– Tấm ảnh này do anh chụp ư?
Trình Quyến Thanh nhìn tấm ảnh, trong mắt ánh lên sự thất vọng:
– Quả nhiên là vậy.
– Tôi có thể nói với anh, tôi chắc chắn bản thân ở thế giới này không quen biết với Trình Trạch Sinh ở đây.
– Hà Nguy cúi người, hạ thấp giọng – Anh đã tiết lộ đủ rồi, nói thẳng với tôi thông tin mấu chốt đi.
– Tôi cũng rất muốn, nhưng mà… sự thực chứng minh, làm vậy sẽ không mang tới cách giải quyết tốt.
– Trình Quyến Thanh mỉm cười – Tôi đã từng được thưởng thức vẻ mặt từ hoang mang tới kinh ngạc rồi cuối cùng là kiên định của cậu rất nhiều lần, cũng không ngại thêm một lần nữa.
Hà Nguy im lặng, anh có rất nhiều suy nghĩ cần Trình Quyến Thanh kiểm chứng, vậy mà anh ta lại ngậm miệng không nói, vậy mục đích “chỉ đạo công tác” lúc trước là gì? Hiện tại anh ta là người duy nhất biết rõ mọi chuyện, gợi chuyện cho người ta nhưng chẳng cho người ta được biết, nếu như đây mà là sân khấu kịch thì khán giả đã sớm phi ấm trà đến rồi.
– Anh đã từng nói, anh chỉ có một người em trai, không muốn tôi kéo cậu ấy vào chuyện này.
Nhưng anh không phối hợp, tôi không dám đảm bảo tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Trình Quyến Thanh nhìn thẳng vào mắt Hà Nguy, trong đôi mắt đen láy kia tràn đầy hàm ý:
– Tôi đã từng nhắc nhở cậu về tòa dinh thự kia.
Tôi không muốn cậu bước vào, không muốn cậu nhìn thấy em tôi.
Cậu không phát hiện ra sau khi rời khỏi tòa dinh thự, tần suất tiếp xúc của cậu và em trai tôi ngày một nhiều sao?
Dinh thự? Hà Nguy hồi tưởng tỉ mỉ lại lần gặp đầu tiên của mình và Trình Trạch Sinh.
Anh và Sùng Trăn đến cùng nhau, sau đó… một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hà Nguy.
Anh vội vàng lấy giấy bút ra, viết xuống hai dòng chữ.
HELLO.9th.
Ngụy U Điệp.
(Wei You Die)
Trên tấm thiệp lúc ấy, chữ “t” viết ngoáy liền nhau giống với chữ “e”, vòng tròn của số “9” vừa to vừa tròn, đuôi lại ngắn, giống với chữ “G” viết in hoa hơn.
GO HELL.
He wei, you die.
– … Tôi sẽ chết sao? – Hà Nguy híp mắt nhìn – Hay là tất cả cùng chết.
– Tôi cũng không rõ nữa.
– Trình Quyến Thanh thở dài – Sau đó tôi xin cậu đừng kéo em tôi bước vào là hi vọng hai người có thể giảm thiểu tiếp xúc, đáng tiếc…
– Tấm ảnh này xuất hiện, tôi sẽ chẳng thể can dự vào những chuyện tiếp theo.
Cảnh sát Hà, sắp tới phải dựa cả vào cậu rồi.
***
Về đến khu Tương Lai, sắc trời đã muộn, tâm trạng Hà Nguy không tốt, đúng lúc nhận được điện thoại của em trai hỏi anh có ở nhà không, anh ta công tác về có quà cho Hà Nguy.
“Ừ, em qua đi, anh cũng vừa về đến nơi, vừa hay có thể giúp anh làm việc nhà.”
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên, Hà Nguy ra mở cửa.
Nhìn thấy em trai đứng bên ngoài, trong tay xách hộp quà.
Anh ta cất lời:
– Anh, bây giờ gặp mặt anh khó thật đấy, anh bận thế ạ?
– Không đọc báo à? Vụ án giết người liên hoàn ấy, sắp xếp điều tra hướng đi của nghi phạm cũng tốn rất nhiều công sức, tăng ca liên tục.
– Hà Nguy nghiêng người cho anh ta vào, lấy ra một đôi dép lê trong tủ giày – Sau đó mới phát hiện nhầm hướng điều tra, phải bắt đầu lại từ đầu mới tìm được người đấy.
– Em đọc báo rồi, không ngờ hung thủ lại là bạn gái của anh ta, lòng người khó dò thật.
– Hà Lục bước vào, đặt hộp quà lên bàn trà, nhìn khắp xung quanh – Cũng may nhà cửa không bừa bộn mấy, nghe anh nói muốn nhờ em làm việc nhà, em còn tưởng sắp được nhìn thấy hiện trường chiến tranh thế giới lần Hai chứ.
Đây là nhà Hà Nguy, dẫu không dọn dẹp đi nữa cũng không tới mức thành ổ chó.
Cái “bừa bộn” của anh có chăng cũng chỉ thêm một vài đồ đạc, bàn ghế, giá sách không dọn, nhà mấy ngày chưa lau mà thôi.
Hà Lục xắn tay áo, hỏi anh trai cây lau nhà và khăn để ở đâu để mình làm việc.
Hà Nguy đang ở trong bếp lau dọn tủ lạnh.
Lúc trước Trình Trạch Sinh mua quá nhiều đồ ăn, dẫn tới những thực phẩm tươi bị quá hạn, đặt trong tủ lạnh vẫn bị mốc.
Hà Nguy xem hạn sử dụng của từng loại, Hà Lục cầm khăn lau dọn, ngẩng đầu liếc nhìn tủ lạnh thì kinh ngạc:
– Anh, một mình anh ở mà mua chật kín tủ vậy cơ ạ?
– … Có một người bạn hay tới đây, đều do cậu ấy mua cả.
Hà Lục nháy mắt nhớ ra:
– Lần trước anh không cho em tới nhà, vì người đó ở đây sao?
Hà Nguy lộ ra vẻ xấu hổ hiếm hoi, quăng hành tây và khoai tây vào thùng rác:
– Bạn bình thường thôi.
Hà Lục cảm thấy khó hiểu:
– Em đã nói gì đâu, xu hướng tính dục của anh bình thường, nào có giống em.
Hà Nguy không nói gì, bình thường hay bất bình thường không phải một câu nói của anh là quyết được.
Hà Lục quét nhà, Hà Nguy xách hai túi rác khỏi bếp, đồ ăn trong tủ lạnh đã bị anh dọn sạch hơn nửa.
Hà Lục cứ phàn nàn lãng phí, anh ta xách túi rác ra ngoài đổ, nhưng mấy giây sau cửa đã mở ra, Hà Nguy nói:
– Về nhanh thế? Em không để ngay ngoài cửa đấy chứ?
Cánh cửa tự động đóng lại mang theo hiệu quả của phim kinh dị.
Trình Trạch Sinh trở về.
Đề phòng hắn dọa em trai mình, Hà Nguy vội vàng xé một tờ giấy nói với hắn lên tầng trước, trong nhà có khách.
Trình Trạch Sinh nhìn tờ giấy, đáng tiếc bây giờ hắn chẳng nghe được bất cứ âm thanh nào, nếu không hắn sẽ hỏi Hà Nguy là ai tới.
Tại sao lại có khách nữa, sao anh lắm bạn thế?
Không thể phủ nhận bấy giờ cảnh sát Trình như cắn phải quả chanh chua.
Hắn vừa lên tầng đóng cửa thì Hà Lục cũng vào tới nơi:
– Anh, thang máy chỗ này nhanh thật, không kém gì công ty em.
– Em đổ ở dưới tầng hả? – Hà Nguy dở khóc dở cười – Tầng này có thùng rác công cộng mà.
Mặc dù hơi xa nhưng không cần phải xuống dưới.
Hà Lục gãi gáy, cười lúng túng, coi như vận động vậy.
Anh ta đứng ở cửa cầu thang, định lên trên:
– Có cần phải dọn dẹp phòng anh không?
– Không cần, trên đó anh tự dọn được.
Hà Nguy mở hộp quà trên bàn, chuyển sang chủ đề khác:
– Mang gì tới đây đấy?
– Bánh dứa, anh thử xem, em phải xếp hàng mới mua được đấy.
Hà Nguy thử một cái, không ngọt ngấy như loại bán trong cửa hàng, nhân thiên về vị chua, ăn xong cũng không ngán.
Hà Nguy lau tay:
– Ngon lắm, không tệ, rất hiểu khẩu vị của anh.
– Em biết anh sẽ thích mà.
Trình Trạch Sinh đứng trên tầng dỏng tai lắng nghe, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại.
Chắc hẳn khách đã đi rồi, hắn mới yên tâm xuống dưới.
Hắn đi tới phòng khách, nhìn thấy hộp bánh đang mở bèn đóng nắp xem thử, hóa ra là bánh dứa.
Hà Nguy tiễn em trai về rồi, quay về phòng khách phát hiện bánh dứa trên bàn đã không cánh mà bay.
Cùng lúc này.
Anh nghe thấy tiếng ma sát nho nhỏ của giấy gói, còn cả giọng Trình Trạch Sinh:
– Đóng gói khéo thật, đắt lắm đúng không?
- … Cậu chạm vào hộp rồi hả? – Hà Nguy bất đắc dĩ – Cái đó em trai tôi mang tới.
Trình Trạch Sinh lúng túng, đặt hộp bánh dứa xuống bàn trà.
Hắn tưởng rằng bánh dứa của Hà Nguy mua, dù sao theo quy định giữa hai người, không dán ghi chú thì tức là tặng đối phương.
– Bây giờ không trả lại cho anh được nữa rồi, để tôi tìm người mua hộ một hộp tặng anh.
– Thôi bỏ đi, chỉ là hộp bánh dứa thôi mà.
Nhưng tình cảm của tôi và Hà Lục rất tốt, đồ cậu ấy tặng tôi đều… – Hà Nguy sững người, đứng dậy lao ra ngoài cửa, chạy tới cửa thang máy nhìn thấy thang máy hiển thị đã đi xuống tầng 1.
Anh vội vàng quay vào, hớt hải chạy ra ngoài ban công, nhìn thấy bóng người quen thuộc vừa bước ra khỏi cửa điện tử dưới tầng.
“Hà Lục!”
Hà Nguy hét lớn, Hà Lục dưới tầng quay đầu nhìn, vẫy tay với anh và mỉm cười.
Không có gì khác biệt, biểu cảm, động tác, thói quen đi đường, giống hệt bình thường.
Trình Trạch Sinh cắn bánh dứa đi ra ngoài ban công.
Mặc dù không nhìn thấy Hà Nguy, song hắn vẫn biết anh đang nhìn xuống dưới.
Tiếng hét ban nãy kinh thiên động địa, hắn ở trong phòng khách cũng nghe thấy rất rõ ràng.
– Gọi em trai anh có việc gì? Quên mang đồ à?
– Hình như cậu ấy không phải Hà Lục.
– Hà Nguy nhỏ giọng.
Trình Trạch Sinh hoang mang, nhìn bánh dứa trong tay, từ từ mỏ to mắt.
Quy tắc trao đổi đồ vật trong điểm giao chỉ tác động giữa hai bọn họ, đồ của người thứ ba có thể dùng chung.
Theo lẽ thường thì bánh dứa mà Hà Lục mang tới sẽ không biến mất ở thế giới này và xuất hiện ở thế giới kia vì Trình Trạch Sinh chạm vào.
Nhưng Hà Lục và Hà Nguy là anh em sinh đôi cùng trứng, có bộ DNA giống nhau, không ngoại trừ khả năng điểm giao thần kỳ này “mắt kém” nhầm tưởng hai người là một.
Đương nhiên, kết luận quái dị hơn có lẽ người này không phải Hà Lục, mà là một “Hà Nguy” khác.
“Hà Nguy” này, có thể chính là Hà Nguy mất tích trong sương mù ở thế giới của Trình Trạch Sinh.
Trong lúc Hà Nguy đang cau mày suy nghĩ, điện thoại chợt vang lên, hiển thị Hà Lục gọi tới.
“Anh, bánh dứa ăn không hết nhớ để vào tủ lạnh, hoặc mang tới đơn vị chia cho đồng nghiệp cùng ăn, đừng để hỏng.”
“Ừ.
Mà Hà Lục này.” Ngón trỏ Hà Nguy khẽ gõ lên lan can với vẻ không yên lòng “Manh Manh đưa cho em một viên kẹo và hỏi, ‘Chúng ta có thể cùng tới công viên chơi không?’”
“Anh nói, ‘Nếu mời tớ thì phải cho tớ thêm một viên kẹo nữa, bởi vì tớ là Hà Lục, không phải Hà Nguy’.”
Hà Lục ở đầu dây bên kia bật cười:
“Anh, tại sao tự dưng anh lại nhắc tới chuyện này? Chuyện từ hồi bé tí rồi, khi ấy em mừng lắm vì Manh Manh hẹn mình tới khu trò chơi, ai biết cậu ấy lại chạy về phía anh.”
Biểu cảm của Hà Nguy nháy mắt thả lỏng hơn:
“Không có gì, tự dưng nhớ tới nên thuận miệng hỏi một câu, trên đường về nhà chú ý an toàn.”
Đúng là Hà Lục rồi.
Hà Nguy thở phào một hơi, câu chuyện thời ấu thơ này cũng chỉ có mình người em trai lớn lên từ nhỏ cùng anh mới biết.
***
Hà Lục ngồi trong xe, một tay gác lên khung cửa sổ, tay kia nghịch điện thoại.
“Cốc cốc”.
Cửa kính vang lên tiếng gõ.
Anh hạ cửa kính xuống, nhìn thấy một gương mặt tươi cười hòa nhã.
– Qua cửa rồi?
– Ừ.
– Vậy sao còn còn chưa lên? – Liên Cảnh Uyên chỉ lên tầng – Stephen tìm anh suốt.
– Hôm nay bận quá, chưa kịp mua đồ hộp cho nó.
– Hà Lục xuống xe, vắt áo khoác lên cánh tay, khóa xe lại.
Liên Cảnh Uyên xem xét anh, khẽ nói:
– Thật sự rất giống.
– Anh em sinh đôi mà.
– Hà Lục lấy điện thoại ra, lắc lư trong tay – Anh ấy vừa hỏi tôi chuyện hồi bé.
Qua lâu như vậy rồi mà tôi vẫn còn nhớ rõ ràng.
– Bởi vì trí nhớ của hai người đều rất tốt.
– Đúng vậy, cho nên anh ấy hỏi gì tôi đều có thể trả lời.
Hai người về đến nhà Liên Cảnh Uyên, vừa mở cửa, Stephen đã ung dung bước tới, cọ cọ vào chân Hà Lục.
Hà Lục ngồi xổm xuống bế nó lên:
– Tao không ở nhà chơi với mày nên mày cô đơn lắm nhỉ? Xin lỗi, mấy ngày nay tao bận quá, ngày mai cho mày đi tắm được không?
– Anh mang nó vào nhé, ngày mai ở trường có cuộc họp nên tôi sẽ về muộn.
– Ừ, được, vậy cậu làm việc của cậu đi.
Hà Lục bế Stephen đến bục ngồi bên bệ cửa sổ, cầm vỏ sò lên chải lông cho nó.
Liên Cảnh Uyên khoanh tay, nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, nỗi phiền muộn từ từ xâm chiếm cõi lòng.
Càng đẹp đẽ thì càng không nỡ.
– Tôi còn có thể nhớ về anh được bao lâu nữa đây? – Liên Cảnh Uyên hỏi.
Hà Lục lắc đầu:
– Không biết nữa.
Không chỉ anh, ngay cả Stephen rồi cũng sẽ quên.
Liên Cảnh Uyên gật đầu, nói câu “vậy cũng tốt”, sau đó chúc anh ngủ ngon rồi về phòng.
Hà Lục đi tới phòng tắm, nhìn chằm chằm vào gương mặt mình trong gương, áo vest thẳng thớm, tóc chải vào nếp chỉnh tề, vừa xa lạ vừa thân thuộc.
Sắp kết thúc rồi.
Anh mở vòi nước, vốc nước rửa mặt, khi ngẩng đầu lên, trong gương vẫn là gương mặt quen thuộc kia, chẳng qua đuôi mắt đã được rửa sạch sẽ..