Trí Mạng - Tiết Trần

Chương 23: Không cần kinh sợ, chính mặt đối diện




Chương 23: Không cần kinh sợ, chính mặt đối diện
Đến được chỗ, Bộ Ẩn Lạc từ trong cốp xe lấy ra giày cao gót đổi, suy nghĩ một chút lại cởi áo khoác mặc lên áo gió dài, luôn cảm thấy còn thiếu chút gì. Sau khi ở trên người La Nguyệt tìm tòi tỉ mỉ một phen quay về bên tai La Nguyệt đưa tay. La Nguyệt cả kinh, đột nhiên bảo vệ lỗ tai lùi lại
"Khốn kiếp, đừng lấy khuyên tai của ta!"
"Vậy được thôi"
Bộ Ẩn Lạc nhún nhún vai, La Nguyệt căm tức người này một hồi, từ trong túi xách móc ra một cái hộp ném về phía trên người nàng
"Cho ngươi"
"Ân, vẫn là Nguyệt cẩn thận nhất rồi."
Bộ Ẩn Lạc gật gật đầu, cười híp híp mắt, mở hộp ra, bên trong là một đôi khuyên tai tua dài, Bộ Ẩn Lạc khép lại hộp có chút buồn bực nhìn về phía La Nguyệt
"Đây không phải mua cho ta chứ?"
"Ít tự luyến, thích không"
La Nguyệt bỗng dưng nhịn đỏ mặt, đưa tay liền muốn đi cướp hộp, Bộ Ẩn Lạc giơ hộp thì trốn, nụ cười trên mặt lại nham hiểm một phần
"Ừm, Nguyệt đây là mới học vỡ lòng a. Không nghĩ tới có một ngày cây tô thiết thật sự nở hoa"
Nói xong, vui rạo rực lấy ra một khuyên tai gắn ở trên tai phải, đem cái còn dư lại trả lại La Nguyệt
"A, ta cũng không toàn bộ lấy đi, trả lại cho ngươi, cố gắng dỗ bạn gái a"
"Phi, vô liêm sỉ! Ai, ai là bạn gái của tên gia hỏa kia?"
Nói xong La Nguyệt liền muốn cho chính mình một cái tát, người ta lại không nói là ngươi gấp thừa nhận như vậy làm gì. May mà Bộ Ẩn Lạc chỉ là cười không có đang nói chuyện, bằng không nàng nhất định phải mắc cỡ cắn lưỡi tự sát
"Đi thôi, chậm chậm chạp chạp, sau đó thì để người đẩy té xấp mặt
Trần Phong Hoa dự liệu không sai, La Nguyệt đã tới, cái khác của Quân gia cũng sẽ lục tục đi tới, chỉ là cô không nghĩ tới, La Nguyệt không phải người đầu tiên đến Vọng Giang, ngược lại, cô mới là người cuối cùng
Người khác, đã sớm lấy đủ loại phương pháp xuất hiện tại trấn Vọng Giang, ở tất cả tình huống mọi người không có phát giác, La Nguyệt xuất hiện, chỉ là cho người khác một cái thông tin sai lầm mà thôi
"Ngươi, xác định, là ở nơi này?"
Địa phương gặp mặt hẹn ở một quán bar tư nhân, có thể vừa đến nơi Bộ Ẩn Lạc liền cảm thấy không đúng, cả người cứng ngắc, nơi này, là sản nghiệp dưới tên Trần Phong Hoa, theo nàng biết người kia thường thường sẽ tới nơi này chơi
"Không tính sai a, có phải là đặc biệt kinh hỉ?"
"Thực sự là, quá vui mừng, kinh hỉ đến ta đều không nhịn được muốn giết các ngươi!"
Bộ Ẩn Lạc nghiến răng nghiến lợi, sau khi bị La Nguyệt đẩy vào hít sâu mấy lần, nhanh chân đi về phía trước, hi vọng hôm nay vận may đủ tốt đừng gặp phải Trần Phong Hoa, tuyệt đối không nên gặp phải cô. Nga trời ạ!
Thượng đế đại khái là từ bỏ quan tâm Bộ Ẩn Lạc, nàng vừa đi đến đại sảnh thì thấy được Trần Phong Hoa đang trong phòng khách cùng người khác đang nói chuyện gì
Vẫn là chờ đợi người này đừng nhìn thấy mình, Bộ Ẩn Lạc vén xuống tóc sau đầu cột đến rộng rãi, mặt không thay đổi bước nhanh, nàng đã thấy được mấy tên khốn kia đang vẫy tay đối với nàng rồi
"Hả?"
"Làm sao vậy Phong Hoa?"
"Không có gì"
Trần Phong Hoa bưng chén rượu lên uống một hớp, làm sao sẽ cảm thấy người vừa rồi đi qua quen thuộc như vậy, đại khái là chính mình đa nghi rồi, người kia làm sao sẽ tới chỗ như thế
Cảm giác được một luồng tầm mắt vẫn rơi vào trên người mình Bộ Ẩn Lạc cả bước tiến cũng bắt đầu cứng ngắc, mãi đến tận tầm mắt kia thu hồi mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới mấy cái tên khốn kiếp cợt nhả trước mặt bưng một chén rượu lên chính là một trận xối
"Làm sao hẹn ở đây?"
"A, chúng ta đây không phải muốn nhìn một chút người kia của Lạc"
"Các ngươi đám khốn kiếp này"
Tiếng tranh cãi khanh khách để mấy người cười càng vui vẻ, mấy người này còn giống như không vừa lòng, bắt đầu thảo luận có cần tới chào hỏi cái gì hay không
"Các ngươi, là muốn được thượng đế tha thứ không?"
Trên mặt Bộ Ẩn Lạc xuất hiện nụ cười dữ tợn, làm nóng người, ánh mắt từ trên người mấy người nơi này đảo qua, như là đang suy tư trước tiên đưa vị nào đi gặp thượng đế tốt hơn
"Không không không không, không cần, chúng ta không tin thượng đế"
Cả đám hết sức ăn ý cùng nhau xua tay, Bộ Ẩn Lạc lúc này mới hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác. Chỉ là họ chưa đi qua, Trần Phong Hoa lại đã tới, trời ạ, đây là tạo nghiệt gì a. Bộ Ẩn Lạc muốn tự tử đều có rồi.
"La tiểu thư, không nghĩ tới có thể ở đây gặp ngươi. Ta còn nghĩ lúc nào đến nhà bái phỏng một hồi đây."
Trần Phong Hoa đối với La Nguyệt nâng ly rượu, sau đó ánh mắt đảo qua người ở chỗ này, từng cái từng cái chào hỏi, mấy tên này ở Vọng Giang ẩn núp ít nhiều đều có khoảng thời gian, Trần Phong Hoa tất nhiên là biết, ánh mắt rơi xuống trên người Bộ Ẩn Lạc lại dừng lại
"Vị này chính là?"
"Quân Mạc"
Bộ Ẩn Lạc mặt lạnh hết sức hạ thấp giọng đối với Trần Phong Hoa đưa tay ra, Trần Phong Hoa hơi híp con mắt, đưa tay phải ra cùng Bộ Ẩn Lạc nắm lấy nhau
"Thì ra là tiểu thư Quân gia, hạnh ngộ"
Chờ sau khi Trần Phong Hoa rời đi mấy người này cũng lại nhịn không được cười, lại không dám quá lớn tiếng khiến người ta chú ý, càng diễn một màn buồn cười
"Chính diện đối mặt a Lạc, đừng kinh sợ a"
"Cút đi, ta đi phòng vệ sinh"
Bộ Ẩn Lạc nặng nề để chén rượu xuống đứng lên hướng về phòng vệ sinh đi đến, khi mấy người thấy được người phía sau Bộ Ẩn Lạc không xa không gần không khỏi mà huýt sáo lên
"Ta đánh cược, khẳng định có một ít chuyện tình không thể miêu tả phát sinh!"
"Này, Lạc tuy tiện hề hề, ở vài phương diện khác có thể cực kì. Bảo thủ"
Đối với chuyện phát sinh bên ngoài Bộ Ẩn Lạc không chút nào biết chuyện ở trước bồn rửa tay phẫn hận xoa xoa tay, trong miệng còn nói lẩm bẩm, mãi đến tận mu bàn tay đỏ chót cũng không dừng lại
Trần Phong Hoa đốt một điếu thuốc tựa ở cạnh cửa nhìn hành vi người này biểu diễn không khỏi khẽ cười thành tiếng
"Ngươi còn muốn rửa tới khi nào?"
"Hả? Trần tiểu thư làm sao cũng ở đây?"
Bộ Ẩn Lạc nghe được thanh âm của Trần Phong Hoa phản xạ có điều kiện đứng thẳng lên thân thể, nghiêng đầu qua chỗ khác, tiếp tục banh vẻ mặt. Nhìn Trần Phong Hoa không ngừng tiếp cận Bộ Ẩn Lạc có chút hoang mang, nhưng thay đổi ý nghĩ, chuyện đến nước này nàng tại sao còn sợ ?
"Hả? Còn muốn giả bộ sao?"
Trần Phong Hoa giơ tay chống lấy gương phía trên bồn nuốc, đem Bộ Ẩn Lạc vây nhốt ở bên trong không gian nhỏ hẹp, làm cho nàng buộc lòng phải ngửa thân thể ra sau
"Trần tiểu thư, ở loại địa phương này làm ra động tác này sợ là không quá thỏa đáng chứ? ngô"
Cằm bị nắm, môi của Trần Phong Hoa đã bắt nạt tới, thật vất vả người này mới buông ra, Bộ Ẩn Lạc đã là hai gò má đỏ ủng thở không nổi
"Ngươi, còn muốn giả bộ sao?"
Muốn chết rồi. Trong mắt Bộ Ẩn Lạc lộ ra tuyệt vọng, thời điểm người này thu tay về tiện thể rơi xuống tóc của nàng, hoàn toàn không giả bộ được
"Hóa trang thì không quen ta? Ngươi cũng thật là ngây thơ a, Bộ Ẩn Lạc"
Bộ Ẩn Lạc bị nghẹn muốn nói không ra lời, chỉ đành đưa tay đi cướp dây cột tóc, nhưng Trần Phong Hoa giống như là trêu đùa đem dây cột tóc xách đến xách đi nàng chính là không giành được
"Ngươi trả lại cho ta!"
"Kêu ta một tiếng, ta thì trả lại cho ngươi"
Bộ Ẩn Lạc thu tay về, tức giận mà nhìn Trần Phong Hoa, nàng không muốn! Trần Phong Hoa bắt đầu cười, tiến đến bên tai Bộ Ẩn Lạc há mồm khẽ cắn
"Ngươi biết ngươi sai ở nơi nào không?"
"Ngươi không có xịt nước hoa, nhiều năm như vậy mùi vị làm sao có khả năng không nhận ra?"
Hết chương 23
Edit: chúc mừng năm mới, hai bà này lầy