Trí Khương - Trà Mê

Chương 20: 20: Cuộc Sống Đại Học Tươi Mới





Trí Khương đến tận bây giờ mới biết cái gì gọi là sang chảnh, một người một nhà cần gì phải rộng thế chứ, ti vi to như cái tường, chỉ là coi truyền hình thôi mà, lại còn bể bơi, bình thường có vận động gì đâu mà đòi bơi.

Uầy, thiếu gia nhà người ta có tiền quả là khác.
Dực Phàm lấy chocolate cho Trí Khương ăn rồi vào bếp, Trí Khương gặm hồi thấy cũng ngại nên vào theo, Dịch Dương sợ để tên cầm thú kia ở một mình với bảo bối nên cũng lon ton lăn vào.

Dực Phàm nhìn ba người trong bếp, cảm thấy hơi bị chật, 2 người thì vừa hơn.
Dịch Dương cũng chẳng phải phụ sự gì, mà chuyên tâm ăn vụng, còn lén đút cho bảo bối mấy miếng.

Mắt nhìn thấy nguyên liệu còn chưa nấu đã bị hai tên này ăn gần hết, Dực Phàm hết chịu nổi, cầm dao dí hai người chạy ra ngoài.

Trí Khương kéo Dịch Dương mặt mày xám xịt ngồi trêи sofa coi tivi.


Dịch Dương nghiêng mặt ngó, thấy bảo bối chăm chú coi, mà mấy thằng trêи đó còn chẳng đẹp trai bằng mình, bèn lén đổi kênh, Trí Khương cũng không thèm để ý hắn.

Dịch Dương thấy mình bị bơ, bèn lấy cớ khóe môi bảo bối dính vụn bánh mì, hôn lên một cái, hồi nữa lại nói dính nước trái cây, hôn thêm lần nữa.

lần này, Trí Khương cuối cùng cũng chú ý tới hắn, cô hung hăng bảo: “Còn quấy rối, ɡɪếт không tha!” Dịch Dương triệt để vô lại, lắc lắc người cô: “Muội muội tốt, muội muội ngoan.

~” không ngừng, Trí Khương nổi giận, hai người kịch chiến một trận, Dịch Dương ỷ mình sức trai, trộm dê vài hiệp.

Hai chữ cuối cùng còn lại trong đầu Trí Khương chính là: ấu trĩ!
Ba người ăn xong, chia tay tại đây, Dực Phàm đưa Trí Khương về tới tận cửa nhà.

Thời gian sau đó Trí Khương làm việc ở tiệm cà phê kiếm tiền mua quà tặng cho Dịch Dương và Dực Phàm.

Dứt hè rồi loay hoay chọn ngành, cuối cùng là soạn đồ chuyển lên phòng trọ gần trường đại học.

Dực Phàm và Dịch Dương vì tránh con mắt người ngoài mà thuê hai căn A B liền vách nhau, phá một phần vách làm cửa, hai nhà có thể qua lại thoải mái.

Sau đó Trí Khương bị Dực Phàm lôi kéo vào làm thư ký trong hội học sinh, cũng chẳng phải làm chuyện gì to tát, chỉ bưng trà rót nước mà thôi.

Chẳng qua mấy ngày Trí Khương đã biết được mục đích chân chính của Dực Phàm, cô chẳng biết đây là lần thứ mấy bị kêu đến phòng hội trưởng rồi nữa.

Nhiệm vụ của cô là ngồi trêи sofa đọc sách, tới giờ thì ăn cơm, giống như hiện tại:
Cô vốn đang rất an phận ngồi đọc sách, nhìn nhìn một hồi liền nằm xuống tay ghế, một lát sau nửa nằm nửa ngồi, một hồi nữa cả người cũng gục xuống.

Trong lòng Dực Phàm ngứa muốn điên: nằm sấp không nói làm gì, sao còn mặc váy khoe đùi thế kia hả???
Vì mấy chuyện gần đây mà thật lâu rồi Dực Phàm chưa đụng tới bảo bối, hôm nay được ngày rảnh rỗi, người đẹp bên hôm, sao không tâm viên ý mã cho được.

Anh vẫy tay gọi Trí Khương lại gần, chưa đợi cô đứng lại đã kép cô vào пɡựᴄ, dạng chân ngồi trêи đùi anh, mặt tỏ vẻ điềm nhiên xem văn kiện nữa.

Trí Khương ngồi một hồi, cảm thấy có chỗ không đúng, hỏi: “Anh thực sự đang làm việc sao?”
“Đúng vậy, ngoan, đừng nói chuyện.”
“Thế sao tay anh lại để trêи пɡựᴄ em?”
“Suỵt, đừng ồn.”

Trí Khương thực ra không nói được gì, vì hô hấp đã bị tước mất.

Anh cúi đầu bá đạo hôn lên, hấp thu hơi thở say lòng người của cô, bàn tay không ngừng ᴄởɪ áᴏ cô, vứt áօ ɭót đi, úp lên bộ пɡựᴄ tròn trịa, nhanh chóng vân vê đầu иɦũ ɦσα.

Động tác vừa gấp lại vừa mạnh, như hận không thể khảm người đẹp vào trong пɡựᴄ vậy.

Trí Khương cũng biết rất lâu rồi không để anh “làm” đến cùng, cũng muốn bồi thường cho anh, nhưng trong đây là phòng làm việc mà, sao có thể…? Lỡ như có người vào, mặt cô biết để đâu đây?
Trí Khương khẩn trương nắm cánh tay mạnh mẽ của anh, muốn anh ngừng lại, nhưng lời nói lẫn nước bọt đều bị anh nuốt vào.

Dực Phàm không để ý địa điểm, chỉ muốn ɖu͙ƈ vọng của mình được thực hiện, tốt nhất là để bảo bối say tình, cái gì cũng không nghĩ được..