không. Trên thực tế, anh lạnh nhạt thực sự là bởi vì anh không thích các cô ấy, anh cũng không thích em… Vậy vì sao anh phải gạt em? Vì sao lại muốn yêu đương với em? Vì sao để em có cơ hội ảo tưởng có một ngày trong mắt anh cũng sẽ có độ ấm? Anh làm như vậy, ích kỷ đến xấu xí, em làm sao có thể yêu anh?”

Bị xé rách nội tâm hoảng loạn, nhanh chóng bị xấu hổ buồn bực che đậy: “Nói đủ rồi chứ?”

“Trần Thâm, anh đắc ý ở sân bóng, anh cô đơn khi bị bệnh, cha mẹ anh nghi ngờ, đều là em ở cạnh anh, chăm sóc anh, giúp anh kéo trở về, anh lạnh nhạt, em cũng chịu đựng, thanh xuân của em đều đang đuổi theo anh, đây là em tự nguyện, tất cả những thứ này là bởi vì em yêu anh…”

“Vậy em cũng đừng yêu anh như vậy.” Trần Thâm bực bội mà đánh gãy cô khóc lóc kể lể.

“Cái gì?”

“Anh nói.” Vẻ mặt khó có thể tin và nước mắt bi thống của cô đan chéo vào nhau, anh cũng có chút không đủ tự tin: “Đừng yêu anh như vậy.”

Hai người lâm vào trầm mặc, sự trầm mặc quỷ dị giống như bàn tay rất lớn ép hô hấp của anh.

“Đi tìm một người bạn thân, đi thích một người tiêu sái một chút, đừng chấp nhất như vậy…” Trần Thâm nói, miệng cũng nói thêm: “Yêu bản thân nhiều một chút.”

“Trần Thâm, em không trách anh, là em sai rồi.”

Cô lau nước mắt trên mặt, đôi mắt vẫn sưng đỏ.

Nhạc Du từ sau ngày hôm đó biến mất liên tiếp mấy ngày, không chủ động đến tìm anh.

Khi Trần Thâm nhìn thấy Nhạc Du một lần nữa, Nhạc Du đưa cho anh một bức thư.

Cô đỏ mắt nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Nhìn đôi mắt sưng đỏ cùng nước mắt được tích góp, nội tâm anh cuối cùng có chút dao động.

Anh muốn nói thật ra mấy ngày nay anh thực sự không quen, không quen với việc cô không ở cạnh.

Nhưng anh lại nghĩ đến, thói quen không phải tình yêu.

Vì thế câu từ chối bị bóp chết từ trong miệng, anh trầm mặc một trận cuối cùng cũng gật đầu.

Nhạc Du đi rồi, lá thư được anh để vào trong ngăn kéo.

Trần Thâm chia tay với Nhạc Du, cuộc tình này kết thúc sau một tháng.

Trần Thâm chấp nhận kết cục như vậy, thời gian trôi qua vuốt phẳng những vết thương nhỏ đó.

Nhưng người bên cạnh Trần Thâm biết đoạn cảm tình này căn bản không thèm để ý, tình yêu nhiệt liệt mà nhanh chóng như vậy cũng không hiếm thấy.

Trần Thâm cũng nghĩ như vậy, vì vậy bộ dáng vô cùng tiêu sái. Phảng phất đoạn tình cảm này chấm dứt, là bên trong dự kiến, là không có quan hệ nặng nhẹ.

Nhưng mẹ Trần tức giận vô cùng, bà ấy nói với Trần Thâm: “Mẹ không biết cái con nói là bình thường cuối cùng bình thường ở chỗ nào, con đùa giỡn tình cảm của con gái nhà người ta như vậy, Nhạc Nhạc là cô gái tốt, sẽ có lúc con hối hận.”

Trần Thâm thấy không đáng, có ý định làm tê mỏi bản thân, trở về bộ dáng ban đầu.

Nhưng quá trình này cũng không dễ dàng, Trần Thâm luôn luôn nhớ tới đôi mắt khóc sưng đỏ trong lúc lơ đãng.

Trần Thâm không chịu nổi thời gian cuối cùng cúi thấp đầu với bản thân, thừa nhận rằng mình tưởng niệm với Nhạc Du.

Anh thích Nhạc Du, hiện tại anh mới biết được.

Có lẽ bởi vì phần yêu thích này không đạt được mong muốn của Nhạc Du, có lẽ bản thân quá mức vụng về với cảm tình, bọn họ ai cũng không có phát hiện.

Tin tức đóng băng trở nên phỏng tay, anh nhìn chằm chằm lúc lâu, không có dũng khí nghĩ đến cô viết những gì.

Nhưng anh có chờ mong, anh may mắn mà nghĩ cô có thể viết trong thư chính là anh dỗ cô lại hay không.

Trần Thâm do dự hồi lâu, vẫn mở lá thư kia ra.

Trong thư viết rất nhiều lời, câu câu chữ chữ đều giống như cái gai trong hồi ức, lăn lộn đau đớn lòng anh.

“Em rất đau, Trần Thâm, em cũng vẫn rất yêu anh. Em căn bản không để bụng ngay lúc tỏ tình có thể được đáp lại điều gì, ta cũng chỉ có chút thất vọng, anh cũng không đáp lại em. Nhưng nếu anh không nói, em sẽ tiếp tục kiên trì, bởi vì em tốn mấy năm thích anh, yêu anh.”

“Trần Thâm, em đứng ở vô cốc, không nghĩ tình yêu của mình sẽ có được tiếng vang, cho nên em mới liều mạng kêu gào.”

“Trần Thâm, anh không nói, em mới có thể cho rằng em ở không trong cốc, em mới có thể muốn khai hoang gieo sự chờ mong của mình.”

“Rơi xuống biển sâu, sẽ còn có hồi âm sinh mệnh, nhưng anh là vực sâu, em không đuổi được đến cuối.”

“Trần Thâm, em còn nhớ anh làm đại biểu học sinh lên tự giới thiệu trong khai giảng lớp 12, anh nói anh là Trần Thâm, Trần trong Nhĩ Đông, Thâm trong ao nước sâu, em nhớ cả một thanh xuân.”

“Em hiện tại sẽ học cách không yêu anh như vậy.”

“Trần Thâm, đừng bao giờ gặp lại.”