Trí Mạng - Tiết Trần

Chương 15: Người không cần em rồi sao




Chương 15: Người không cần em rồi sao
Ngón tay của Trần Phong Hoa trên mặt bàn khua, sắc mặt âm trầm đến như lúc bầu trời sắp xảy ra bão táp, điện thoại bị tùy ý ném ở trên bàn, mặt trên rõ ràng là bức ảnh Lý Phục gởi tới, đó là dáng dấp hoạt bát cô chưa từng gặp qua
Lần trước đầu cái con nhím kia vẫn không có điều tra rõ ràng lúc này lại là một, Bộ Ẩn Lạc, ngươi thật đúng là khá lắm. Ánh mắt mang lửa rơi vào trên bức hình của Bộ Ẩn Lạc, ánh mắt này phàm là có thể có một chút thuộc tính vật lý e sợ lúc này điện thoại của Trần Phong Hoa sẽ nổ. Ngươi làm sao dám, ở trước mặt người khác lộ ra loại vẻ mặt này
Đột nhiên, Trần Phong Hoa thở dài một hơi, trong mắt hỏa khí hết mức đánh tan, người này ở nơi không có cô sống đến vui vẻ như vậy, cô có phải nên đem một chút đồ vật bỏ xuống rồi?
"Người tìm em?"
"Đến rồi?"
Thời điểm Bộ Ẩn Lạc đến Trần Phong Hoa đang đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, khói thuốc màu trắng theo không khí chậm rãi tung bay, trầm mặc của Trần Phong Hoa để Bộ Ẩn Lạc có chút bất an, nhưng nàng lại không biết nên làm gì đánh vỡ trận lúng túng này
"Ngươi có thể sống đến rất rực rỡ"
Nghe nói như thế thân thể Bộ Ẩn Lạc khẽ run lên, cắn môi không nói gì, bất an trong lòng đã chuyển biến thành một loại linh cảm. Trần Phong Hoa quay đầu nhìn lên ánh mắt lắp bắp của Bộ Ẩn Lạc
Nàng nghe được đế giày cứng rắn và sàn gỗ dày va chạm phát ra âm thanh, Trần Phong Hoa đứng trước mặt nàng, không có lệ khí của trước kia, chỉ là ánh mắt ôn hòa mà nhìn nàng
Trần Phong Hoa giơ tay, bàn tay ấm áp phủ ở trên gương mặt của Bộ Ẩn Lạc nhẹ nhàng xoa xoa. Ánh mắt của Bộ Ẩn Lạc rơi vào trên môi của Trần Phong Hoa, van xin chị, đừng nói ra
"Ngươi có thể đi sống cuộc sống ngươi muốn"
Em muốn ở lại bên cạnh chị có thể không?
"Ở lại bên cạnh ta không đáng, ngươi biết, tính khí ta không tốt, ngươi sẽ chết"
Không, rất đáng, em không ngại. Chị tức giận, em chịu đựng thì được rồi, cuối cùng chết, đó cũng là em cam lòng chịu
"Bây giờ, đi ra khỏi cái cửa này, ngươi không cần chịu dằn vặt của ta, ân oán từ đây hai bên biến mất, Được không?"
Không được! Em không muốn! em không muốn đi, đừng rời khỏi em, chị làm sao có thể tàn nhẫn như vậy.Bộ Ẩn Lạc nhíu mày gắt gao cắn chặt môi dưới, mãi cho đến trên môi chảy ra đỏ tươi chậm rãi hóa trang
"Người không cần em nữa sao?"
Cho dù tâm tư trăm ngàn chuyển, đến bên miệng, lại chỉ biến thành một câu nói. Nàng đưa tay kéo lấy ống tay áo Trần Phong Hoa, vừa mở miệng âm thanh khàn khàn đến không xong làm như đang thăm dò, lại như là khẩn cầu. Van xin người, đừng không cần em, có được không, em sẽ rất ngoan, sẽ không chọc chị tức giận
"Đúng vậy a, ta không cần ngươi nữa, cho nên ngươi đi đi, đừng trở lại nữa"
Tay Trần Phong Hoa phủ trên gò má Bộ Ẩn Lạc rơi xuống bả vai nàng khe khẽ đẩy xô một cái, đẩy đến Bộ Ẩn Lạc rút lui về phía sau một bước, nhưng người này chính là bất động
"Em không muốn. Đừng đuổi em đi có được hay không?"
Âm thanh nhiễm phải khóc nức nở, tay lôi ống tay áo Trần Phong Hoa lần nữa siết chặt chút. Trần Phong Hoa nhìn nàng một cái, không nói gì thêm, Bộ Ẩn Lạc cũng tự nhiên coi cô là ngầm thừa nhận, lại không dám rời khỏi, chỉ lo người này sẽ đem nàng vứt bỏ
Trần Phong Hoa nhận điện thoại đi ra ngoài, Bộ Ẩn Lạc thì đứng trong thư phòng của cô đợi, nhìn theo mặt trời từ phía bên ngoài cửa sổ biến mất, ánh chiều tà vụn vặt, bóng đêm chìm như sắt, nàng đứng đến mệt mỏi, thì dựa vào góc tường phát ngốc
Trong thư phòng của Trần Phong Hoa không có đồng hồ, Bộ Ẩn Lạc nhìn điện thoại một chút, một giờ rồi, đại khái tối nay là sẽ không trở về đâu. Thân thể dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, ôm lấy đầu gối
Trần Phong Hoa khi trở về thì thấy được một bộ cảnh tượng như vậy, đá đá cẳng chân người này:
"Trở về phòng đi ngủ"
"Hả? em biết rồi"
Bộ Ẩn Lạc dụi dụi con mắt đứng lên, mí mắt lần nữa rũ xuống, phỏng chừng dáng dấp như vậy đi ra ngoài sẽ trực tiếp té xuống lầu. Trần Phong Hoa bị một đống chuyện phiền đến đầu sắp nổ tung, Bộ Ẩn Lạc bộ dáng này làm cho huyệt Thái Dương của cô bắt đầu mơ hồ phát đau, kéo lấy tay của người này dẫn nàng trở về phòng
"Đi"
"Ân"
Bộ Ẩn Lạc không tỉnh táo đặc biệt ngoan ngoãn, bé ngoan đi theo phía sau Trần Phong Hoa tùy ý cô nắm lấy chính mình đi
"Buông tay"
"Buông rồi chị thì không cần em"
Đem Bộ Ẩn Lạc dẫn lên giường chuẩn bị đi làm việc, kết quả đồ vật nhỏ này kéo lấy tay của cô chết sống không chịu buông ra, còn phải phụ trách dụ dỗ
"Không có không cần ngươi"
"Thật không?"
"Là thật"
"Vậy chị đừng bỏ lại em, nói xong rồi"
Chị đừng gạt em. Giống như lời nói mớ lại tiến vào trong lòng, tay của Bộ Ẩn Lạc cuối cùng là buông ra, càng là một đêm mộng dài
Một đêm chưa ngủ, Trần Phong Hoa đi xuống lầu thì thấy được đồ vật nhỏ kia ngồi ở trước bàn mắt tha thiết chờ đợi, nhìn lên, vừa ngoan ngoãn vừa ủy khuất. Nàng đang lấy lòng cô, cô tất nhiên là quá rõ ràng, chỉ là bây giờ lại nên như thế nào đối lập nhau đây? Bộ Ẩn Lạc, ngươi ngược lại nói đi a
"Phong Hoa, đi thôi"
Mới bỏ xuống chén đũa, thì có một nữ nhân ăn mặc như hồng hạc xuất hiện ở trước cửa, trên mặt Bộ Ẩn Lạc dừng lại kinh ngạc, sau đó cúi đầu không nhìn nữa, toàn làm trốn tránh. Trần Phong Hoa đứng lên, xoa nhẹ dưới đỉnh đầu của nàng, mặc vào áo khoác cùng nữ nhân này cùng nhau ra cửa. Bộ Ẩn Lạc nhìn chằm chằm đáy chén sứ trắng, biểu hiện trên mặt không biết nên lấy cái gì để hình dung, tại sao, lần này nàng sẽ bất an như vậy?
Bộ Ẩn Lạc nằm ở trên giường, nàng biết Trần Phong Hoa trở về rồi, còn có một người khác, nghe thanh âm, là nữ nhân sáng sớm kia. Hiện tại tất cả bày ở trước mặt nàng, là hình dáng gì nàng cũng nên tiếp nhận rồi, hiện tại còn kém, còn kém...
Giống như bình thường ra ngoài mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng, ở bên kia hành lang, xa xa thì thấy được căn phòng của Trần Phong Hoa lộ ra ánh sáng, đó là gian phòng nàng chưa bao giờ được phép tiến vào, bây giờ hai người kia lại là ở
Trong lòng một trận đau nhói, nàng từng bước một đi về phía trước, bước tiến dường như chịu chết, nàng nghe được bên trong phòng tiếng thở dốc nặng nề, nói thì thầm của hai người. Bộ Ẩn Lạc đỡ khuông cửa, đi lên trước một bước nữa, tất cả đều sẽ tàn khốc bày ra ở trước mắt nàng, nhưng mà bước đi này nàng làm sao cũng không bước ra
Ngực khó chịu đau đớn càng ngày càng kịch liệt, nàng theo khuông cửa chậm rãi trượt xuống quỳ ngã xuống đất, thì như con cá mất nước, miệng lớn hô hấp lấy, ngực phập phòng kịch liệt, không được, không thể ở đây. Nàng nghe được thở dốc bên trong phòng dừng lại, sau đó mà đến là tiếng bước chân lanh lảnh, dùng một loại phương thức gần như dụng cả tay chân bò lên lảo đảo chạy trốn
"Này, cô ấy đi rồi"
"Ừm, như vậy thì tốt. Khổ cực ngươi đóng kịch theo ta, Dư Chỉ"
Trần Phong Hoa nhóm lên một điếu thuốc, nhìn khói thuốc tung bay, Dư Chỉ dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô
"Ngươi dáng dấp này rất giống hút thuốc sau khi làm yêu, ta sẽ có một loại ảo giác thật sự bị ngươi thượng"
Trần Phong Hoa sững sờ, sau đó một trận cười khẽ, cô đứng lên đi tới bên cửa sổ, từ nơi này, cô có thể luôn thấy được đồ vật nhỏ rời khỏi. Dư Chỉ nhìn Trần Phong Hoa bộ dáng này không nhịn được chỉ lắc đầu, người này hà tất phí hết tâm tư dằn vặt hai người chứ
"Tại sao không nói rõ ràng chứ? cô ấy sẽ hận ngươi"
"Nói rồi, em ấy sẽ không đi, bây giờ tình hình như vậy ta lại làm sao đem em ấy giữ ở bên người? Hận ta cũng tốt, ít nhất tạo thành nhớ nhung"
Hết chương 15