Trí Mạng - Tiết Trần

Chương 1: Chủ nhân





Chương 1: Chủ nhân
"Ân"
Trong chăn màu trắng duỗi ra một cánh tay, sau đó một nữ nhân từ trong chăn chui ra, trên da thịt trắng nõn che kín vết đỏ chứng minh sự phóng đãng vừa rồi. Bộ Ẩn Lạc chỉnh chỉnh tóc có chút ngổn ngang, khom lưng bắt đầu tìm kiếm quần áo tán loạn trên mặt đất, lúc này ngoài cửa sổ một mảng đen kịt, nữ nhân ngồi ở đầu giường hút thuốc trên mặt lóe qua một tia không vui một phát bắt được cánh tay của nàng ném nàng về lại trên giường đặt ở dưới thân
"Bây giờ còn tinh thần như vậy, là ta vừa rồi không có thỏa mãn ngươi?"
"Nếu như em lưu lại, sợ là người lại phải không vui, chủ nhân"
Nàng cười, giọt lệ khóe mắt chập chờn, người trên thân tựa hồ đối với câu trả lời của nàng rất không vừa ý, trên tay dùng sức để Bộ Ẩn Lạc phát ra một tiếng rên
"Thế nào? Như vậy thì không chịu nổi?"
"Ân, chủ, chủ nhân"
Thanh âm nhỏ vụn có loại sức mạnh làm nổi lên ước số bạo ngược từ đáy lòng, Trần Phong Hoa đột nhiên dùng sức để Bộ Ẩn Lạc hít vào một ngụm khí lạnh, ngón tay nắm chặt lấy ga giường dưới thân, khớp xương ẩn ẩn trở nên trắng. Mồ hôi ướt đẫm tóc kề sát ở trên mặt, bị đối xử như thế vẫn là rất vui vẻ, bản thân Bộ Ẩn Lạc cũng cảm thấy chính mình không có tự trọng
"Phong, Hoa"
Vô ý thức phát ra một tiếng nhỏ than nhẹ không thể nghe được hai người đều không có phát hiện, Trần Phong Hoa lau tay bỏ lại một câu nói:
"Đêm nay ngươi thì ở lại chỗ này thì được rồi"
Cũng không quản người trên giường ánh mắt tan rã có nghe hay không cũng không quay đầu lại đi ra cửa, không biết đối phương đi bao lâu rồi Bộ Ẩn Lạc thở hổn hển khó khăn đứng dậy đi đến phòng tắm, đỡ eo cười khổ, lần này là thật sự bị dằn vặt tàn nhẫn, hai chân đều là mềm nhũn
Đơn giản tắm qua Bộ Ẩn Lạc nằm ở địa phương vừa rồi Trần Phong Hoa từng lưu lại, chỗ này ngoại trừ mùi vị uể oải ra còn có thể mơ hồ ngửi được mùi của cô, thật an tâm. Ngoại trừ hoan ái ra người kia là trước giờ không cho phép nàng ở lại căn phòng này, hôm nay thật là một ngoại lệ
"Lạc Lạc, Lạc Lạc"
"Huh?"
"Em cũng nhìn ly nước này có nửa giờ rồi, kêu em cũng không để ý, có tâm sự?"
"Không, chính là tối hôm qua ngủ không ngon thôi"
Bộ Duy giơ tay ở trên trán Bộ Ẩn Lạc "nói chuyện" một cái, nhìn nàng bị đau xoa trán cười xì xì. Liên quan với Bộ Ẩn Lạc Bộ Duy luôn là thương tiếc, lần đầu tiên khi theo phụ thân từ Mĩ trở về tham gia bữa tiệc gia tộc chỉ có cô em gái này trốn ở góc phòng, không có làm nũng với trưởng bối giống như những đứa trẻ khác, lãnh đạm như vậy, thì giống như hoàn toàn không thuộc về nơi đó
Sau đó hỏi phụ thân mới biết thì ra nàng là con của tam thúc, mới vừa sinh ra ba mẹ ly hôn, thím ba dẫn em gái song sinh của nàng đi, tam thúc không thể chờ đợi được nữa tái giá, nàng ở trong cả toàn bộ Bộ gia thì như người dư thừa
"Tiệc tối không có bắt đầu nhanh như vậy, nếu như Lạc Lạc vô vị có thể đi cùng bọn họ nói chuyện phiếm nha"
Bộ Duy nhíu nhíu mày dùng ánh mắt ra hiệu Bộ Ẩn Lạc nhìn về phía đám công tử đang chuyện trò vui vẻ kia, đúng như dự đoán thấy được cô em gái này đỏ mặt vội vàng lắc đầu. Nếu như nàng dám làm như vậy người kia không biết đem nàng làm chết ở trên giường, ừm, không chút lưu tình
Quỷ hẹp hòi. Bộ Ẩn Lạc cong cong con mắt, rõ ràng người kia đối với nàng không có nửa điểm thương tiếc nhưng nhớ lại vẫn là vui vẻ, thực sự là không tự trọng a. Nghĩ như vậy ánh mắt của Bộ Ẩn Lạc không dấu vết đảo qua người vừa mới vào cửa kia, nữ vương trước sau như một
"Lạc Lạc đang nhìn ai?"
Bộ Duy trong cười mang theo mập mờ, ánh mắt của Bộ Ẩn Lạc vừa rồi đầy đủ khó hiểu lại giấu không được người đang luôn nhìn nàng như cô ấy đây, Bộ Ẩn Lạc vẫn là lắc đầu, nhưng mà Bộ Duy lại là một bộ dáng vẻ vui mừng nhà chúng ta có con gái mới lớn
"Lạc Lạc cuối cùng mở mang đầu óc rồi, được rồi, chị đây đi bồi phụ thân, Lạc Lạc một mình cẩn thận không nên bị người bắt nạt nha"
Vừa nói nhéo lấy gò má của Bộ Ẩn Lạc đi đến Bộ đại tiên sinh chờ đến đen mặt rồi, Bộ Ẩn Lạc lúc này còn không có nhàn rỗi bao lâu thì Bộ Tiêu Tinh thì đặt mông ngồi ở vị trí vừa rồi của Bộ Duy, đối diện Bộ Ẩn Lạc
"Ô, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ như thường ngày trốn ở ổ chó kia của ngươi không dám ra ngoài chứ"
Vừa mở miệng chính là cực kỳ chói tai, Bộ Tiêu Tinh là em gái cùng cha khác mẹ không nhỏ hơn mấy ngày của Bộ Ẩn Lạc, không biết tại sao luôn là nhắm vào nàng, trước đây khi ở Bộ gia là như vậy, sau đó chính mình chỉ ở hiện trường tiệc hội của gia tộc mới trở về Bộ gia, cũng hiếm khi ngủ lại, nhưng mà Bộ Tiêu Tinh mỗi lần đều muốn qua châm biếm nàng mấy câu
"Sao vậy? Câm à?"
Sự im lặng của Bộ Ẩn Lạc để Bộ Tiêu Tinh vô cùng nổi nóng, bóp lấy cằm Bộ Ẩn Lạc ép buộc nàng đối mặt chính mình, trong mắt kia tất cả đều là lãnh đạm, phớt lờ so với nhục mạ còn để Bộ Tiêu Tinh cảm thấy sỉ nhục hơn
Rượu lạnh lẽo từ trên đầu dội xuống, theo gương mặt chảy vào cổ áo, do vị trí che khuất cũng không có mấy người chú ý tới chuyện bên này. Bộ Duy sớm ở lúc Bộ Tiêu Tinh đi đến Bộ Ẩn Lạc thì dự cảm được chuyện không ổn, muốn qua đây lại bị một đám người quấn quít lấy không thoát thân được, chờ cô ấy cuối cùng thoát khỏi những người kia lại trong chớp mắt Bộ Ẩn Lạc đã không hề ở trên chỗ cũ
Rất đơn giản thì từ chỗ người làm lấy được chìa khóa phòng của Bộ Ẩn Lạc, phòng tắm còn vang lên tiếng nước ào ào, vừa nghĩ đến nữ nhân này vung cho ánh mắt nhàn nhạt thậm chí mang theo thương hại trong lòng Bộ Tiêu Tình vô cùng không thoải mái
Khi thấy được Bộ Ẩn Lạc mặc áo tắm đi ra trong nháy mắt kinh ngạc đó để trên mặt Bộ Tiêu Tinh hiện ra nụ cười đắc ý, đúng rồi, như vậy mới tốt, như vậy cô ta mới cảm giác được Bộ Ẩn Lạc là một người có máu có thịt mà mà không phải con rối không có bất cứ cảm tình gì, như vậy, bắt nạt lên mới sẽ thỏa nguyện
"Bộ Ẩn Lạc, ngươi xem một chút dáng dấp này của ngươi, thực sự là càng nhìn càng khiến người ta nổi nóng, luôn muốn nhìn dáng vẻ của ngươi bị khi dễ, nhìn xem vào lúc ấy ngươi còn có thể làm đến lạnh nhạt như vậy hay không"
Bộ Tiêu Tinh nói đến sau đó cơ hồ là cắn răng nghiến lợi, nữ nhân này luôn như vậy, từ nhỏ đã như vậy, luôn là một bộ dạng ẩn nhẫn, bất kể là cướp đồ vật của nàng hay là chọc ghẹo nàng, đều là nhẫn nhịn lời gì cũng không nói, không khóc không náo, ngươi ngược lại là khóc a, càng là không khóc ta thì càng muốn khi dễ ngươi đến chết. Bộ Tiêu Tinh từng bước áp sát đến cùng đem Bộ Ẩn Lạc ép lên trên tường đưa tay xé đi áo tắm trên người của con người này. Bộ Ẩn Lạc nắm lấy cổ áo khước từ, lại làm cho Bộ Tiêu Tinh căm tức hơn, giơ tay kéo lấy tóc của Bộ Ẩn Lạc, trên mặt hung ác đều hiện lên
"Bộ Tiêu Tinh, ngươi đang ở đây làm gì? !"
Bộ Duy vội vàng đuổi tới thấy được lại là cảnh tượng này, cô ấy biết Bộ Tiêu Tinh đối với Bộ Ẩn Lạc là quá đáng, nhưng chưa từng nghĩ cô ta lại lớn gan như vậy. Bộ Tiêu Tinh thả ra Bộ Ẩn Lạc trên mặt xẹt qua cười lạnh phách lối từ bên người Bộ Duy đi qua
"Không nghĩ tới tỷ tỷ cũng đối với phế vật này cảm thấy hứng thú, nếu đã như vậy thì nhường cho chị thì được rồi"
Bộ Duy siết chặc nắm đấm, không để ý tới tính toán với Bộ Tiêu Tinh
"Lạc Lạc, em không sao chứ?"
Viền mắt Bộ Ẩn Lạc có chút hồng cắn môi dưới chỉ là lắc đầu, tóc kề sát ở trên mặt hiện ra nàng càng thêm nhu nhược, Bộ Duy có chút đau lòng kéo đầu của Bộ Ẩn Lạc qua:
"Lạc Lạc, em không cần ủy khuất chính mình như thế, không đáng"
Vẫn là lắc đầu, bất luận Bộ Duy nói thế nào cũng không chịu hé răng, Bộ Duy không biết làm sao, "Tại sao phải sống kiềm nén như thế, có một số việc nói ra cũng không có sao, không có ai sẽ trách em"
Bộ Duy đi rất lâu Bộ Ẩn Lạc mới đem tay luôn nắm lấy thả lỏng ra, móng tay từ lâu khảm vào trong thịt, nàng nhìn thấy vết thương của lòng bàn tay phát ngẩng, kiềm nén sao? Nàng đã sớm không tính là một người, sống cũng chẳng qua là người kia cần mà thôi, cảm tình gì không có cũng được, dù sao cũng không có ai quan tâm
Hết chương 1
Edit: text thử một chương hehe