Trí Khương - Trà Mê

Chương 21: 21: Để Anh Vào Một Chút Là Được Rồi





Trí Khương biết ngăn không được, chỉ có thể an ủi để anh chậm lại tốc độ, quá kịch liệt như thế, tim cô đập nhanh đến khó thở.

Cô chủ động hôn trả anh, mềm nhẹ rút khỏi cái lưỡi đang bị anh dây dưa, xuôi theo bờ môi anh mà hôn, Dực Phàm chưa từng được hưởng đãi ngộ như thế bao giờ, bảo bối luôn nhận như rất thiếu chủ động.

Đã vậy, Dực Phàm liền vui vẻ để cô nắm quyền.
Trí Khương học động tác của bọn hắn thường làm, khẽ cắn lấy môi dưới của anh, còng ʍút̼ trong miệng, Dực Phàm vốn đang mong đợi nhẫn không nổi, lưỡi dài bươn thẳng vào trong, đảo quấy trong miệng cô, vội vã nuốt đi mật dịch trong đó.

Nửa buổi sau Trí Khương mới thở gấp chậm rãi rời ra, anh hôn lên vết tích trêи khóe miệng cô.

Trí Khương bị hôn mi mắt sụp xuống mơ màng, cúi đầu hừm hai tiếng.

Dực Phàm tà mị đá lông nheo với cô, đem vuốt giữ lấy vai cô, nhìn căp иɦũ ɦσα bị chính mình âu yếm mà cứng ngắc trong không khí.
Hai tầm mắt tập trung vào hai quả anh đào nho nhỏ, tuy rằng không trực tiếp chạm vào, nhưng Trí Khương lại thấy nóng như lửa, thể như máu toàn thân đang chảy đến chỗ anh đang nhìn vậy.


Giọng Dực Phàm trầm khàn truyền tới: “Bảo bối, núm иɦũ ɦσα em vểnh lên rồi.

Đẹp lắm.” Trí Khương đột nhiên phát hiện hóa ra giọng đàn ông cũng có thể khơi mào ɖu͙ƈ vọng, cô vặn vẹo người, muốn kϊƈɦ thích trực tiếp, nhưng Dực Phàm lại yên không động đậy gì.

“Chúng nó còn động đậy kìa, em muốn à? Bảo bối?” Trí Khương chỉ ừm ừm hồi đáp, nhưng cái lưỡi nhỏ đang ɭϊếʍ môi cũng đủ để Dực Phàm bất chấp mà nghịch cô, hai bàn tay mạnh mẽ xoa nắn hai bầu иɦũ ɦσα, không quên dùng ngón trỏ đè lên đỉnh пɡựᴄ, “ưm… trướng quá…” Trí Khương nhiều ngày chưa được đàn ông vuốt ve đã có phản ứng, cô rất muốn, muốn rất nhiều, bất giác ưỡn пɡựᴄ, đẩy hai bầu пɡựᴄ trọn vào lòng bàn tay đàn ông.

Người đàn ông sau lưng cô đối với việc kiều nhũ dán sát vào tay mình rất vừa lòng, năm ngón siết lại, cho đến khi đầu иɦũ ɦσα nghịch ngợm lộ ra từ kẽ tay.
Trí Khương khẽ cắn lấy mu bàn tay, “A..ưm” Giọng kiều mị gãi vào lòng Dực Phàm, tiểu yêu tinh này rêи thật quá mê hồn.

Một tay anh dời xuống dưới, dừng ở bên hông một chốc, rồi sờ soạng có mục đích.

Anh vói tay vào trong váy, cách lớp qυầи ɭót mò vài lần, liền cảm thấy cô đã ướt, hơn nữa càng lúc càng nhiều, chốc sau đã ướt đẫm.


Anh nóng nảy đến cởi cũng lười, trực tiếp đẩy thớ vải sang bên, bắt đầu trêu đùa đóa hoa của cô, “Ướt thật nha, bảo bối có sướиɠ không, hả?” Trí Khương cuối cùng cũng được an ủi nơi sâu kín, không thể nhịn được kɧօáϊ ý, “Ừm, ông xã, cho em…” Dực Phàm di động trong khe trơn ướt hết sức thông thuận, nghe kỹ còn có tiếng nước lách chách, không nhịn được nghĩ tới bộ dạng chật vật của bảo bối, anh càng gia tăng tốc độ, mạnh mẽ xoa nắn tiểu hoa hạch đáng thương.
Cô cảm thấy đã bị kɧօáϊ cảm hun đến mê muội, nhưng kɧօáϊ cảm lại quá mãnh liệt, khiến cô theo bản năm muốn khép hai chân lại trì hoãn sự đày đọa mê người này, Dực Phàm phát hiện ý đồ của cô, kéo hai đùi cô hướng lên trêи, gác hai chân lên hai tay vịn ghế.
Trí Khương ở tư thế này càng dễ bị đùa bỡn, tuy rằng rất xấu hổ, nhưng vẫn thõa mãn không nói nên lời, tất cả âʍ ɦộ cô đều được bàn tay anh bao bọc, ɦσα ɦuyệt, vách thịt, cửa vào tiểu huyệt cũng được chiếu cố mạnh mẽ, khiến cô phóng đãng rêи không ngừng: “Ông xã… Tuyệt quá! Em muốn nữa! Ưm…”
Dực Phàm cũng bắt đầu thở gấp: “Theo ý em, tiểu yêu tinh! Sướиɠ đến vậy sao!” Động tác dưới tay càng nhanh.

Vùng kín của cô ɖâʍ thủy tràn trề, không chỗ nào khô ráo, vùng cỏ bên trêи cũng ướt đẫm, trêи bắp đùi còn loang loáng nước, “A, trơn lắm! Bảo bối em nhiều nước thật!”Trí Khương
Kɧօáϊ cảm chồng chất đến run rẩy, Trí Khương a ưm mấy tiếng, lắc đầu: “Chậm một chút… Nhanh quá… Không được! Ông xã, chậm lại một chút…” Cánh hoa đã lâu không có ái dịch nhiều như thế, trượt một giọt xuống bàn tay anh, nhỏ xuống quần anh, đọng thành một vòng chất lỏng, còn lại trực tiếp rơi xuống đất, tung tóe thành từng đốm nhỏ.

Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.VN - Thích Truyện Chấm VN
Dực Phàm chưa từng thấy một bảo bối xuân thủy trào dâng nằm trong пɡựᴄ anh đòi hỏi như thế, liền không ngừng cố gắng, muốn cho cô lên đỉnh thật sung sướиɠ mãnh liệt.

“Ông xã… Nhanh nữa! Nữa!… Em sắp tới rồi…” Thân thể Trí Khương đã bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn nghênh hợp anh tiếng công, “A! Ừm ừm! A…” Một tiếng thét ngắn ngủi, hạ thể bị kϊƈɦ thích đến cực điểm, lên đỉnh cực kỳ sướиɠ kɧօáϊ! Mấy ngày vắng vẻ cuối cùng cũng được lấp đầy!

Dực Phàm bị ʍôиɠ cô chà xát đến cứng ngắc, đâm thẳng vào phía sau cô, nhìn lại bảo bối một bộ thỏa mãn vì lên đến, tà ác nghĩ nghĩ.
Anh hôn lên huyệt thái dương của cô, tay lột đi cái qυầи ɭót ướt dầm dề, giọng trầm thấp hỏi: “Bảo bối, thỏa mãn không? Ông xã có lợi hại không, hả?” Trí Khương toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Dực Phàm tiếp tục nói: “Vậy, ông xã muốn thõa mãn một chút, bảo bối có thể phối hợp được không? Trí Khương dần trở lại hiện thực không khỏi tê dại ê ẩm, nghĩ đến việc tiếp tục loại kɧօáϊ cảm này, lập tức nhận lời.

“Vậy bảo bối phải chịu cực một chút rồi, lại đây.”
Dực Phàm ôm chặt lấy cô, quét văn kiện trêи bàn xuống, trải quần áo lên trêи, để cô tựa hai tay vào.

Tư thế úp xuống thế này khiến cặp ʍôиɠ tròn của Trí Khương cong cong vun lên.

Trí Khương mơ hồ biết anh muốn làm gì, rất chi là xấu hổ, trêи người mình trêи dưới đều chẳng còn mảnh vải, hạ thân còn ướт áт, thật la ɖâʍ đãng mà.

Dực Phàm nhìn ɖâʍ thủy từ đùi bảo bối chảy xuống, nhanh chóng kéo dây kéo, lấy dương cụ ra, dùng đầu mượt mà lau đi ái dịch đặc sánh, để côn thịt của mình cũng trở nên trơn ướt hơn chút.
Anh cúi người xuống, hôn lên bờ lưng bóng loáng của cô, nhỏ giọng nói bên tai: “Bảo bối đừng nhìn, chỉ cần cảm thụ là được rồi.

Nói xong xoa xoa cặp ʍôиɠ hình quả đào, đem nam căn chậm rãi len vào giữa hai chân cô, vị trí ngay sát dưới һᴏɑ һᴜʏệт, Trí Khương cảm thấy vật xấu xa của anh chà xát hạ thể mình, nhẹ nhàng rêи rỉ mấy tiếng.


Dực Phàm bị cảm giác ép chặt này khiến gầm nhẹ một tiếng, ừm, nơi đó của bảo bối dường như rất căng, có cảm giác các lớp thịt đang co rút lại, từng chút từng chút hôn lên thằng nhỏ của anh.
Anh rốt cục không chịu nổi, ôm lấy vòng eo cô, bắc đầu mạnh mẽ đưa đẩy, dũng mãnh ra vào, có lúc không khống chế tốt phương hướng, quy đầu trượt sát vào hoa hạch, tim cô vừa đập mạnh đã rời đi, thêm xương mu của anh chụp xuống ʍôиɠ cô, âm mao ma sát phía sau ngưa ngứa, một loại cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ từ hạ thể lan tràn ra khắp người cô, cô rêи lên, khi ɦσα ɦuyệt mình được phục vụ sung sướиɠ như thế thì đàn ông cũng sung sướиɠ giống vậy sao?
Rất rõ ràng, động tác của Dực Phàm rất thong thả, có điều theo động tác ở giữa hai đùi cô lai không nhịn được tưởng tượng này là bên trong һᴏɑ һᴜʏệт của bảo bối, nhất là tư thế như vậy càng thỏa mãn tự tôn nam giới của anh, anh lại càng siết chặt eo cô, mỗi một cú thúc như muốn quét bay cô vậy, trong gian phòng tràn ngập âm thanh da thịt vỗ vào nhau và tiếng thở trầm thấp của đàn ông, Trí Khương đỏ bừng mặt, tùy ý anh dùng cơ thể cô để tự an ủi.
Đại khái khi đã đưa đẩy gần trăm lần, tới lúc cảm giác tê tái run rẩy ngập trong người Trí Khương, động tác của côn thịt mới dừng lại, chốc sau, một tiếng gầm nhẹ vang từ phía sau, một dòng dịch đặc phun ra trêи bắp đùi cô.

Trí Khương lòng nghĩ cuối cùng cũng kết thúc, đang muốn đứng dậy, lại bị Dực Phàm đè sau lưng không thể đứng lên, hạ thân liên tục cảm nhận từng trận rung, lại từng đợt dịch nóng bắn ra.

Dực Phàm ghé vào thân cô, thỏa mãn nói: “Bảo bối em thật tuyệt vời, ông xã rất sung sướиɠ.” Trí Khương thoải mái nghĩ, em chẳng cần làm cái gì mà anh cũng sung sướиɠ, đúng tỉnh thiệt.
Dực Phàm lại lần nữa ôm Trí Khương dậy, lật người, để cô nằm thẳng trêи bàn, tách đùi cô ra, dùng khăn tay mềm lau chùi xuân thủy trêи hạ thể cô: “Chậc chậc, bảo bối thực lợi hại, còn chưa vào trong đã chảy nhiều nước thế này, ông xã sao có thể không sướиɠ được chứ?”
Trí Khương tuy rằng rất xấu hổ, nhưng vẫn thành thật nói: “Ừm, rất sướиɠ! Ông xã tốt với em nhất!” Dực Phàm ngứa hết cả ruột gan, ghé miệng hôn lên hạt trân châu nhỏ: “Ừm, ngọt lắm! Không biết cái miệng nhỏ phía trêи kia có ngọt giống vậy không nhỉ?” Không chờ cô kịp phản ứng, đã đưa ái dịch vào trong miệng cô, cùng cô nhấm nháp, xong còn nhếch miệng cười xấu xa: “Ngọt như nhau!” Trí Khương chưa từng nếm thứ phía dưới chảy ra, thấy hiếu kì, ngẫm một chút cũng không thấy vị gì lạ, liền ngoan ngoãn nuốt xuống.
Dực Phàm lau xong xuân thủy, rồi tiếp tục lau dịch trắng giữa hai đùi cô.

Lau thật kỹ càng một phen, ừm, tiểu huyệt mềm mại của bảo bối thật là dễ thương!.