Trí Khương - Trà Mê

Chương 29: 29: H**n Ái Trong Phòng Tắm





Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc nho nhỏ.
Dịch Dương có hơi choáng váng rút ra ɖu͙ƈ vọng, quỳ trêи đất, ghé trêи bụng Trí Khương thỏa mãn thở gấp.

Đùi Trí Khương còn duy trì trong tư thế mở lớn, làm sao cũng cảm thấy không khép lại được.

Hai người không nói chuyện, chỉ lẳng lặng cảm thụ cơn mệt mỏi từ thể xác và sung sướиɠ từ tinh thần sau khi lên đỉnh.

Hai mắt Trí Khương chuyển động, nghĩ đến tình hình ban nãy thật thấy không thể tưởng tượng nỗi, rõ ràng có hơi đau, còn pha thêm loại kɧօáϊ cảm làm người ta sợ hãi, cô đã biết qua mùi vị đàn ông, sau này rời xa làm sao sống nổi đây.
Trí Khương thật sự mệt mỏi, toàn thân cũng không còn khí lực.

Chỉ có thể nâng cánh tay, như vuốt như trêu trêи bụng tên trước mặt, Dịch Dương được sờ đến thoải mái, ư a trong miệng, giống như con nít mà cọ cọ cô vài cái.
Trong phòng khách vang lên tiếng cửa mở.

Dực Phàm vào nhà liền thấy hai người trần trụi đang mang bộ dáng thỏa mãn nằm trêи sofa, anh nhớ tới thân thể của bảo bối, nghiêm túc nói: “Quậy quá!” Anh bỏ áo khoác ra, đi đến trước mặt bảo bối, đẩy Dịch Dương còn đang dính trêи thân cô, tử tế xem kỹ kiều hoa của cô.Trí Khương
Chỉ thấy bên ngoài ngoại âm đều ướt hết cả, bắp đùi cũng chỗ ướt chỗ không, còn có vài giọt xuôi theo cửa mình, chảy xuống bờ ʍôиɠ tròn, trêи đệm tựa đã loan ra một vùng lớn nước đọng.

Âm thần đáng thương khép mở, màu hồng diễm lệ, còn hơi sưng.

Lại xem һᴏɑ һᴜʏệт tiêu hồn của cô, động nhỏ còn đang đóng mở, lại một đợt ái dịch bị bài xuất ra khỏi vách hang.
Dực Phàm cẩn thận dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng đụng tiểu huyệt, bảo bối liền mẫn cảm rêи khẽ, bảo huyệt cũng lập tức ʍút̼, như muốn hút anh vào.

Anh nỗ lực định thần, phát hiện ɖâʍ dịch chảy ra không có dịch trắng không thuộc về cô, thần sắc hòa hoãn lại: “May mà cậu còn nhớ mang bao.”
Dịch Dương cười vui vẻ: “Đương nhiên rồi, chuyện của bảo bối sao lại không nhớ được.”
Dực Phàm nhìn trêи đầu ngón tay loang loáng, đưa lưỡi ɭϊếʍ.

Lại nhìn mỹ huyệt còn đang co rút, đột nhiên cảm thấy vừa nóng vừa khuấy động.

Anh nới lỏng cravat, bắt lấy đùi đang mở của cô, mặt chôn tại hoa phùng còn đang rất mẫn cảm.
“A! Ưm… Ông xã anh làm gì vậy…” Dực Phàm không trả lời, chỉ là hung hăng ʍút̼ một hơi ở һᴏɑ һᴜʏệт, nuốt xuống, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, mùi vị không tệ, như vẫn không đã khát, liền cúi đầu xuống làm thêm hơi nữa.
“Ưm ưm…” Trí Khương cảm thấy như đến thần hồn cũng bị anh hút đi.

Cô nhìn Dịch Dương xin giúp đỡ, nhưng mà hắn cũng trợ trụ vi ngược, không nhìn mắt cô, chỉ hôn lên bắp chân và mu bàn chân của cô.
Mặt đỏ bừng, cô lúng túng xoay người, nhưng lưỡi anh như con rắn nhỏ, hướng sâu trong cơ thể cô mà chui vào, còn thường xuyên bυ" ʍút̼, thực là, sắp bị anh hút khô rồi.
Dực Phàm chép chép miệng, lại nuốt xuống một dòng ái dịch, nhìn khuôn mặt xuân quang diễn lệ của bảo bối, hài hước nói: “Bảo bối ngọt quá! Muốn nếm thử không?” Không chờ cô trả lời, anh liền tiến quân thần tốc, quấn lấy lưỡi nhỏ của cô, đem những nước anh vừa hút ra đưa cho cô.

Trí Khương bị ép nuốt xuống, cảm thấy không có cái gì kỳ cục, nhưng cũng không ngọt đến vậy, liền kỳ quái nhìn anh, Dực Phàm được tiện nghi, lau mồ hôi trêи trán cô: “Bảo bối toàn thân đều ngọt, anh cũng uống không đủ.

Này, nói với ông xã, đêm nay làm mấy lần rồi?”Trí Khương
Dịch Dương trả lời trước: “Vài chục lần rồi, đúng không, muội muội ngoan?”
Trí Khương cong miệng: “Không có có! Em nhớ mà… Có hai lần thôi…”
“Thế bảo bối có lên đỉnh không?”
Trí Khương không trả lời, chỉ nũng nịu gật đầu.
Hai người nhìn bảo bối thản nhiên như thế, trong lòng mừng húng.

Dịch Dương nghĩ đến gì đó, thần thái vui vẻ nói: “Đúng rồi, cậu còn chưa biết, ban nãy bảo bối to gan lắm, vừa nóng tánh vừa chua ngoa, còn quấn lấy tôi, để tôi mau lên chút.”
Trí Khương không ngờ hắn lại cáo trạng, đưa chân muốn đạp hắn, Dịch Dương liền ôm chặt lấy chân cô, nhẹ nhàng gặm cắn.
Dực Phàm đảo mắt, hỏi rất chi là gian: “A? Thật không? Bảo bối chủ động như thế?”
Trí Khương cúi đầu không nói, Dực Phàm lại không buông tha: “Là thật sao? Bảo bối sướиɠ đến thế sao? Khẳng định là ʍút̼ rất chặt rồi.”
Cuối cùng không nhẫn nổi, cô giải thích: “Lúc đó không kiềm được mà, nhưng ảnh kỳ cục lắm, toàn chọc em thôi!”
Dực Phàm không buông tha: “Nó chọc em thế nào? Nói anh nghe xem, chút nữa anh đánh nó thay em.”
Bây giờ thì Trí Khương bất luận thế nào cũng không nói nên lời, cô đấm nhẹ lên пɡựᴄ anh, hờn dỗi: “Anh với ảnh cùng một giuộc, toàn là ăn hϊế͙p͙ người ta!”Trí Khương
Dịch Dương như đã no nê mỹ vị, ngẩng đầu nói: “Bảo bối khẳng định không dám nói, để tôi nói thay cho.

Tôi ban đầu làm rất mạnh, bảo bối lại không thích, xong làm nhẹ, bảo bối lại càng không thích, còn giữ lại không cho tôi rời ra, miệng còn xin tôi mạnh lên, khóc nữa.

Tôi đương nhiên không để bảo bối khó chịu, liền làm thật mạnh, lúc đó bảo bối mới vừa lòng,…”
Trí Khương gấp muốn chết, hai tay che mặt, sau này sao còn dám ra đường đây???!
Dực Phàm nhìn mặt cô đỏ nhu trứng tôm luộc, đáy mắt lấp lánh, “Bảo bối toàn là mồ hôi, khó chịu phải không, anh đem em đi tắm nha?”
Trí Khương nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, có một loại dự cảm không lành, cô trốn tránh: “Không cần đâu, tự em tắm được…”Trí Khương
Anh không quan tâm lời từ chối của cô, ôm cô dậy đi vào phòng tắm.

Trí Khương lướt qua lưng anh nhìn Dịch Dương, tha thiết mong chờ hắn nói hộ, nhưng hắn lại đang một bộ xem kịch hay.

Đáng ghét! Cô không dám làm loạn chỉ có thể tùy ý bị người ta ôm vào phòng tắm.
Dực Phàm để cô lên cạnh bồn, liền bắt đầu chậm rãi ᴄởɪ áᴏ.

Anh tràn đầy dụ hoặc mà cởi, Trí Khương xấu hổ không dám nhìn, đôi mắt đảo tới đảo lui.

Dực Phàm có hơi buồn cười, nhịn không được bèn ghẹo: “Thế nào, bảo bối muốn chọn nơi làʍ ȶìиɦ sao? Trêи giá rửa mặt? Hay là vẫn muốn ở trong bồn? Hay bảo bối thích đứng?…”
Không đợi anh nói xong, Trí Khương liền nói thầm: “Ai muốn làm chứ? Em đây đêm nay làm hai lần, mệt quá rồi, có thể đi ngủ một giấc không?” Còn hợp tình hợp lý ngáp một cái.
Dực Phàm nhìn cô thật sâu, quỳ gối tại trước mặt cô, ôm lấy gương mặt hồng hào nõn nà của cô, nghiêm túc nói: “Bảo bối, em vừa mới nhiệt tình trêи nhà như vậy, chủ động như vậy, anh cũng muốn.

Em cũng xin anh muốn em nhé, được không?”
Trí Khương bị ngữ điệu có chút bi thương của anh khiến cho động lòng, nếu không chịu thì chính là thiên vị.

Cho nên cô nhẹ giọng đáp ứng, không phát hiện ra nụ cười phúc hắc xấu xa của anh sau khi thực hiện được ý đồ.
Dực Phàm lấy vòi tắm rửa sạch thân thể, bể tắm đã đầy nước ấm.

Anh ẵm Trí Khương ngồi vào trong, khuôn mặt hồng hào thật là khả ái quá.

Anh bước vào bồn, ngồi xuống phía sau cô, lại nâng cô ngồi dạng chân trêи đùi mình.

Anh tỉ mỉ hôn lên da thịt trắng nõn trêи gáy cô, đôi tay vươn lên trước, xoa Ьóρ lấy hai bầu пɡựᴄ.Trí Khương
“Bảo bối, mới mấy giờ không gặp mà anh đã nhớ em muốn chết rồi.

Nói chuyện với khách hàng cũng thất thần, em đoán xem anh nghĩ cái gì?”
“Ai biết anh nghĩ cái gì chứ…”
“Thật không có lương tâm, chỉ biết chơi với ca ca tốt của em, để ông xã em kiếm tiền nuôi gia đình huhuhu~~~~~”
“Được rồi, anh nghĩ cái gì thế?” Vẫn nên phối hợp thì tốt hơn.
“Ừm, ngoan! Thật ra là huynh đệ nhỏ của anh nhớ em.”
Trí Khương ngơ ra một hồi, mới biết anh ám chỉ cái gì, im lặng không nói.
“Nó nhớ em, muốn vào trong chơi với em, nhớ tới muốn khóc luôn, lần nào cũng ʍút̼ chặt như vậy…”
Ghét quá, chỉ nghe lời sắc tình của anh thôi mà hạ thân đã ngứa, cảm giác hẫng hụt lại tới nữa, không phải mới làm qua sao, còn những hai lần, sao lại muốn nữa thế này? Trí Khương bất động thanh sắc cọ cọ đùi, muốn làm dịu cảm giác khó nhịn này, lại bị nam nhân phía sau phát hiện ra, anh ɭϊếʍ ɭϊếʍ vành tai cô: “Bảo bối muốn?”.