Trí Khương - Trà Mê

Chương 26: 26: Nghỉ Ngơi Giữa Hiệp





Dực Phàm ôm Trí Khương đổi một tư thế thoải mái, Trí Khương sợ rớt xuống nước, chỉ có thể ôm chặt cô anh, hai
chân níu lấy eo anh, như gẫu koala.
Dực Phàm cúi đầu hôn lên làn môi đỏ tương của cô, khàn khàn hỏi: "Bảo bối, vừa rồi lên đinñ sao?"
Trí Khương liếc anh một cái, biết rõ rồi mà còn hỏi! Dực Phàm căn nhẹ môi đưới của cô, "Trả lời sai rồi." Trí Khương
vừa mới muốn ngụy biện, lại cảm giác tiêu huyệt bên dưới bị cắm vào nửa ngón tay! Cô "ư a” vặn vẹo người, muốn
đây dị vật này ra, cô bất mãn làm nũng: "Các anh không phải biết rõ rồi sao! Còn hỏi làm gì..."
Dực Phàm buồn cười nhìn con mèo nhỏ khóc lóc, ra vẻ nghiêm túc: "Bọn anh chính là muốn nghe từ chính miệng bảo
bối!" Dịch Dương nghe thấy, phối hợp đưa thêm một ngón tay vào, còn xấu xa cong tay, mò mãn bên trong cô, một sợ
tia đí©h trắng bị hắn kéo ra, hòa tan trong nước.

Trí Khương nhanh chóng bị chọc đến khóc, cô muốn khép hai chân
lại, nhưng kljoái ©ả4aA đoạt mệnh lại đuôi đến, áp chặt vào thân thể Dực Phàm, cô đành phải đầu hàng: "Đúng vậy,
đúng vậy!"
Dực Phàm vừa lòng sờ sờ tóc cô, lại hỏi: "Thế bảo bối có cảm giác gì?"
Trí Khương không còn tinh thần đùa nữa, thành thật trả lời: "Chính là...!Ữm, giống như...!Không nói nỗi, lâng lâng
như bay...!A...!ƯA..." Ngón tay Dịch Dương còn quấy rối trong tiêu huyệt của cô, hắn xoay tròn ngón tay, ma sát vách
thịt mềm mại trơn ướt, cô ôm chặt Dực Phàm, thở gấp: "Hức...!Các anh, nói không giữ lời...!Chơi xâu! A a...!ca cai"
Dịch Dương không đề ý tới cô, vẫn thong thâ càn quấy trong nhục huyệt, càng lúc càng nhiều dịch bị kéo ra ngoài.
Dực Phàm hôn lên khuôn mặt bảo bối, an ủi: "Bảo bối ngoan, nói lại với anh, bọn anh làm em có sướng không?"
Trí Khương cảm thấy tất cả giác quan đều tụ tập lại ở đưới, cô hốt hoảng, nghe thấy có người hỏi, liền vô thức đáp:
"Sướng! Rất sướng) Ca ca anh nhẹ thôi!" Dực Phàm thấy hiệu quá như vậy, thừa thắng truy kích: "Vậy sau này bọn
anh thường xuyên làm em, không thể từ chối nha!" Trí Khương há miệng thở, trên thân nhấp nhô càng mạnh, bộ ngực
ma sát nú4a vú của người phía trước, lung tung gật đầu đáp ứng.


Dực Phàm tâm tình thật tốt, nhẹ nhàng xoa bóng phía
sau, không biết ấn đến huyệt vị nào, Trí Khương giật mình một cái, hoa huyệt mở ra, lại chảy ra một đòng từ di©lạ.
Dịch Dương lại sờ kỹ càng, xác định không còn lại chất lỏng, liền gật đầu với Dực Phàm.

Dực Phàm đề cô đực vào
cạnh bổn, nhìn nhãn thần mơ hồ của cô, mặt hồng nhuận, hai núa vú đứng thẳng tắp, đùa: "Anh biết bảo bối còn
muốn, nhưng này là lần đầu, vẫn nên tiết chế, sau này sẽ cho bảo bối ăn no, bảo bối muốn ăn lúc nào của có thể!"
Trí Khương giờ mới phản ứng lại, hóa ra ban nây là giúp cô xử lý hạ thể, mệt mình còn nghĩ đến chuyện khác, vốn
còn đang xấu hô, vừa nghe lời không biết ngượng của Dực Phàm, liền chu miệng: "Ai muốn ăn chứ!~"
Bọn họ cười, thực là cãi bướng mà.

Dịch Dương lấy dầu gội, giúp cô gội đầu, Dực Phàm tắm cho người cô, trong lúc
đó ăn vô số đậu hũ.
Trí Khương ngâm nước âm, trên thân được xoa bóp, chậm rãi buôn ngủ.

Dực Phàm nhìn thây đầu bảo bỗi lệch qua
một bên, biết cô thật sự rất mệt mỏi, liền nhẹ nhàng bế cô ra.

Dịch Dương biết thế nên đã sớm đổi trải giường thê
thâm đến không nỡ nhìn.

Hắn nhìn Dực Phàm ôm chặt báo bối, liên trải khăn tắm lên giường, để cô lên trên, chỉ là tóc
còn đang ướt, không biết xử lý thế nào.
Dực Phàm đành phải đem thân thể mềm nhữn của cô đựng lên, cầm máy sấy sấy tóc.

Trí Khương bị chăm tới mơ
màng, thực sự không còn khí lực nói chuyện, liền tùy ý Dịch Dương nâng đầu cô lên, nghe tiếng ù ù mà triệt để chìm
vào mộng.
Dực Phàm nhìn thấy cô đã ngủ, liền nhẹ nhàng tách hai chân trắng nỡn của cô ra, muốn nhìn xem cánh hoa có bị
thương hay không, chỉ thân trân châu nhỏ đang thẹn thùng nép vào, màu đỏ tương như sắp nhỏ máu, lại nhìn mép thịt
xung quanh, có chút sưng, cửa động bên trong còn hơi hơi khép mở.

Dực Phàm biết vừa rồi cắm rất mạnh, nhưng còn
chưa thương tốn gì.

Anh đề Dịch Dương lấy trong ngăn kép một lọ thuốc cao trong veo, xoa một lớp thật dày lên âAA
đạo của cô, nghĩ nghĩ vẫn không yên tâm, lại đùng ngón tay lấy thuốc, chậm rãi cắm vào trong tiêu huyệt.

Nhiệt độ

bên trong tiêu huyệt của báo bối rất cao, bị cao lạnh ki©f ‡í©0, liền mấp máy, chỉ lát sau, thuốc cao đã tan ra.

Dực
Phàm không làm gì mạnh, chỉ tinh tế quét qua một vòng, xoa đều thuốc rồi rút ngón tay ra.
Ngâng đầu nhìn bảo bối, còn chưa tỉnh.

Dịch Dương nói nhỏ: "Thể lực báo bối kém quá! Mới làm một lần đã ngủ đến
như vầy, tôi còn chưa sướng đủ..." Dực Phàm gõ gõ đầu hắn: "Hôm nay nhịn đi.

Sau này làm nhiều quen thì tốt thôi."
Nói xong hai ngươi một bên kéo cô, tắt đèn, ngủ.
Trí Khương mơ màng tỉnh lại, cảm thấy toàn thân không động đậy được.

Cô nhìn nhìn, hóa ra bọn họ chính là đầu sỏ:
cô đang nằm tựa vào Dực Phàm, tay anh đang che trên bụng cô, Dịch Dương càng quá phận, câ khuôn mặt chôn giữa
ngực cô, còn lâm bâm nói mớ như con nít.
Trí Khương không đánh thức bọn họ, chỉ nhàm chán nhìn trần nhà.

Cô nghĩ, có thể phát sinh quan hệ với hai người
cùng lúc, rõ là...!Muốn nói cho Toàn Vũ nghe, nhưng không biết nó nghĩ thế nào nữa, có khi nào lại coi thường mình
không? Nghĩ ngợi lung tung, mi mắt càng nặng, Trí Khương lại vùi đầu ngủ.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, đã hai giờ sau, hai tên sắc lang chăng biết sao cũng đồng thời mở mắt, nhìn thăng vào cô.

Bọn
hắn nhìn hàng mi đày cong như quạt của bảo bối, có mũi nhỏ hênh hếch, còn có đôi môi như cánh hoa, gò má ửng
hồng non nớt, khả ái đến nỗi chỉ muốn hôn một cái, Trí Khương bị nhìn đến mất tự nhiên, cô mắp máy môi: "Các anh
làm gì đó? Kỳ cục quá à." Hiện trạng thay đôi tức khắc, hôn một cái, Dực Phàm gặm từ mặt Trí Khương xuống đưới.
Dịch Dương cũng ra sức vùi vào ngực cô, hai bầu ngực bị bọn họ quậy đến mướt ướt.


Trí Khương bị bọn họ chọc
cũng có phần ngứa ngáy, cười khanh khách bảo "Các anh đừng loạn...!A...!Tránh nào, xuống giường!"
Bọn họ còn gặm thêm vài miếng, mới lưu luyến đứng đậy mặc quân áo.

Trí Khương cũng muốn đứng dậy, vừa mới
động đùi, đã rên một tiếng, đau quá! Vừa động đậy, vùng xín tuy rằng hơi đau, nhưng vẫn nóng hừng hực, nhất là cơ
bắp bên trong đùi, ê hết cá âm, như vừa chạy đường dài xong.

Cô vùi vào mèn khóc, trừng mắt với hai tên đầu sỏ,
Dịch Dương chú động nhận tội: "Bảo bối, thực xin lỗi, hôm qua làm mạnh quá.

Hôm nay em nghỉ đi nha, em muốn đi
đâu anh ôm em đi đó, được không, công chúa của anh? Trí Khương đã sớm chẳng so đo gì, liền tùy hứng đuỗi hai tay,
đề Dịch Dương giúp cô mặc quân áo, Dịch Dương cũng nhân nhịn chịu khó, từ rửa mặt đến ăn cơm, đêu chiếu cố tỉ
mỉ chu đáo.
Vốn thứ 6 Trí Khương phải lên trường nhưng không đi nỗi đành cúp, bọn họ nghe bảo bối kêu đau, đau lòng nhịn đụ©
vọng, xem TV chơi điện tử cho qua nốt ngày thứ 6.

Sau bởi bọn họ nài dữ quá, cô đành gọi về nhà xin cuối tuần ở lại.
Hai sắc lang cao hứng cực kỳ, lại thêm hai ngày được ở riêng với bảo bối, nên vừa ôm vừa ăn đậu hũ của cô, cô đỏ
mặt đến nỗi như sắp nhéo ra nước, khiến bọn họ càng quyền luyến không rời, chỉ nguyện không thẻ đề thuốc ngoại
nhập phát huy tác đục phi thường, đề bảo bối mau khỏe.