Hà Nguy biết rõ trong khoảng thời gian này, anh và Lâm Hác Dư đang tham gia vào phá vụ án giết người liên hoàn.
Phần lớn thời gian đều chạy việc bên ngoài, nên bây giờ anh trở về Cục mới thích hợp nhất, cũng không khiến người ta nghi ngờ.
– Cảnh sát Hà, đã mang người tới rồi đây ạ.
Trình Quyến Thanh bị còng tay, cất bước lười biếng vào trong.
Đối diện với ánh mắt Hà Nguy, anh ta hiểu ngay ra đây chính là cảnh sát Hà khác.
– Tại sao cậu tới tìm tôi nhanh như vậy? – Trình Quyến Thanh cảm thấy ngạc nhiên – Đáng lẽ ra cậu phải tới sau khi vụ án kết thúc mới đúng…
Hà Nguy chống tay lên bàn, cúi người nhìn chằm chằm anh ta:
– Tôi hỏi anh, mấy lần trước tôi có nhắc tới chuyện bản thân hồi nhỏ với anh không?
– Hồi nhỏ ư? – Trình Quyến Thanh lắc đầu – Không hề, chủ đề cuộc nói chuyện giữa chúng ta chỉ vây quanh Trình Trạch Sinh.
Chẳng phải cậu không thích nói về chuyện riêng của bản thân mình hay sao?
Hà Nguy im lặng, hạ giọng thật trầm:
– Hình như tôi đã vô tình thay đổi một chi tiết nhỏ trong vòng tuần hoàn, tình cờ phát hiện ra một số thông tin rất quan trọng.
Chẳng trách lại có thể nhìn thấy cậu ấy sớm như vậy.
Trình Quyến Thanh cau mày, giọng điệu trở nên rất nghiêm túc:
– Nếu như chi tiết mà cậu thay đổi có ảnh hưởng lớn tới vòng tuần hoàn này, tôi không dám tưởng tượng về những chuyện sẽ xảy ra sau đó.
– Nếu như tôi chết, sẽ trở về thời gian xảy ra vụ án sao?
– Chuyện tôi trải qua là vậy, nhưng cậu… tôi không rõ.
– Trình Quyến Thanh thở dài – Cậu không có ký ức về vòng tuần hoàn đứt đoạn, cho nên tôi chỉ biết được những thông tin về vòng lặp hoàn chỉnh từ cậu.
Ý của anh ta chính là, anh ta không thể biết được những chuyện sắp xảy ra.
Kể từ khi Hà Nguy thay đổi chi tiết nhỏ và nhận được một số thông tin, bươm bướm vỗ cánh, hiệu ứng bắt đầu.
Hướng đi của câu chuyện này đã không còn nằm trong sự khống chế của bọn họ nữa.
Còn chưa biết liệu có thể trụ được đến ngày 16 tháng 6 không.
– Mặc dù không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng những thông tin này rất quan trọng với tôi.
– Hà Nguy nắm chặt mép bàn – Bây giờ tôi nói với anh, nếu vòng tuần hoàn lần này thất bại, mong anh hãy nói với Hà Nguy của vòng tiếp theo.
Mười phút sau, Trình Quyến Thanh há hốc miệng.
– …Ý cậu là, cậu vốn dĩ là Hà Nguy của bên kia?
Hà Nguy gật đầu, biểu cảm rất nghiêm trọng:
– Bây giờ tôi mới nhớ được chuyện từng xảy ra năm ấy.
Hơn nữa không chỉ có chuyện quên đi ký ức của ngày hôm đó, ngay cả những ký ức diễn ra trước năm tôi tám tuổi đều thay đổi.
Bởi vì trong ấn tượng của tôi, gia đình tôi vốn dĩ là vậy, hoàn toàn không có gì bất thường.
Nếu như chỉ thay đổi bình thường, một đứa trẻ tám tuổi sẽ không thể quen với cuộc sống nơi đây, sẽ làm sai hoặc lỡ miệng.
Nhưng không hề có chuyện ấy xảy ra.
Hà Nguy trải qua cuộc sống ở nơi đây vô cùng thuận lợi, cho tới mấy ngày trước mới biết được chuyện từng diễn ra.
Trình Quyến Thanh nhún vai, hiện tại anh ta đã chẳng giúp được gì nữa rồi, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Nếu như anh ta trở về căn phòng thuê trước thời hạn, vậy chứng minh Hà Nguy đã gặp sự cố, vòng tuần hoàn kết thúc sớm hơn.
– Anh vẫn cứ dựa vào tiến triển ban đầu, nhắc nhở bọn họ thi thể đang ở đâu.
Tôi sẽ cố gắng hết sức giữ vòng lặp hoàn chỉnh, cố gắng hết sức giảm thiểu sự cố bất ngờ xảy ra.
– Hà Nguy vỗ vai Trình Quyến Thanh – Tự lo lấy thân mình đi.
– Tôi ở trong đây sẽ không gặp phải chuyện gì đâu, ngược lại cậu, – Trình Quyến Thanh nhắc nhở thêm lần nữa – Sinh mệnh của cậu rất quan trọng, gặp chuyện thì cần phải suy nghĩ kỹ càng trước đã.
– Ừ, tôi biết rồi.
– Hà Nguy siết chặt nắm đấm – Tôi biết chỉ cần tôi vẫn còn sống, Trình Trạch Sinh mới có hi vọng sống sót.
***
Đêm khuya tĩnh lặng, Hà Nguy không mở đèn lên, một mình lẳng lặng ngồi bên giường.
“Két” một tiếng, cửa được mở ra một khe nhỏ.
Đôi mắt xanh biếc như hai viên minh châu trong đêm nhìn chằm chằm Hà Nguy.
Hà Nguy vẫy tay, Stephen thong thả bước tới, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn anh.
– Sao mày biết tao còn chưa ngủ?
Hà Nguy xoa đầu nhỏ của Stephen.
Stephen híp mắt, ngoan ngoãn dính lấy người, còn cụng vào lòng bàn tay anh.
– Là tôi bảo nó tới thăm anh.
Liên Cảnh Uyên xuất hiện phía trước, bám tay vào khung cửa:
– Không ngủ tại sao không bật đèn lên?
Hà Nguy im lặng, anh đang nghĩ, không ngủ được.
Liên Cảnh Uyên đi vào, dựa vào bệ cửa sổ đối diện anh:
– Từ khi sống ở đây, tôi chưa từng nhìn thấy anh cười thật lòng một lần nào.
Hà Nguy muốn nhoẻn miệng cười, song như thể có tảng đá đè nặng trong tim, anh không thể nào cười nổi.
Vòng tuần hoàn không hề đáng sợ, bởi vì trong vòng tuần hoàn này vẫn có thể quay ngược, kiên trì rồi cũng tới một ngày tìm được cách để giải quyết.
Nhưng thời thơ ấu không thể thay đổi, anh và Hà Nguy ở đây đã trao đổi thân phận với nhau.
Anh đã sống ở thế giới này qua bao nhiêu năm, tự dưng biết được thế giới Trình Trạch Sinh mới là thế giới thuộc về anh, tất cả niềm tin anh xây dựng được hoàn toàn sụp đổ.
Anh không khỏi nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của bản thân mình.
Bất chợt, mu bàn tay anh tiếp xúc với thứ gì đó ấm áp, hóa ra Liên Cảnh Uyên áp tay anh ta lên trên, giọng nói vừa dịu dàng vừa dè dặt:
– Có thể nói với tôi chuyện trong lòng anh không? Tôi cảm thấy anh gồng gánh quá nhiều, gánh nặng trên lưng sẽ càng ngày càng nặng hơn, trạng thái của anh không tốt chút nào.
Hà Nguy lặng thinh không nói, Liên Cảnh Uyên tiếp tục khuyên bảo:
– Anh cần một đối tượng để tâm sự, chưa chắc tôi đã hỗ trợ được gì, nhưng biết đâu có thể giúp anh giảm bớt gánh nặng.
Năm phút sau, Hà Nguy chậm rãi lên tiếng:
– Liên Cảnh Uyên, nếu như tôi không phải là Hà Nguy mà anh quen biết, anh sẽ nghĩ gì?
– Anh cảm thấy Hà Nguy tôi quen là người thế nào? – Liên Cảnh Uyên cười nhạt – Hà Nguy tôi quen chính là người như anh.
Cứng cỏi, nghị lực, không chịu thua, còn rất đỉnh nữa.
– Nhưng tôi không thuộc về thế giới này.
Hà Nguy ngẩng đầu, nở nụ cười mờ ảo chua sót.
Tất cả mọi người đều không biết đứa trẻ trở về từ trên núi không phải Hà Nguy của thế giới này mà thuộc về một thế giới khác.
Thay đổi tính cách chỉ là lý do giả dối, nguyên nhân thực sự là anh đã tráo đổi thân phận với bản thân ở thế giới song song.
Liên Cảnh Uyên cũng hơi hơi chau mày.
Tất cả những chuyện xảy đến với Hà Nguy đều không thể giải thích bằng khoa học bình thường.
Anh có thể quay trở về quá khứ mà không ảnh hưởng tới nghịch lý khoa học, bây giờ còn nói mình không thuộc về thế giới này, Liên Cảnh Uyên càng ngày càng lo lắng về trạng thái tinh thần của Hà Nguy.
– Cậu không tin lời tôi nói đúng không? Tôi cũng không dám tin nữa.
– Hà Nguy nhìn chằm chằm Liên Cảnh Uyên, nụ cười dần dần nhạt đi, khóe môi từ từ hạ xuống – Kể từ khi còn rất nhỏ tôi đã trao đổi thân phận với Hà Nguy ở thế giới song song.
Tôi vẫn luôn không biết chuyện này, hóa ra từ rất lâu về trước tôi đã để lại phục bút cho vòng lặp lúc này đây.
Liên Cảnh Uyên kinh ngạc, sau đó biểu cảm dần khôi phục bình thường, anh ta nắm chặt tay Hà Nguy:
– Chuyện này thực sự rất ly kỳ, nhưng nếu như đã thay đổi từ sớm, nơi đây cũng đã ngập tràn dấu vết sinh hoạt của anh, vậy thì anh chính là Hà Nguy ở thế giới này, chính là Hà Nguy mà tôi quen.
– Đáng tiếc đây là một sự nhầm lẫn.
– Biểu cảm của Hà Nguy rất rối rắm, anh cúi người đan hai tay vào tóc.
– Sẽ gây ra tình trạng lúc này.
Có lẽ chính vì sự trao đổi năm ấy cho nên tôi mới không nên tồn tại ở đây, cho nên mới xảy ra nhiều chuyện đến thế.
Tôi còn hại chết Trình Trạch Sinh! Nếu như năm ấy tôi không làm như vậy, có lẽ…
Có lẽ… tôi cũng sẽ không gặp được cậu ở hiện tại.
Trong nháy mắt, toàn thân Liên Cảnh Uyên lạnh lẽo, cảm giác sợ hãi dâng lên từng lỗ chân lông trên cơ thể.
– Liên Cảnh Uyên, tôi thực sự không hiểu tại sao mình phải trải qua chuyện này, nếu như có thể cho tôi một cơ hội làm lại, tôi…
– Không thể, không có kết quả.
– Liên Cảnh Uyên ngồi xuống nắm lấy bả vai anh, nghiêm túc nói – Mỗi người đều có vận mệnh được sắp đặt sẵn.
Anh đã từng nghĩ rằng cho dù chuyện này không xảy đến với anh thì Trình Trạch Sinh cũng sẽ chết vì một sự cố khác hay không? Đây chính là vận mệnh của cậu ta, không thể thay đổi, anh còn định áy náy đến khi nào?
Hà Nguy sững người, dường như không dám tin những lời này có thể thoát ra từ miệng Liên Cảnh Uyên.
– Bản thân anh cũng biết rồi đấy, tuần hoàn bao nhiêu lần như vậy đều không thể cứu được cậu ta, vậy thì vận mệnh đang ngăn cản anh làm chuyện này, tại sao anh phải cố chấp đến thế? – Liên Cảnh Uyên đau lòng, anh ghé sát đến gần, áp trán vào trán anh, nhắm mắt lại – Tôi không muốn nhìn thấy anh tiếp tục đau khổ như vậy.
Cho dù anh từ đâu đến thì trong mắt tôi anh luôn là người độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được anh.
Căn phòng chợt trở nên tĩnh lặng, Stephen ngồi dưới đất, nghiêng đầu nhìn chủ nhân và một “chủ nhân khác”, biểu cảm tràn đầy vẻ tò mò và khó hiểu.
Hà Nguy đẩy Liên Cảnh Uyên ra.
Liên Cảnh Uyên ngã ngồi dưới đất, Hà Nguy nhìn thẳng anh ta với thái độ đúng mực, thản nhiên nói:
– Liên Cảnh Uyên, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn.
Bạn ư? Liên Cảnh Uyên cười khổ, ngồi khoanh chân dưới đất, chống cằm.
Với tư thế hiện tại của anh ta, phải hơi ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt Hà Nguy.
Mà trong không gian tối tăm này, chỉ có đôi mắt anh sáng lên lấp lánh.
– Chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao? Nếu thích anh, có lẽ tới khi chết anh cũng chưa biết được.
Hà Nguy nhìn anh ta, bao nhiêu năm qua, anh luôn cho rằng tình cảm của Liên Cảnh Uyên với mình chỉ là tình bạn đơn thuần.
Không cần vật chất, không cần nói những lời tình cảm thừa thãi, dẫu cho bao lâu không liên lạc, chỉ cần một cuộc gọi, một bữa cơm, quan hệ cũng sẽ được kéo lại gần một cách tự nhiên, hoàn toàn không có khoảng cách.
Nhưng anh chưa từng nghĩ tới, những điều này đều xây dựng dựa trên nền tảng tình cảm khác thường của Liên Cảnh Uyên với mình.
Anh còn tưởng rằng Liên Cảnh Uyên có suy nghĩ tương tự như anh, tìm được linh hồn thú vị có thể bầu bạn cho nên mới hình thành nòng cốt của mối quan hệ này.
– Tôi chưa từng tỏ tình với anh, bởi vì không muốn mất đi anh.
Tôi có thể chấp nhật tất cả những chuyện của anh, bao gồm cả chuyện anh thích Trình Trạch Sinh.
Dẫu vậy, tôi không thể chấp nhận việc mất đi anh.
– Liên Cảnh Uyên ngồi quỳ trên sàn nhà, kéo tay Hà Nguy áp lên má mình – Mấu chốt phá giải vòng tuần hoàn nằm ngay trên người anh, có khả năng sau khi thoát khỏi vòng tuần hoàn anh sẽ chẳng thể ở lại thế giới này, sẽ không còn ở lại bên cạnh tôi nữa.
Cho nên tôi cầu xin anh, đừng cố gắng nữa, ở lại bên tôi không được sao?
Hà Nguy cụp mi nhìn Liên Cảnh Uyên.
Anh chợt bật cười.
– Đây không phải là vận mệnh của cậu, cậu không hiểu được.
– Hà Nguy rút tay ra, đứng dậy, nhìn anh ta từ trên cao xuống – Tôi sẽ không vì bản thân mà hi sinh người khác, huống hồ người kia lại còn là người tôi yêu.
Tôi muốn cứu cậu ấy, cũng nhất định sẽ cứu được cậu ấy, cho dù phải trả bất cứ cái giá nào.
Anh nhìn gian phòng khách, khẽ thở dài một hơi:
– Từng chuyện bất ngờ xảy ra liên tiếp khiến người ta chẳng kịp đề phòng.
Tôi nghĩ… đến lúc này tôi cũng nên chuyển đi rồi.
Liên Cảnh Uyên kinh ngạc, đứng dậy cản anh:
– Bây giờ anh có thể đi đâu?
Hà Nguy có rất nhiều nơi để đi.
Mặc dù không phải nơi thoải mái và an toàn nhất, song lại là nơi không có áp lực nhất.
Anh vẫn còn giữ chìa khóa cửa sau căn hầm trong nhà Trình Quyến Thanh.
Tạm thời đến đó tránh một khoảng thời gian cũng được.
Chỉ cần thuận lợi hoàn thành vòng tuần hoàn thì sẽ có thể cứu được Trình Trạch Sinh.
– Mặc dù không ngờ sẽ có kết quả này, nhưng… như những gì cậu đã nói đấy, cậu và Hà Lục là bạn bè, chúng ta cũng chỉ là bạn bè.
Hà Nguy lướt qua vai Liên Cảnh Uyên, vỗ vai anh ta, nói một câu “giữ gìn sức khỏe”.
Liên Cảnh Uyên quay đầu, mắt thấy anh bước từng bước xa dần bèn thở dài:
– Muộn vậy rồi, ngày mai hẵng đi.
Anh ta bế Stephen đi qua đó, nhét vào trong lòng Hà Nguy:
– Hôm nay mang nó ngủ cùng, chắc chắn nó không nỡ để anh đi đâu.
Stephen níu cánh tay Hà Nguy, kêu lên một tiếng khiến lòng người mềm nhũn.
Cuối cùng Hà Nguy cũng bị nó lay động, anh ôm mèo quay về phòng mình.
Liên Cảnh Uyên ra ngoài, dựa vào tường, cúi đầu thật lâu không rời đi.
Anh ta cũng muốn làm bạn với Hà Nguy, nhưng kể từ lần đầu tiên bị bạn bè bắt nạt, Hà Nguy ra tay giúp đỡ, cái khả năng làm bạn bè ấy đã chẳng còn tồn tại nữa rồi.
Liên Cảnh Uyên bóp trán, không khỏi cười khổ.
Anh ta ngụy trang bên cạnh Hà Nguy bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn chỉ nhận được bốn từ “bạn bè bình thường” mà thôi.
***
Hà Nguy thức giấc, tấm rèm cửa vẫn đang buông, nhưng nhìn qua khe hở của rèm có thể phán đoán bên ngoài đã sáng rồi, ít nhất bây giờ cũng phải chín giờ hơn.
Stephen vẫn còn đang nằm trên giường.
Hà Nguy cười cười, nựng nó một lát trước sau đó mới đứng dậy đánh răng rửa mặt.
Bố cục căn nhà mà Liên Cảnh Uyên mua rất ổn, ngay cả phòng cho khách cũng thiết kế phòng vệ sinh riêng.
Ban đầu vào ở, Hà Nguy còn cảm thán thật sự xa xỉ, dẫu vậy quả thực cũng thuận tiện hơn nhiều.
Đánh răng rửa mặt xong, Hà Nguy định ra ngoài ban công lấy quần áo.
Anh bước tới cửa, xoay tay nắm mấy cái nhưng không mở được cửa ra.
“…”
Hà Nguy bắt đầu tìm chìa khóa trong phòng.
Cánh cửa khóa trái bên ngoài, cần tìm chìa khóa mới có thể mở ra.
Sau khi lục vài ngăn kéo tủ, Hà Nguy đã chẳng còn hy vọng gì nữa… Liên Cảnh Uyên đã khóa cửa, chắc chắn cũng sẽ không để lại chìa.
– Tôi nghĩ rồi, anh không thể rời khỏi đây.
Giọng Liên Cảnh Uyên vang lên từ bên ngoài cánh cửa:
– Một là vì thân phận của anh tương đối đặc biệt.
Hai là nếu anh đi cứu cậu ta, có lẽ anh sẽ biến mất, tôi không thể để chuyện này xảy ra được.
Hà Nguy thực sự không còn lời nào để nói.
Nhìn cánh cửa khóa, anh bất đắc dĩ thở dài:
– Cậu cho rằng chỉ một cánh cửa này thôi có thể nhốt được tôi sao?
– Tôi không định nhốt anh mãi, tôi chỉ muốn anh suy nghĩ thôi.
Anh có thể coi như tối qua tôi chưa nói gì hết, đừng rời khỏi đây là được.
– Stephen đói rồi.
– Hà Nguy nói – Người cậu muốn nhốt là tôi, cũng không thể để nó bị đói chứ?
– Trong phòng anh có đồ ăn cho mèo, còn có cả bữa sáng, bữa trưa nữa.
Quay đầu nhìn thấy mấy chiếc hộp bày trên bàn, sữa bò, bánh mì còn có cả mỳ ý sốt thịt băm, dưới đất có thức ăn cho mèo và nước, Hà Nguy càng thêm cạn lời.
Bất ngờ đã xảy đến như vậy đấy..