Trị Liệu

Chương 14: Cai thuốc lá




Dư Tuyển không biết mình trở về nhà như thế nào, chỉ biết là không tới ba giờ đồng hồ sau đó, giao ước cai thuốc lá cùng với Tư Mậu Nam đã bị phá hỏng.

Hiện tại trong đầu cậu chỉ có hai chữ hối hận.

Hối hận, thực sự hối hận.

Tại sao cậu không trả lời có thể!

Kết quả của sự hối hận vô cùng, cậu ôm gạt tàn ngồi trên ban công hút thuốc lá rất rất lâu, mãi đến khi trong hộp không còn điếu thuốc nào nữa mới dừng lại.

Hơn nửa đêm ngồi trên ban công cũng là hơn nửa đêm hứng gió trời, khi đứng dậy về trở phòng, Dư Tuyển mới nhận ra khuôn mặt mình đã lạnh toát, mông cũng ngồi đến tê rần.

Liếc mắt nhìn điện thoại di động, đã ba giờ sáng, sắp tới giờ cần phải thức dậy.

Dư Tuyển tắm qua loa rồi vội vàng nằm xuống. Có lẽ do Tư Mậu Nam từng nói trong phòng toàn mùi thuốc, trước khi đi ngủ cậu còn cố ý mở cửa ban công ra.

Ngủ không đến 4 tiếng, Dư Tuyển thành công bị đồng hồ báo thức kéo dậy. Nhấn tắt chuông báo lần thứ mười, cậu đứng lên vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Rửa mặt xong vẫn không cảm thấy tỉnh táo lên nhiều, ngược lại đầu óc mê man, mũi có chút ngạt. Phỏng chừng tối hôm qua ngồi trên ban công hơn nửa đêm đã bị cảm lạnh, nhưng không nghiêm trọng lắm, ăn sáng xong uống Bản Lam Căn là được.

Quyết định như vậy, Dư Tuyển xuống tầng đi mua bữa sáng cho ông chủ. Chẳng qua, cậu vừa với tới điện thoại di động cùng ví tiền, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

Dư Tuyển dừng chân, mở cửa ra.

Người gõ cửa giơ túi giấy đựng bữa sáng lên trước mặt cậu: “Tôi dậy sớm nên đã đi mua đồ ăn trước.” Nói xong liền chen vào phòng của Dư Tuyển.

Dư Tuyển hoàn toàn không tìm được một chút dấu vết nào của việc bị từ chối trên mặt Tư Mậu Nam. Cậu hắng giọng một cái, cố gắng làm cho âm thanh mình phát ra giống như bình thường: “Anh lên đủ sớm, làm hết phần việc của tôi.”

Tư Mậu Nam vừa nghe cậu nói đã cảm thấy không ổn: “Sao giọng của em lại khàn như vậy? Bị cảm phải không?”

Dư Tuyển: “Không cần lo lắng, có lẽ là do sáng sớm chưa kịp uống nước, một lúc nữa là ổn rồi.”

Tư Mậu Nam: “Trên xe có sẵn thuốc, em ăn bữa sáng rồi tìm thuốc cảm uống đi.”

“Được.” Dư Tuyển không muốn tranh cãi với anh, đúng là cậu cũng cần uống thuốc, anh nói như vậy thì làm vậy đi, chỉ là cậu không muốn khiến Tư Mậu Nam vô thức phải lo lắng.

Biết rõ trong lòng đối phương còn ôm nhiều hi vọng, cậu không dám tới gần, không phải là không muốn, là không dám mà thôi. Đứng từ xa nhìn, tốt hơn nhiều so với việc ở gần nhau rồi lại xa cách, trải qua cảm giác đau lòng đó một lần là đủ rồi, cậu không đủ dũng khí.

Bữa sáng ngày hôm nay đơn giản hơn hôm qua: bánh rán, bánh nhân thịt bò, sữa đậu nành, nhìn có chút dầu mỡ nhưng lại làm cảm giác muốn ăn tăng lên nhiều hơn so với cháo trắng và thức ăn chay. Dư Tuyển thích ăn thịt, cắn một cái, nước thịt tràn vào miệng, hương vị làm người ta lưu luyến không thôi.

Nhìn Dư Tuyển ăn bữa sáng chính mình mua, không hiểu vì sao khẩu vị của Tư Mậu Nam tốt lên nhiều, ý cười lộ ra, quầng thâm ở mắt dường như nhạt đi đôi chút.

Nghĩ sắp tới cần uống thuốc, Dư Tuyển nấu nước sôi đổ vào bình giữ nhiệt, không thể để cuộc sống vừa khởi sắc đã sinh bệnh ngã xuống được.

Lúc lên xe, trong tay Tư Mậu Nam cầm một bình giữ nhiệt, chẳng qua anh nhìn thấy Dư Tuyển cũng có, không khỏi ôm một chút mất mát. Năm đó người kia bị bệnh, kiên trì không uống thuốc, không cần tiêm, hai ngày sau sẽ tự khỏi, giờ đã trưởng thành cũng vẫn không cần đến anh.

Ngày hôm nay, hai người bọn họ ra khỏi cửa từ sớm. Nhân viên công tác đoàn kịch dù không ở cùng khách sạn nhưng cũng khá gần đó, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ còn gặp xe của đạo diễn.

Nơi phía Nam thành phố, ánh nắng mặt trời buổi sớm có chút chói mắt. 

Dư Tuyển không tìm Bản Lam Căn, uống thuốc cảm lạnh bình thường, sau đó yên vị một bên xem Tư Mậu Nam đóng kịch. Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, phản ứng của cậu có hơi chậm chạp.

Kịch bản sáng nay, nam chính vì nữ chính mà đánh nhau cùng người khác, vật lộn ra một người đầy nước bùn.

Tư Mậu Nam vừa diễn xong thì trời đổ mưa, nhưng người đem khăn cho anh vẫn chậm chạp không thấy tới, đạo diễn gấp gáp gọi: “Trợ lý của Tư Mậu Nam đâu?”

Những người tới muốn lau tóc cho anh đều bị cự tuyệt, tầm mắt anh rơi vào người trợ lý của mình. Mà lúc này, Dư Tuyển đang ôm khăn tắm ngấn người một chỗ, bị đạo diễn gọi to một tiếng mới vội vã chạy lại.

Dư Tuyển phủ chiếc khăn màu xanh lam lên đầu Tư Mậu Nam, vừa lau vừa nói: “Xin lỗi, tôi không tới kịp thời.”

Tư Mậu Nam trái lại vỗ vỗ tay cậu: “Để tôi tự mình làm.”

Dư Tuyển nghĩ anh tức giận, ngây ngẩn cả người. Lúc cậu vừa rút tay xuống, Tư Mậu Nam nhân tiện sờ sờ trán cậu: “Không phát sốt. Có phải bị cảm khó chịu không? Hay là em lên xe nghỉ ngơi đi, gọi Trương Nhất đến. Trước kia khi trợ lý cũ nghỉ việc, cậu ấy vẫn giúp đỡ tôi.”

Thì ra không phải tức giận, trong lòng Dư Tuyển hơi thả lỏng: “Không sao, tôi có chút mất tập trung.” Nghĩ tới việc vị trí của mình có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, Dư Tuyển liền sốt sắng, cưỡng ép tinh thần mình tỉnh táo lại: “Tôi đảm bảo sẽ không phát ngốc nữa.”

“Không sao, em muốn phát ngốc bao lâu cũng được.” Tư Mậu Nam cười nhẹ, tiếp tục lau khô tóc. Hiện tại toàn thân anh đều ẩm ướt, lát nữa còn phải tiếp tục lăn lộn, không thể thay bộ quần áo khác. Dư Tuyển không yên tâm: “Như vậy anh có thể bị cảm lạnh đấy? Nhiệt độ buổi sáng sớm không cao, còn gặp mưa.”

Tư Mậu Nam không để ý chút nào: “Hiện tại hai mươi sáu, hai mươi bảy độ, không phải là quá lạnh. Lúc trước tôi bơi lội ở khách sạn, nhiệt độ cũng như thế này.”

Dư Tuyển không đồng tình: “Khi đó anh vận động trong nước, còn bây giờ trời đổ mưa, khi thì ngừng khi thì xối xả. Hay là anh cởi đồ ra trước, lúc diễn lại mặc thêm vào?”

“Đừng lo lắng, sức khỏe tôi rất tốt.” Tư Mậu Nam không nghĩ tới mình lại nhận được sự quan tâm, chuyển chủ đề: “Em hỏi tôi, tôi lại muốn nói chuyện với em về vấn đề tối qua.” 

Dư Tuyển thiếu chút nữa bị hắn làm cho nghẹn họng: “ … Đúng là không nên tùy tiện làm chính mình yếu thế.” Tư Mậu Nam cong khóe miệng, muốn cười.

Phía bên kia, đạo diện gọi anh qua tiếp tục kịch bản.

Cảnh quay này có chút gian nan, Tư Mậu Nam kết hợp cùng vai nam phụ. Tuy người này xuất thân chính quy, nhưng thời thời khắc khắc đều muốn tranh đoạt màn ảnh, quá chú tâm thu hút ống kính, đạo diễn nhắc anh ta nên quản lí tốt biểu cảm hơn, nửa ngày mới có sự thay đổi, biểu tình vẫn còn khá hung dữ, Dư Tuyển cùng đám trợ lý đứng ngoài thiếu chút cười ra tiếng.

Tuy vậy, rất nhanh cậu liền cười không nổi. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tư Mậu Nam bị ấn xuống nền xi măng bẩn thỉu, lòng cậu xoắn lại, muốn chạy tới đá vai nam phụ đang ngồi trên người Tư Mậu Nam ra ngoài.

Mẹ nó, tôi còn chưa từng ngồi trên người anh ta!

Năm đó đại ca trong trường đều đi đánh người ta, có bao giờ bị người khác đánh? Lại còn mắc mưa, vậy vẫn chưa chết à? Hơn nữa, đại ca cũng sẽ không ngu ngốc nhân lúc trời đổ mưa ra ngoài đánh nhau!

Một đợt sóng gió nổi lên trong đầu óc Dư Tuyển, cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, tự nhắc nhở chính mình đây chỉ là đóng phim mà thôi. Hiện tại trong lòng cậu rất mâu thuẫn, tựa như núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào. Sự trầm ổn những năm gần đây tôi luyện nên, vào một khắc gặp lại Tư Mậu Nam giống như bị chó gặm mất. Thực sự là đồ phá hoại, khiến người ta khó chịu mà.

Sau nhiều lần vai nam phụ bị đạo diễn mắng, cảnh quay này cuối cùng cũng được thông qua. Lúc này, Dư Tuyển rất chuyên nghiệp tiến tới lau bùn nước trên mặt Tư Mậu Nam, động tác cực kì cẩn thận, chỉ lo tạo ra điểm trầy xước.

Dư Tuyển thấy trên mặt hắn có vết đỏ, không khỏi bực bội nói: “Lỡ như cát sỏi cắt vào mặt thì làm sao bây giờ? Đã để lại dấu vết rồi. Anh còn phải dựa vào khuôn mặt này kiếm cơm nữa.”

“Tôi không dựa vào mặt kiếm cơm.” Tầm mắt Tư Mậu Nam rơi vào đôi môi đang hé ra hợp lại của cậu, “Em sợ tôi bị hủy hoại nhan sắc, vậy tôi không đóng phim nữa là được.”

“Không được, như vậy tiền lương của tôi tính làm sao?” Dư Tuyển sắp xếp lại tâm tình, cùng Tư Mậu Nam nói chuyện.

“Thẻ lương của tôi cho em.” Tư Mậu Nam ghé vào tai cậu thấp giọng nói: “Để em giữ.”

“Được, buổi tối anh đưa cho tôi đi.” Dư Tuyển cảm thấy Tư Mậu Nam chỉ đang nói đùa, không có khả năng là thật, “Nhanh đi thay quần áo.”

Đã hoàn thành một cảnh quay, kịch bản tiếp theo sẽ chuẩn bị diễn sau đó một tiếng rưỡi. Bây giờ là phần của nữ chính, dựa vào sự hăng hái của đạo diễn, cảnh quay này xem ra không tới nửa giờ đã xong.

Bọn họ thay quần áo trên xe bảo mẫu, quần áo của Tư Mậu Nam đã ướt đẫm từ trong ra ngoài. Đồng phục học sinh là đạo cụ từ đoàn kịch, sau khi Tư Mậu Nam thay xong, Dư Tuyển đem quần áo trả lại, còn đồ cá nhân của Tư Mậu Nam thì lấy túi ra sắp xếp gọn gàng.

Tư Mậu Nam xối nước làm sạch đầu tóc và khuôn mặt, sau đó nằm trên xe nghỉ ngơi. Tối hôm qua Dư Tuyển ngủ không ngon, cậu cũng có chút mệt. Tuy vậy, Dư Tuyển không quá nhàn rỗi. Nhân lúc Tư Mậu Nam nghỉ ngơi, Dư Tuyển trả quần áo cho đoàn kịch rồi đi ra ngoài. 

Tư Mậu Nam ngủ mơ mơ màng màng một lát, không biết mơ thấy cái gì, trong vô thức đạp vào khoảng không, giật mình tỉnh lại.

Lúc mở mắt ra không thấy Dư Tuyển đâu, anh hỏi Trương Nhất đang đứng cạnh xe hút thuốc, Trương Nhất trả lời không biết. Tư Mậu Nam không còn cách nào khác, gọi điện thoại cho Dư Tuyển.

Dư Tuyển nhấc máy, Tư Mậu Nam nghe thấy rất nhiều âm thanh ở đầu dây bên kia, tiếng bang bang vang vọng, giống như có người cầm búa đập nện cái gì.

Tư Mậu Nam nhăn mày: “Em đang ở đâu vậy?”

Dư Tuyển nói: “Tôi sẽ quay về ngay, đợi tôi một chút.”

Tư Mậu Nam: “Được”. Anh luôn cảm thấy trong một giây Dư Tuyển sẽ lại chạy mất, nghe được giọng của cậu liền yên tâm hơn nhiều. 

Dư Tuyển tắt máy, Tư Mậu Nam ngẩn người nhìn điện thoại di động, sau đó trở về xe đợi Dư Tuyển, không có hứng thú lướt Weibo, vô cùng thắc mắc Dư Tuyển đã đi chỗ nào.

Anh không chỉ muốn biết hiện tại Dư Tuyển đang làm gì, còn muốn biết những năm qua Dư Tuyển đã làm gì. Mạch Bạch gửi cho anh phần sơ yếu lí lịch ngắn gọn của Dư Tuyển, anh đã xem vô số lần, rốt cuộc Dư Tuyển làm công việc gì? Cậu gặp những ai, làm bạn với ai, có bị bắt nạt không, có ai ép cậu làm những chuyện cậu không muốn làm không? Mùa xuân có bị tiếng mèo kêu đánh thức không? Mùa hạ có bị gió điều hòa thổi ê ẩm cánh tay không? Trời thu khô hanh có còn chảy máu mũi? Mùa đông có biết mặc thêm một chiếc áo len bên trong áo lông vũ không? Tất cả những điều này, Tư Mậu Nam đều điên cuồng muốn biết.

Đợi năm phút đồng hồ chưa thấy Dư Tuyển trở lại, Tư Mậu Nam mở cửa xe chuẩn bị ra ngoài tìm cậu.

Cửa xe vừa mở, anh đã thấy Dư Tuyển xuất hiện ở khúc quanh, cầm một bình giữ nhiệt trong tay.

Dư Tuyển mở bình giữ nhiệt ra trước mặt anh, mùi hương gay gắt xông thẳng vào mũi.

Tư Mậu Nam lùi về sau một bước: “Đây là cái gì?”

Dư Tuyển rót cho anh một cốc: “Tôi đến nhà hàng bên cạnh nhờ bà chủ nấu nước gừng, uống đi, tránh bị cảm.”

Tư Mậu Nam vốn không muốn uống, cảm thấy đây không phải thứ dành cho con người, gừng rất cay, nhưng là Dư Tuyển mua cho anh, anh nguyện ý tiếp nhận.

Cưỡng lại cảm giác buồn nôn, Tư Mậu Nam cầm cốc nước gừng lên uống hết, nhăn mặt nói: “Chỗ còn lại làm thế nào?”

Dư Tuyển gật đầu: “Tôi đưa cho Chu Dương uống.”. Chu Dương là diễn viên đóng vai nam phụ.

Tư Mậu Nam không muốn đem đồ của Dư Tuyển cho người khác, nhưng hết cách, không có biện pháp giữ Dư Tuyển chỉ ở bên cạnh anh mà không phải vì công việc. Quan trọng là muốn Dư Tuyển đối xử với anh tốt nhất, không chừa cho người khác chút chú ý nào.

Dư Tuyển đưa hơn nửa chỗ canh gừng đi, một lúc sau mới trở về. Tư Mậu Nam đang nằm trên xe nghỉ ngơi, nhìn thấy Dư Tuyển, tầm mắt không rời khỏi người cậu.

Balo của Dư Tuyển đặt cạnh chân Tư Mậu Nam, cậu ngồi một bên cúi đầu tìm thuốc lá. Tối hôm qua cậu hút hết một bao thuốc, chưa kịp ra ngoài mua, lục lọi trong túi đeo lưng xem còn bao nào sót lại hay không.

Tìm được một bao.

Lúc ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú của Tư Mậu Nam phóng đại trước mắt, Dư Tuyển nhìn đôi môi hồng hào của anh, nuốt nước miếng.

Một chốc ngây người, Tư Mậu Nam đã lấy đi bao thuốc của cậu.

“Tối hôm qua mới nói cùng tôi cai thuốc lá, hơn nữa em còn đang bị cảm, không cần phổi nữa à?”

“…Ngày hôm nay đã bắt đầu tính à?” Dư Tuyển không nghĩ Tư Mậu Nam vẫn nhớ lời này, cậu tưởng chỉ là đùa giỡn.

“Không thì sao?” Tư Mậu Nam nhíu mày.

“Tôi nghiện thuộc lá.” Sắc đẹp trước mắt cũng vô dụng.

Tư Mậu Nam ung dung mở hộp thuốc lá, lắc nhẹ cổ tay, rút ra một cây đưa cho cậu: “Nghiện thuốc lá thì tìm tôi, không cho phép lén lút mua.”

Dư Tuyển đau lòng nhanh chóng giật lấy điếu thuốc duy nhất, tránh cho Tư Mậu Nam đổi ý lấy lại: “Keo kiệt”.

Cậu xuống xe hút thuốc, chẳng ngờ tâm trạng lại có chút không tệ, có người quan tâm, không còn như một lá lục bình trôi dạt vô định.

Lần thứ hai cậu có cảm giác như vậy, vẫn xuất phát từ người kia.