" Trước khi tiền nhiệm Huyện thái gia cáo lão hồi hương đã không quản lý sự vụ rồi, hơn nữa đại nhân ngài lại tới muộn, lẽ ra còn nhiều hơn."
Mặc dầu tân Huyện lệnh là minh khoa tiến sĩ, nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm quá non, như lúc này hắn cần phải có loại sư gia phụ tá kinh nghiệm phong phú này mới được. Hà Nhất Vấn đột nhiên tìm được giá trị tồn tại trọng đại của mình, trong nội tâm lập tức nhiệt huyết sôi trào.
"Đại nhân vừa mới đến, để tiểu nhân bồi ngài cùng chỉnh lý lại a."
"Giang huynh ——"
Một tiếng tiếng kêu sang sảng theo đình viện truyền đến, Giang Thanh Mặc ngẩng đầu nhìn lại.
Người nọ tới thật nhanh, "Bá" một tiếng liền đi tới cửa sổ phía trước thư phòng, nhanh nhẹn phóng qua bệ cửa sổ nhảy vào thư phòng, ôm lấy đầu vai Giang Thanh Mặc, thần sắc vui sướng như là tha hương ngộ cố tri.( xa quê gặp bạn cũ)
"Giang huynh, ngươi đã đến rồi, ngươi cuối cùng cũng đến đây, ta đợi lâu muốn chết."
"Ngươi...... Chờ ta?!"
Giang Thanh Mặc hai mắt mở to, nghi hoặc nhìn người trước mắt, tuổi không sai biệt lắm khoảng mười chín, dưới hai hàng lông mày là đôi phượng nhãn trong suốt long lanh có thần, dưới sống mũi thẳng tắp hai phiến ôn nhuận bạc môi đang mỉm cười, bả vai rộng lớn mang một thân ám hoa phi hồng la y, thoạt nhìn anh tuấn đẹp trai, trên đai lưng mang theo đoản kiếm chuôi vàng cùng bao dệt vàng, vừa nhìn đã biết xuất thân không tầm thường.
Người này là ai vậy? Hẳn là nhận biết ta sao? Giang Thanh Mặc cố gắng suy nghĩ, nhất thời quên mất cái tay đang khoát lên trên vai mình.Sư gia nhãn tình sáng lên, trước mắt hai mỹ nam tử sóng vai mà đứng, một người văn tú, một kẻ oai hùng, lập tức làm cho huyện nha đơn sơ bỗng nhiên sáng chói, vốn cho rằng tân quan chỉ là một thư sinh đọc sách thanh bần, không nghĩ tới hắn và Mộ Thiên Tú có giao tình như thế, vậy là ổn thỏa rồi. Hà Nhất Vấn vui mừng khôn xiết.
"Nguyên lai Thị Lang đại nhân đã sớm quen biết đại nhân nhà chúng ta, vậy thì thật là thật tốt quá."
"Thị Lang đại nhân là gọi cho xuôi tai, ta chỉ là kẻ hữu danh vô thật, một võ tán quan cái sự tình gì cũng không trông nom, vẫn là không so được với Giang huynh là thất phẩm Huyện lệnh thực quyền." Mộ Thiên Tú không đồng ý mà cười khẽ.
"Ngài quá khách khí rồi, ngài chính là thân đệ đệ của Tuyên thành Quận Vương, quan tứ phẩm Thị Lang đại nhân, đại nhân nhà chúng ta có ngài giúp đỡ, cuộc sống sau này có thể yên tâm rồi a."
Cái gọi là Quận Vương chỉ kém một chút so với tước vị nhất đẳng là thân vương, có thể nói là vinh dự cao nhất cho đại thần khác họ, người này địa vị cao như thế?! Giang Thanh Mặc âm thầm cả kinh, đôi mắt đen tròn trừng lên càng tròn càng lớn.Mộ Thiên Tú mày kiếm hơi nhíu, buồn bực nhìn Giang Thanh Mặc.
Tiểu tử này phản ứng vậy là sao? Một bộ vẻ mặt không nhận biết, từ lúc gặp mặt đến bây giờ chưa nói tiếng nào, thật sự là quá kì quái.
"Di? Giang huynh, ngươi sao giống như teo lại rồi?" Mộ Thiên Tú vén ống tay áo của hắn, bắt chặt lấy cánh tay mảnh khảnh, "Ông trời của ta ơi, gầy chỉ còn da bọc xương."
"Nói chuyện bằng lời, tại sao động tay động chân? Cái tên lỗ mãng này" Giang Thanh Mực tức giận rút tay về, đẩy ra cái tên không có việc gì cũng bám sát lấy người ta, giận mình phản ứng sao chậm như thế, một mặt kéo ống tay áo một mặt nhíu mày trách móc.
Ha, cuối cùng cũng có phản ứng rồi! Mộ Thiên Tú khóe miệng hiện ra một nụ cười tinh quái.
Ở bên trong nha môn loay hoay một hồi, tiểu thư đồng Mễ Bối tranh thủ bưng trà tới, vừa tiến thư phòng, hắn như gặp quỷ kêu lên thảm thiết.
"Thị Lang đại nhân?! Ngươi, ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này?!"
"Tiểu Mễ, thiếu gia nhà ngươi giả ngu, ngươi mau giúp hắn tỉnh táo lại."
Không cần đến mời, Mộ Thiên Tú tự nhiên cầm lấy khay trà trên tay tiểu thư đồng, ngồi xuống ghế bên dưới cửa sổ, ung dung thưởng trà.
Mễ Bối vội vàng chụp Giang Thanh Mặc kéo đến góc rất xa, dùng khay che mặt, thấp giọng nói chuyện.
"Nguy rồi, nguy rồi, hắn là tìm đến tra. Rốt cuộc cậu nhà làm sao mà kết bạn với hắn ta cũng không rõ lắm, tóm lại, tại bữa tiệc thi đậu tiến sĩ hắn và thiếu gia rất ăn ý với nhau, mãi cho đến trước khi chúng ta rời đi kinh thành, hắn không có việc gì làm sẽ tìm chúng ta náo, thiếu gia cũng hết cách với hắn."Oa oa mới tới chưa được nửa ngày, hết kề vai sát cánh, lại còn sờ tay. Giang Thanh Mặc càng nghĩ càng cảm thấy thiệt thòi( mới có xí mà chị hehe), hai má tức giận đến phình lên.
"Tiểu...... thiếu gia, hiện tại nên làm sao đây?" Mễ Bối lo lắng hỏi.
"Chớ khẩn trương, ta biết cần phải làm sao rồi." Giang Thanh Mặc vỗ vỗ vai căng cứng của tiểu thư đồng, xoay người đi đến trước mặt Mộ Thiên Tú, không mảy may che dấu sự không hài lòng trong giọng nói, "Thị Lang đại nhân đặc biệt từ kinh thành đi tới nơi loại địa phương nhỏ này, không biết có gì chỉ giáo?"
Hà Nhất Vấn có chút sửng sốt. Bọn họ rốt cuộc là quen, hay là không quen?!"Đại nhân không biết sao? Thị Lang đại nhân sẽ ngụ ở biệt thự bên cạnh Lam Xuyên, có việc mới quay về kinh."
"Ngươi ở đây?!" Đây là bảo sau này bất cứ lúc nào cũng có thể chạm mặt cái tên lỗ mãng này? Thật là đáng sợ! Giang Thanh Mặc cùng Mễ Bối nhìn nhau, trực giác đại sự không ổn.
Sở dĩ trước đó không nói, chính là muốn nhìn cái vẻ mặt thú vị này, Mộ Thiên Tú vui vẻ cười to.
"Lam Điền thật sự là địa phương tốt, không xa kinh thành, cũng gần sơn thủy tươi đẹp, dân chúng chất phác, ta mới nhờ cậy bằng hữu đưa Giang huynh tới bổ khuyết cái chỗ tốt này."
"Ngươi...... Ngươi nhờ bằng hữu điều ta đến đây?"
"Không cần cám ơn ta, sau này chúng ta chính là hàng xóm tốt rồi, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Nhìn hắn một bộ tự đắc, thần sắc ra vẻ thông minh, Giang Thanh Mặc không khỏi trợn tròn mắt.
Phẩm vị cao,không có ai quản lý; chỗ dựa vững chắc, đụng không nổi, vừa mới đến đã làm loạn, ai muốn loại hàng xóm này a?!
Giang Thanh Mặc chỉa chỉa đống hồ sơ chồng chất như núi, "Không ổn, ta còn có công việc rất bề bộn,Thị Lang đại nhân mời trở về đi, không tiễn."
Mộ Thiên Tú lách nhẹ một cái, nhảy đến trước mặt Giang Thanh Mực, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, tỉ mỉ đánh giá, đột nhiên, vươn hai tay nắm hai gò má của hắn, kéo mạnh ra ngoài.
"Đau quá! Ngươi làm cái gì vậy?" Giang Thanh Mặc vừa sợ vừa thẹn gạt tay hắn, thở phì phì trừng mắt cái tên xú gia hỏa luôn động tay động chân.
"Ta còn tưởng rằng trên đời thực sự có Thuật Dịch Dung tinh xảo như thế, nguyên lai là thật sự." Mộ Thiên Tú sờ mó cái cằm tìm tòi suy nghĩ, chung quy cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng qua kiểm tra thì đúng là Giang Thanh Mặc, ngoại trừ gầy đi một chút, phản ứng quái môt chút, thật sự nhìn không ra chỗ nào không giống.
Chẳng lẽ bị nhìn ra rồi? Giang Thanh Mặc sợ tới mức trên người mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy cả ra (nguyên văn: mồ hôi lạnh mồ hôi nóng), cố giả bộ trấn tĩnh nói: "Đương, đương nhiên là thật."
Mễ Bối bối rối nhảy đến trước mặt Mộ Thiên Tú, "Thị Lang đại nhân gặp qua thiếu gia nhà ta nhiều lần như vậy, sao có khả năng gạt được ngươi! Ngươi xem, ta cũng là thật, bằng không ngươi cũng kéo thử xem." Hắn dùng lực kéo da mặt mình, kéo miệng rộng đến tận mang tai.
"Chính là như vậy mới cảm thấy kì quái." Mộ Thiên Tú đẩy tiểu thư đồng mặt sắp biến thành quỷ ra, cực kỳchăm chú nhìn lông mày, mắt, môi, mũi của Giang Thanh Mặc vẫn cứ muốn tìm ra không chỗ đồng dạng.
Giang Thanh Mặc bị nhìn tới mặt đỏ tai hồng, toàn thân không được tự nhiên, cuối cùng nhịn không được mắng, "Này, ngươi nhìn đã đủ chưa?!"
Mộ Thiên Tú bị chửi trái lại rất vui vẻ, mày kiếm giãn ra, cười sang sảng nói: "Ta ở biệt thự gần hai năm, không có cơ hội nhìn thấy kỳ cảnh trong truyền thuyết 『 Mặt trời Lam Điền tỏa nắng ấm trong màn khói bay』, hôm nay ngược lại may mắn nhìn thấy tuyệt cảnh『 Lam Điền Huyện lệnh đầu đầy khói bay bay 』."
Lúc này Giang Thanh Mực thật sự tức đến đầu bốc hơi nước rồi, không nể mặt, không khách khí chỉ ra ngoài cửa, "Sư gia, làm phiền giúp ta tiễn khách ——"
"Đại nhân, như vậy không được tốt......" Hà Nhất Vấn khó xử ráng nặn ra một nụ cười. Dù sao đi nữa đối phương cũng là đại quan tứ phẩm, làm sao có thể thực đem hắn đuổi đi.
"Còn nhiều thời gian, hôm nay trước hết chơi đến đây là được rồi, ta đi." Mộ Thiên Tú chắp tay sau lưng, tâm tình khoái trá mà thong thả đi ra.
Hà Nhất vấn cúi đầu ủ rũ tiễn khách. Ai, mới vừa hi vọng thật tốt đẹp, Thị Lang đại nhân rõ ràng chính là đến thăm trêu cợt Huyện thái gia, người trẻ tuổi thật thiếu kiên nhẫn, ngày đầu tiên nhậm chức đã đắc tội chỗ dựa lớn nhất trong khu vực là Quận Vương phủ Thị Lang, sau này có chuyện gì muốn bưng bít cũng khó a.
Cuối cùng cũng tống nhân vật gây đau đầu đi rồi, Mễ Bối nhũn chân rơi xuống ghế, "Sau này cách hắn xa một chút."
"Cái này không cần ngươi nói, ta cũng biết." Giang Thanh Mặc dư khí chưa tan trừng mắt theo hướng tên kia rời đi, nhớ tới chuyện hậu đường, quan tâm hỏi: "Mẫu thân ta đâu? Nghỉ ngơi rồi sao?"
"Đồ đạc còn chưa sắp xếp cho xong, lão phu nhân vốn không có nghỉ ngơi." Mễ Bối bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Giang Thanh Mặc cùng Mễ Bối cùng tiến vào nội đường, quả nhiên, Uông mẫu còn đang bận bịu thu xếp đồ đạc.
"Nương, đồ đạc cứ để đó, chờ một chút ta lại thu dọn, ngươi trước hẵng nghỉ ngơi đi."
Giang Thanh Mặc kéo mẫu thân ngồi xuống. Quãng đường từ Tứ Xuyên đến Lam Điền tàu xe thực cực nhọc, mẫu thân đã sớm mệt muốn chết rồi, thật sự không nỡ để nàng lại vất vả thêm.
"Sao có để thể cho Huyện thái gia làm những việc vặt này, ta làm là được rồi."
"Nương, ta cũng không phải thật sự ——" nghe vậy, Giang Thanh Mặc yết hầu căng thẳng.
"Ta biết rõ, nhưng khi nhìn như ngươi ăn mặc như vậy cùng Thanh nhi quả thực giống như đúc, ta thật cảm thấy hắn còn đang......" Giang mẫu bi thương chăm chú nhìn khuôn mặt kia.
"Ta cùng đệ đệ vốn là song thai, đương nhiên lớn lên giống nhau như đúc."
Giang Thanh Mực, không, Giang Yên Hồng, nàng biết rõ mẫu thân là xuyên qua mặt nàng nhìn thấy đệ đệ song thai lớn lên giống nhau như đúc Giang Thanh Mặc.
"Nói cũng đúng, ta thật sự là già nên hồ đồ rồi." Uông mẫu cười lắc đầu, cười đến có chút đau khổ bất đắc dĩ.
Trượng phu vốn là tú tài, đã qua đời rất sớm, nàng một quả phụ vất vả nuôi dưỡng một đôi song thai nam nữ, đem hết thảy hi vọng ký thác vào trên người nhi tử.
Nhi tử quả nhiên trở thành nhân tài đi từ thi hương đến thi đình, tuổi còn trẻ đã đỗ minh khoa tiến sĩ, nàng làm mẫu thân này không biết có bao nhiêu cao hứng, cùng kiêu ngạo.
Mắt thấy sắp khổ tận cam lai, sao biết nhi được tử trên đường hồi hương tế tổ lại nhiễm chướng khí, bệnh đến không dậy nổi. Nhi tử chết quả phụ không còn ai có thể trông cậy, nàng làm sao sống đây? Nàng dù sao đi nữa cũng không thể, không muốn tiếp nhận cái sự thực tàn khốc này.
"Nương?" Giang Yên Hồng khẩn trương lay nhẹ mẫu thân đang nhìn nàng đến ngẩn người.
Đệ đệ rời khỏi nhân gian, mẫu thân gần như sụp đổ, nàng sợ đến mức không biết làm thế nào cho phải, đột nhiên, mẫu thân muốn nàng nữ giả nam trang, thế thân đệ đệ đi nhậm chức, lúc đầu nàng không dám đáp ứng loại chuyện khi quân này, nhưng không chịu nổi mẫu thân đau khổ cầu khẩn, nàng đành gật đầu đáp ứng.
Dù sao gương mặt nàng cùng đệ đệ giống như đúc, ai cũng không phân biệt được, cứ theo ý mẫu thân, giúp đệ đệ làm vài năm Huyện lệnh, làm cho tên Giang Thanh Mực tại sử sách lưu lại một cái thanh danh tốt, chờ ít lâu nữa, mẫu thân tâm tình bình phục, cũng kiếm được ít bổng lộc, nàng sẽ từ quan hồi hương, mua vài mẫu ruộng tốt, an dưỡng tuổi già cùng mẫu thân.
Uông mẫu phục hồi lại tinh thần, xoa xoa chỗ đau bên tóc mai lắc đầu, "Ta không sao, chỉ hơi mệt."
"Phu nhân, ta dìu ngài trở về phòng nghỉ ngơi."