Trí Mạng - Tiết Trần

Chương 33: Gió xuân se lạnh thổi tỉnh rượu




Chương 33: Gió xuân se lạnh thổi tỉnh rượu, cũng không mưa gió cũng không quang trời
Trần Phong Hoa càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, Bộ Ẩn Lạc thận trọng liếc trộm, cúi đầu không dám nói lời nào, chỉ sợ nàng vừa mở miệng người này sẽ bạo phát. Rõ ràng chị đối với em không có một chút tình ý, tại sao phải từng lần một cho em ảo giác?
"Tại sao không nói chuyện?"
Sợ chị đánh em a. Bộ Ẩn Lạc lông mày chữ bát cực kỳ ủy khuất mà nhìn Trần Phong Hoa, lời này nàng là không có gan nói ra, nếu để cho Trần Phong Hoa biết trong lòng nàng giờ khắc này đang oán thầm cái gì vậy chính là một trận ăn đập
"Tối ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Em không nhớ rõ"
Ngữ khí giống như tiểu tức phụ bị bắt nạt để Trần Phong Hoa càng thêm tức giận, ngươi ủy khuất cái gì! Sau đó giận dữ cười, trong mắt tỏa lên ánh sáng lạnh, Bộ Ẩn Lạc nghe thấy tiếng cười của Trần Phong Hoa lần nữa rụt cổ một cái
"Nếu ngươi đã không nhớ rõ vậy ta liền giúp ngươi nhớ lại một lần. Huh, lá gan càng ngày càng lớn rồi, lần trước theo người uống rượu đánh ta, lần này uống say khước cắn ta, ngươi nói món nợ này tính thế nào?"
Một đường bị Trần Phong Hoa ép đến góc giường, Bộ Ẩn Lạc ôm đầu gối nhìn Trần Phong Hoa, sau đó trên mặt bắt đầu xuất hiện đỏ ửng quỷ dị, cắn, cắn, cắn...
"Ngươi đang suy nghĩ đồ vật lung ta lung tung gì!"
"Không có không có, cái gì cũng không có"
Trần Phong Hoa một tiếng gầm nhẹ để Bộ Ẩn Lạc phản xạ có điều kiện ngồi thẳng thân thể nhanh chóng phủ nhận, phản ứng như vậy càng thêm khiến người ta cảm thấy nàng là có tật giật mình. Trần Phong Hoa cười ha ha đối với nàng, đưa tay đem áo tắm lỏng lẻo trên người con người này kéo xuống
"Ngươi ngày hôm qua là sống chết không chịu ở lại chỗ này, được rồi bây giờ ngươi có thể đi rồi, làm sao không đi?"
"Đồ lưu manh"
Bộ Ẩn Lạc động tác nhanh chóng kéo qua cái chăn đắp lên người, đỏ ửng trên mặt càng thêm tươi đẹp, đều sắp nhỏ ra máu rồi, đối mặt sự chỉ khống của Bộ Ẩn Lạc Trần Phong Hoa ngược lại không hề quan tâm chút nào, giơ tay liền đem áo tắm ném về trên giường, sau đó ngồi ở bên giường chậm rãi thưởng thức Bộ Ẩn Lạc quẫn bách
"Chị đừng như vậy"
Ngược lại Bộ Ẩn Lạc hiểu sai ý, trên mặt mang theo e thẹn, Trần Phong Hoa Trần Phong Hoa đầu óc mơ hồ, là cô già rồi sao, luôn cảm thấy tư duy của cái tên này cô theo không kịp
"Cầu ta đi"
"Hả?"
"Cầu ta lấy quần áo cho ngươi"
Lần này đến phiên Bộ Ẩn Lạc không tốt rồi, đây là Trần Phong Hoa nàng biết sao? Lời nói ngạo kiều đột nhiên xuất hiện là cái quỷ gì!
"Trần Phong Hoa"
"Huh?"
"Chị có phải uống lộn thuốc không?"
Bộ Ẩn Lạc quấn lấy cái chăn nhìn chằm chằm trần nhà đủ nửa giờ, thực sự không chịu đựng được mở miệng, người này hôm nay rất rãnh sao? Ngồi ở bên giường không nói câu nào chơi rất vui sao?
"Đem quần áo cho em, không quay lại nữa lão già kia lại muốn nhảy dựng rồi"
"Không sao, hắn biết ngươi đang ở trên tay ta"
Trần Phong Hoa quay đầu lại cười để Bộ Ẩn Lạc như là nghĩ tới điều gì, trong lòng cả kinh, tay nắm lấy chăn trở mình một cái bò lên nhìn Trần Phong Hoa
"Chị không tin em?"
"Ngươi cuối cùng thông minh một chút rồi, quần áo đợi lát nữa ta sẽ để đưa đến cho ngươi"
Nói xong Trần Phong Hoa liền mang theo nụ cười đứng dậy rời khỏi, bỏ lại Bộ Ẩn Lạc ngơ ngác đờ ra, mình làm sao ngu xuẩn như vậy, biết rõ ràng chị trước giờ đều không tin mình
Bộ Ẩn Lạc thở dài bò lên mặc vào áo tắm ở trong phòng kiểm tra tỉ mỉ, quả nhiên, cách xử trí của căn phòng này làm đến rất tốt, không cần phải nói loại đồ vật đường điện thoại, ngay cả cửa thông gió của nhà vệ sinh đều bị tăng thêm hai cây côn thép. Nghĩ đến trong căn phòng này cũng chắc bị lắp camera rồi
Trần Phong Hoa đến công ty đã là hai giờ chiều, tuy nói cô thân là người cao nhất công ty không có người nào sẽ đi điều tra cô có đến muộn về sớm hay không nhưng mà thất thường như vậy vẫn là lần đầu tiên. Từ sáng sớm hội nghị thường lệ Trần Phong Hoa vắng chỗ bắt đầu trong công ty hình như là tất cả mọi người đang xì xào bàn tán lọt vào một loại kinh hoảng không tên
"Tổ tông của ta a, ngươi cuối cùng đến rồi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn tự dưng bỏ việc đó!"
Dám dùng loại ngữ khí này tán dóc với Trần Phong Hoa cả công ty cũng có một mình Vương Nhứ Liễu, Trần Phong Hoa có chút không hiểu ra sao địa nhìn về phía Vương Nhứ Liễu, Vương Nhứ Liễu kẻ bệnh thần kinh lớn này không có cách nào chỉ đành giải thích cho nàng
"Hiện tại toàn bộ công ty cũng đang thảo luận ngươi có phải có xảy ra chuyện gì không, còn là nói có bệnh nặng gì, phải biết trước đây ngươi chưa bao giờ sẽ không xuất hiện tình huống như thế"
Trần Phong Hoa chỉ là cười, không có phản bác gì, Vương Nhứ Liễu nhìn dáng dấp của cô trong lòng cũng đã có nét chung
"Hay là bởi vì đồ vật nhỏ kia? Điều này cũng làm cho ta hiếu kỳ vậy rốt cuộc là vị thần thánh phương nào, có thể để ngươi ném đi công việc"
"Không cần nói đến nghiêm trọng như vậy, ta cũng không có bãi công, chỉ là phân ra nặng nhẹ thôi"
Bỏ mặc Bộ Ẩn Lạc tiếp tục như vậy nữa rất có thể đối với công ty tạo thành tổn thất lớn hơn. Trần Phong Hoa đây là điển hình của tư duy kiểu thương mại, chỉ đáng tiếc lời rơi vào trong tai Vương Nhứ Liễu không phải ý này, nàng nghe a Trần Phong Hoa đây là tuyên bố chuyện của đồ vật nhỏ kia quan trọng hơn công việc, vậy làm sao có thể!
"Vậy ta ngược lại muốn gặp thử nàng rồi"
"Bây giờ còn không thể"
Trên mặt Trần Phong Hoa xuất hiện mỉm cười, con mèo nhỏ mọc ra móc dài còn không có đúng lúc cắt đi, chờ sau khi cô cố gắng dạy dỗ một phen mới có thể mang gặp người. Khóe mắt Vương Nhứ Liễu hơi nhảy một cái, nàng cũng muốn biết người kia có năng lực gì, có thể để Trần Phong Hoa che chở như vậy
"Lạc tiểu thư, y phục của ngài"
Ba tiếng gõ cửa vang lên, đi vào là phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi, trên tay bưng quần áo ngay ngắn, rồi sau khi đem quần áo đặt ở đầu giường phụ nữ này thì muốn lui ra, Bộ Ẩn Lạc nhanh chóng gọi lấy nàng
"Chờ một chút, cái kia, xin hỏi nơi này là nơi nào?"
"Nơi này là biệt thự ở bờ sông của tiểu thư, Lạc tiểu thư, nếu không có chuyện gì tôi thì lui xuống trước, cơm tối chút nữa sẽ đưa cho ngài"
Bộ Ẩn Lạc nhìn cửa phòng lần nữa bị người đóng, không cần nghĩ cũng biết nhất định là đã khóa từ bên ngoài, cả cửa phòng cũng không để nàng ra ngoài, TV cũng không có, Trần Phong Hoa chị khẳng định muốn bức điên em
Bộ Ẩn Lạc càng nghĩ càng giận, thay xong quần áo một mình lầm bầm xoay quanh ở trong phòng, sự thực chứng minh bản thân nàng cùng chính mình cũng có thể chơi đến rất tốt
"Ân~ buồn ngủ quá"
ánh sáng mặt trời buổi chiều bốn, năm giờ của ngày đông chiếu lên trên người khiến người ta thăng lên mệt mỏi vô số, Bộ Ẩn Lạc chậm rãi xoay người sau đó thì dứt khoác nằm ở trên giường ngủ trưa, trên thực tế khoảng cách nàng tỉnh lại cũng không quá ba tiếng mà thôi
"Lạc tiểu thư, Lạc tiểu thư? Nên ăn cơm tối rồi"
Bộ Ẩn Lạc là bị người đưa cơm đánh thức, bò dậy vừa hỏi thời gian đã là chín giờ tối, dụi mắt ngáp một cái, vừa nhìn món ăn, chỉ là những thứ nàng không thích ăn
"Chị ấy không tới sao?"
"Chuyện của tiểu thư, một người làm như tôi làm sao có thể biết"
Phụ nữ khẽ mỉm cười, cũng không có làm ra trả lời. Bộ Ẩn Lạc ở trong lòng trợn mắt, miệng chặt như thế, Trần Phong Hoa còn có thể yên tâm để cô tiếp xúc với tôi, cô không biết mới có quỷ đó
"Ta nên xưng hô ngươi như thế nào?"
"Tôi là quản gia của biệt thự này, họ Trần, Lạc tiểu thư ngài thích xưng hô như thế nào đều được"
Họ Trần, cũng chính là đầy tớ của Trần gia, nghĩ đến hẳn là người dưới tay của phụ thân Trần Phong Hoa, ở nơi này một người, ở nơi kia một người, chỉ Bộ Ẩn Lạc biết thì đã có 3 quản gia rồi, phụ thân của Trần Phong Hoa đối với nữ nhi mình tồn tại năng lực không yên lòng như vậy sao?
Hết chương 33