Chạy trên đường cả một buổi sáng, thể lực của Tư Mậu Nam cũng tiêu hao hết gần một nửa, sau khi phân cảnh được duyệt, Tư Mậu Nam quay về xe, quần áo đã ướt hết, trán cũng đẫm mồ hôi.
Vừa lên xe, Tư Mậu Nam lập tức thay quần áo của đoàn phim thành chiếc Tshirt của mình, Dư Tuyển đưa cho anh một cái khăn mặt, nói: “Lau mặt đi, sẽ thoải mái hơn.”
Tư Mậu Nam không mệt mỏi lắm, chỉ nóng thôi.
Khăn mát lạnh, để lên mặt rất thoải mái, Tư Mậu Nam thở phào một cái: “Em làm lạnh khăn à?”
Dư Tuyển: “Ừ, tôi để khăn vào trong tủ lạnh một lúc cho đỡ nóng.”
Trước đây trợ lý Lâm Thiến của Tư Mậu Nam cũng là một người phụ nữ tỉ mỉ, nhưng sau khi Dư Tuyển xuất hiện, anh nhận ra Lâm Thiến có chút không sánh bằng, Dư Tuyển thật sự rất cẩn thận.
Trước kia cậu cũng chăm sóc những nữ nghệ sĩ khác như vậy sao?
Nghĩ đến những chuyện có thể đã từng xảy ra, Tư Mậu Nam dùng khăn mặt mạnh tay chà, lớp trang điểm đều bị anh nhanh chóng xóa sạch, khăn lông trắng dính một tầng phấn nền.
Dư Tuyển đề nghị: “Buổi chiều mấy giờ anh diễn, muốn tẩy trang không?”
Lớp trang điểm của Tư Mậu Nam khá mỏng, đóng phim không cần trang điểm quá lộ liễu, dựa vào khuôn mặt vốn có của anh là được, nhiều nhất cũng chỉ dùng trang phục tạo hình anh theo hơi hướng thiếu niên, trang điểm từ đầu đến chân tốn chút công sức.
“Em tẩy trang cho tôi đi, tôi không muốn cử động.” Anh thật sự mệt, tối hôm qua mãi mới ngủ được, chỉ một buổi sáng đã rút gần hết sức lực, nội dung phim thật ngu ngốc.
Dư Tuyển tìm nước tẩy trang và bông tẩy trang trong hộp trang điểm, cậu đổ chút nước tẩy trang lên bông, ngồi cạnh Tư Mậu Nam: “Nhắm mắt lại.”
Tư Mậu Nam nghe lời nhắm mắt: “Ừm.”
Dư Tuyển cách Tư Mậu Nam rất gần, cậu nhìn chằm chằm vào mặt Tư Mậu Nam, chuẩn bị tâm lý, đưa tay lau từ vùng trán, bông tẩy trang xóa phấn trên mặt anh từng chút một.
Tư Mậu Nam chỉ cảm thấy Dư Tuyển khẽ xoa, không biết có phải anh nghĩ nhiều không, cảm thấy trong động tác của Dư Tuyển từng chút đều là nâng niu trân trọng. Dư Tuyển không hận anh à? Biết bao nhiêu ngày chờ đợi, anh vẫn luôn nghĩ về vấn đề này, anh chỉ dám hỏi Dư Tuyển đã quên chuyện của họ hay chưa, cũng không dám hỏi cậu hận hay không hận.
Tẩy trang xong, mặt Tư Mậu Nam đã khoan khoái hơn rất nhiều, Dư Tuyển nói: “Muốn rửa mặt không? Tôi vừa lấy nước về, có thể rửa mặt một chút.”
Tư Mậu Nam bị giọng nói của Dư Tuyển vờn quanh, rất thoải mái, anh không muốn phá hoại bầu không khí này.
“Ừm.”
Tư Mậu Nam nằm trên ghế hưởng thụ sự phục vụ của Dư Tuyển, lúc này anh không còn coi cậu là trợ lý nữa, đó là sự hạ thấp đối với Dư Tuyển, Dư Tuyển rất khác biệt, e rằng trong cách đối xử của anh với Dư Tuyển, tất cả đều là ngoại lệ.
Cậu cũng đã từng tẩy trang cho nữ nghệ sĩ khác sao?
Dư Tuyển ép bọt sữa rửa mặt, lau mấy vòng trên mặt Tư Mậu Nam, đầu ngón tay xẹt qua trán anh, viền mắt, chóp mũi, hai má, dưới cằm, mỗi bộ phận đều vuốt ve một lần, cuối cùng rửa sạch bọt.
Tư Mậu Nam đang ngủ.
Dư Tuyển đắp một cái mặt nạ cho anh, vỗ nhẹ nhẹ xuống.
Sau đó cậu dọn hết đồ, rồi lại đổ nước rửa đi, chỉ khi tâm trạng cậu tốt cậu mới làm những việc này, không muốn Tư Mậu Nam trông quá uể oải, ít nhất không thể chưa tới một tuần quay phim đã mệt tới bị bệnh, đây đều là những việc trợ lý sinh hoạt cần quan tâm phải không.
Không đủ điều kiện để nấu cơm, ở đây chỉ có thể đi mua món ăn thanh đạm.
Thức ăn ngoài được Vương Cường cầm về, hắn và Trương Nhất thích ăn thịt, dù không mua cùng một nhà, nhưng về cùng lúc, nên họ ăn cùng nhau luôn.
Tất cả mọi người đều làm việc cho một ông chủ, cũng không phân biệt ai làm nhiều ai làm ít, Trương Nhất và Vương Cường đều có cảm giác Tư Mậu Nam đối xử khác với Dư Tuyển, lúc trước Tư Mậu Nam còn chẳng cho Lâm Thiến chút thể diện nào.
Dư Tuyển đem bữa trưa vào trong xe, Tư Mậu Nam còn chưa tỉnh, cậu lấy mặt nạ xuống, ném vào thùng rác.
Hiện tại cậu không quá thèm ăn nên lại ngồi hàng ghế sau ngẩn người nhìn ra cửa sổ, trong xe chỉ còn lại tiếng điều hòa chạy.
Đúng là thái độ của Tư Mậu Nam đối với cậu khá thân mật, nhưng ai biết kéo dài được bao lâu.
Anh ấy muốn gì? Tự cậu cũng đoán được đáp án.
Dù Tư Mậu Nam nói cái gì, cậu cũng không biết có nên tin hay không, bản thân cậu không thể quyết đoán, rất khó chịu.
Cậu vẫn rất thích Tư Mậu Nam, đây là việc không thể nghi ngờ, còn Tư Mậu Nam thì sao?
A, tâm trạng tốt vào buổi sáng lại bị mấy suy nghĩ miên man của cậu làm hỏng.
Lúc Tư Mậu Nam tỉnh dậy, vừa quay đầu đã thấy Dư Tuyển đặt hai tay sau gáy, vẻ mặt bực bội, không biết đang tức cái gì, nhưng dáng vẻ trông rất đáng yêu.
Anh vòng qua ngồi lên ghế cạnh cậu, hôn môi cậu một cái: “Nghĩ gì đó?”
Lại bị hôn, Dư Tuyển hơi dịch sang: “Tư Mậu Nam, anh như vậy không tốt đâu.”
Tư Mậu Nam chống khuỷu tay lên lưng ghế dựa, mân mê nhúm tóc đang vểnh lên của cậu: “Cái gì không tốt?”
Dư Tuyển nói: “Hôn tôi.”
Tư Mậu Nam nhanh nhẹn hôn lên môi cậu cái nữa: “Đã hôn.” Anh cười tít mắt.
Dư Tuyển được trải nghiệm sự vô liêm sỉ của anh: “…Ý tôi là anh có ý gì?”
Tư Mậu Nam nhìn mắt cậu, nói: “Em muốn thế nào, tôi cũng có thể làm.”
Dư Tuyển đột nhiên đè anh lên ghế dựa, lấy tay nắm cằm anh, nhẹ nhàng cười nhạo nói: “Bao gồm cả việc thượng anh à?”
Ngược lại Tư Mậu Nam cũng không bị dọa sợ, anh khẽ vuốt mặt Dư Tuyển: “Nếu như em muốn.”
Dư Tuyển suýt nữa bị anh làm mất đi khí thế, vẫn cứng đầu hỏi anh: “Tại sao?” Cậu nhận ra Tư Mậu Nam không hề chống cự kiểu dụ dỗ như thế này.
Cậu phải cố gắng tỉnh táo mới không bị mê hoặc, Tư Mậu Nam thật sự rất quá đáng, luôn khiến cậu rơi vào tình huống không phòng bị, không có cách nào từ chối, làm cho người khác khó xử.
Tư Mậu Nam nghiêm túc nhìn cậu: “Bởi vì…”
Dư Tuyển nhanh chóng che miệng anh: “Thôi, tôi không muốn nghe, anh ăn cơm đi.”
Cậu quay đầu xách đồ ăn lên bàn nhỏ, sau đó tự đi xuống xe.
Tư Mậu Nam: “…” Mẹ nó, anh rất muốn đạp cái bàn nhỏ này xuống.
Anh cũng không hiểu tại sao câu chuyện lại trở thành như vậy, quả nhiên một lỗi sai không thể vi phạm hai lần.
Dù anh biểu hiện như thế nào, Dư Tuyển cũng không tin anh, suy nghĩ của Dư Tuyển bây giờ quá khó đoán.
Anh mở túi thức ăn ra, bên trong chứa những món ăn thanh đạm nhưng lại hợp khẩu vị.
Thôi, từ từ đi, chỉ cần cậu ở cạnh là được.
Dư Tuyển muốn xuống xe hút thuốc, nhưng trong túi cậu không có, Trương Nhất và Vương Cường lại bị theo dõi.
Bọn họ không chừng sẽ lặp lại hình ảnh hôm qua lần nữa.
Lúc này Dư Tuyển lại nghe thấy giọng Tư Mậu Nam cùng cái đầu thò ra từ trong xe, gọi Dư Tuyển vào ăn cơm.
Sau khi lên xe, Dư Tuyển đành phải ngồi đối diện Tư Mậu Nam.
Ăn xong, Tư Mậu Nam lấy một gói thuốc lá và một cái bật lửa đắt tiền đặt lên bàn nhỏ: “Cho em, muốn hút thì cứ hút đi, tôi cũng không thể bắt em cai thuốc lá được.”
Dư Tuyển lấy thuốc và bật lửa, mang túi rác xuống xe, nói: “Trước đây anh cũng từng nói câu này.”
Tư Mậu Nam hơi nghẹn, tràn đầy cảm giác hối hận.
Năm đó làm sai, hiện tại mọi báo ứng từng chút từng chút đổ lên người anh, nhưng anh cũng vui vẻ chịu đựng, có lẽ lâu dần sẽ thành M.
Tư Mậu Nam nở nụ cười, ít nhất thì hôm nay Dư Tuyển đã nguyện ý đề cập tới chuyện lúc trước với anh, cũng là một tiến bộ rất lớn, anh phải vui mới đúng.
Chỉ là, sợ Dư Tuyển không vui.
Tư Mậu Nam tìm lịch trình quay trong điện thoại, bắt đầu nghĩ về mọi việc.
Sau khi lấy được bật lửa và thuốc, Dư Tuyển rút một điếu ra, lại nhét thuốc và bật lửa vào túi quần, thật ra cũng không khó chịu như trong tưởng tượng, chỉ là cậu không biết nên đối mặt với Tư Mậu Nam thế nào.
Trương Nhất và Vương Cường không chịu nổi độ nóng bên ngoài, trực tiếp vào xe, sau khi hút thuốc xong Dư Tuyển cũng tự giác về xe.
Tư Mậu Nam nằm sau nghỉ ngơi, cậu ngồi xuống ở một ghế phía trước.
3 giờ chiều, việc quay phim của Tư Mậu Nam tiếp tục, Dư Tuyển vẫn chạy theo anh, nhưng cậu không mệt, chỉ là vã mồ hôi khiến cậu cảm thấy quần áo đang bốc mùi, muốn mau về khách sạn tắm, nghe được bốn chữ “Kết thúc công việc” đạo diễn hô, cậu còn vui hơn bất cứ ai.
Dư Tuyển nhận ra Tư Mậu Nam không đi luôn, anh đang đạp xe đạp, còn đạp quanh khu quay phim hai vòng, Lý Tử Như cũng đạp một lúc, còn có mấy người quay bọn họ.
Khi Tư Mậu Nam đạp xe tới trước mặt Dư Tuyển, Dư Tuyển đang khoanh tay lạnh lùng nhìn anh.
Tư Mậu Nam giải thích: “Đã lâu rồi không đạp xe, tôi đạp một chút, lát nữa chúng ta cùng đạp xe về khách sạn nhé?”
Dư Tuyển chỉ muốn về khách sạn: “…”
Tư Mậu Nam hỏi ý kiến cậu: “Có muốn đạp xe xa không.”
Dư Tuyển không thể nhẫn tâm từ chối khi đối diện với khuôn mặt tươi cười của anh: “Anh muốn đạp thì đạp.”
Bọn họ đem những đồ không cần thiết để lên xe, sau đó mỗi người tự đeo túi của mình rồi cùng đi tìm xe đạp.
Sau khi bọn họ đi, Tiểu Tiền oán giận với Lý Tử Như: “Chị Như, em cảm giác anh Nam đối xử hơi kỳ với trợ lý anh ấy.”
Lý Tử Như liếc cô một cái: “Kỳ cái gì.”
Tiểu Tiền nhỏ giọng nói: “Cảm giác cậu ta không giống trợ lý lắm, trái lại hình như anh Nam đang nhường cậu ta.”
Lý Tử Như nghĩ một lúc, nói rằng: “Thật à?”
Quanh nơi quay phim cũng không ít xe, hai người thành công tìm được hai chiếc xe mới, Tư Mậu Nam không để Trương Nhất và Vương Cường đi cùng.
Dư Tuyển hỏi Tư Mậu Nam: “Chúng ta cần xem bản đồ về khách sạn không?”
Tư Mậu Nam lắc đầu: “Không cần, chúng ta đi ăn tối trước, sau đó mới về khách sạn.”
Dư Tuyển nhìn dáng vẻ của anh, biết là anh đã có kế hoạch, cũng không phản đối: “Được, anh dẫn đường.”
Đường của xe đạp khá rộng, Tư Mậu Nam đạp song song với Dư Tuyển.
Cả đường đều yên lặng, sau khi đạp gần mười lăm phút, Tư Mậu Nam dừng xe bên bờ sông, Dư Tuyển dựng xe cạnh anh.
Xa xa có tiếng vù vù của thuyền chạy đêm trên sông.
Gió bên bờ sông hơi lớn, nhưng làm người ta rất thoải mái, cảm giác khô nóng dần dần mất đi.
Tư Mậu Nam ôm vai Dư Tuyển, dựa đầu vào đầu cậu, giọng nói bằng bằng: “Dư Tuyển, chúng ta chụp chung một bức đi.”
Dư Tuyển sáng mắt nhìn anh nói: “Được.”
Sau khi được Dư Tuyển đồng ý, anh giơ di động lên, chụp hai người.
Dư Tuyển dựa vào Tư Mậu Nam nghĩ: A, quả nhiên mình không từ chối được.
–
Sau mười phút, một tấm ảnh rõ ràng đã bị cắt được đăng lên weibo của Tư Mậu Nam.
Tư Mậu Nam: Tôi đã đồng ý rồi.
–
Đã từng có một buổi cuối tuần nào đó trong phòng học sau giờ ngọ(1).
(1) Giờ ngọ: tính từ 11 giờ đến 13 giờ trưa.
Dư Tuyển gục xuống bàn nhàm chán lật một quyển tạp chí du lịch, hỏi Tư Mậu Nam đang ngồi trên bàn cạnh cậu: “Anh, về sau mỗi lần chúng ta tới một chỗ lại chụp một tấm ảnh nhé?”
Tư Mậu Nam xoa xoa tóc cậu, cười dịu dàng đáp lời: “Được chứ.”