Vân Hiểu Hiểu đứng trên cầu thang, chĩa đèn pin vào cửa thông gió:
– Chi đội trưởng, anh chắc chắn em có thể trèo vào chứ?
– Thử xem.
– Hà Nguy chống cầu thang – Năng lực của bọn anh có hạn, thực sự không chui vào được, không thì cũng chẳng cần phiền đến em.
Vân Hiểu Hiểu cao 1m65 nhưng chỉ nặng có 40 cân.
Khung xương và tay chân đều nhỏ, là người duy nhất có khả năng chui vào đường ống thông gió này.
Cô búi mái tóc đuôi gà gọn lại, cầm đèn pin trong tay, cẩn thận giẫm lên phía trên khung cửa sổ.
Đang định cho chân vào trước thì cô cảm thấy có gì đó không ổn bèn hỏi:
– Chi đội trưởng, em nên vào thế nào đây? Đầu trước hay chân trước?
Hà Nguy vuốt cằm, thầm mô phỏng hiện trường kẻ tình nghi biến mất trong đầu.
Nếu hai tay bám vào trên khung cửa, trượt vào đường ống như trong phim điện ảnh, chính là tư thế chân ở trong đầu bên ngoài, đồng thời cũng chứng minh được rằng người này rất dẻo dai, còn có chút nền tảng võ thuật.
Nếu đâm đầu vào trong, vậy độ khó còn lớn hơn nhiều, cũng không thể chui vào trong đường ống thông gió chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.
– Hơn phân nửa là chân vào trong.
Nhưng chúng ta cần phải thu thập bằng chứng, tư thế ấy không tiện, chui thẳng vào đi.
– Ok anh.
– Vân Hiểu Hiểu bò luôn.
Mặc dù thoạt nhìn cô mỏng manh yếu đuối, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn dứt khoát.
Điều tra hiện trường có vất vả đến đâu cũng chịu được.
Đây cũng chính là nguyên nhân cô vẫn luôn trụ vững ở tuyến đầu.
Bằng không một người đẹp tựa đóa hoa mỏng manh như cô đã sớm bị phát giấy điều tới bộ phận văn thư rồi.
Hai đồng nghiệp tổ kỹ thuật vô cùng căng thẳng, sợ đóa hoa hướng dương của Đội Cảnh sát hình sự bọn họ ngã xuống.
Hà Nguy cười nói:
– Hai cậu cứ làm việc của hai người cậu, anh trông chừng Hiểu Hiểu cho.
Kiểm tra thật kỹ xung quanh khung cửa sổ và miệng gió.
Vân Hiểu Hiểu chống khuỷu tay lên cửa thông gió, gồng hết sức trèo vào trong.
Hà Nguy đỡ chân cô, Vân Hiểu Hiểu mượn lực cuối cùng cũng bò được nửa người vào trong mà người vã hết mồ hôi.
– Chi đội trưởng, chỗ này rất hẹp, em cảm thấy người có thể chui vào đây còn phải nhỏ gầy hơn cả em.
– Hai vai Vân Hiểu Hiểu dán sát vào vách đường ống thông gió, ngay cả việc mở đèn pin cũng khó khăn.
Cô chỉ có thể cố hết sức tìm kiếm.
Hà Nguy vòng cánh tay ôm lấy chân cô, đề phòng cô ngã xuống.
– Bụi bên trong cũng có dấu vết được lau qua, ở trước mặt em… chừng nửa mét, có lẽ kẻ tình nghi chui được cả người vào.
Trong đây có rất nhiều xác côn trùng, còn có cả gián nữa! Cái này… ghê quá!
Giọng Vân Hiểu Hiểu chợt thay đổi, cô cử động chân bò sâu vào trong một chút.
Trong ống thông gió truyền tới tiếng sột soạt, cô chậm rãi ra ngoài, khuôn mặt trắng trẻo đã lấm lem, tay lắc lư một gói nhỏ:
– Có vật chứng sinh vật!
Hà Nguy bật cười, đỡ cô xuống đất an toàn:
– Vất vả rồi, đi rửa mặt trước đi.
***
Lấy chứng cứ và lời khai xong xuôi, nửa đêm về sáng đội của Hà Nguy mới rút quân về.
Vân Hiểu Hiểu ngáp dài:
– Chi đội trưởng, chúng ta về thẳng Cục luôn à?
Hà Nguy giơ tay lên xem đồng hồ:
– Bây giờ là bốn giờ, có thể cho mọi người về nhà nghỉ ngơi mấy tiếng.
– Cảm ơn Chi đội trưởng.
– Vân Hiểu Hiểu xoa xoa mặt – Một tháng gần đây đều phải thức khuya, chưa lấy chồng đã thành thiếu phụ.
– Chỉ có mấy đứa con gái như em mới quan tâm chuyện này thôi.
Nhìn chị Lam của Phòng Pháp y Cục Cảnh sát Thăng Châu mà xem, bây giờ vẫn còn đang phấn đấu trên bàn giải phẫu kìa.
Hồ Tùng Khải cười lạnh:
– Mục tiêu của em Hiểu và chị Lam đâu giống nhau.
Chị Lam không cần đàn ông, ông từ bỏ hy vọng đi.
Câu nói này chọc trúng chỗ đau của Sùng Trăn, anh ta đã theo đuổi Đỗ Nguyễn Lam mấy năm nay, nhưng đều bị mỹ nhân mặt lạnh từ chối thẳng thừng.
Không phải vì chê anh ta nhỏ hơn hai tuổi, cũng không phải chướng mắt anh ta lôi thôi lếch thếch, mà vì Đỗ Nguyễn Lam đã bày tỏ rõ ràng – Không cần đàn ông, không cần tình yêu.
Sau này cô sẽ chọn một con t*ng trùng chất lượng cao từ kho t*ng trùng, bồi dưỡng ra một người nối nghiệp pháp y của mình.
Người ta đã nói đến mức này rồi, Sùng Trăn cũng không thể làm gì được, chỉ đành âm thầm giấu tình yêu xuống tận đáy lòng.
Sau đó cũng chẳng dám nhắc đến chuyện này nữa.
Mọi người vẫn làm việc cùng nhau, không có gì khác trước đây.
Vân Hiểu Hiểu duỗi hông:
– Mấy ngày tới em phải dưỡng da cho đẹp.
Cuối tuần còn đi xem hòa nhạc ngắm trai đẹp!
– Hòa nhạc á? Của ai?
– Trình Trạch Sinh, chính là nghệ sĩ dương cầm gần đây mới lên hot search ấy.
Thanh niên Wibu Hạ Lương không hiểu những điều này, tò mò hỏi vé vào bao nhiêu tiền.
Vân Hiểu Hiểu nói ra một con số, cậu ta kinh ngạc:
– Đắt vậy cơ á? Muốn xem trai đẹp trong đội cũng sẵn có đó thôi? Chi đội trưởng Hà chính là trai đẹp số một của Cục Cảnh sát thành phố chúng ta.
Em nhìn chưa đủ sao còn vung tiền hoang phí?
Sùng Trăn chen vào:
– Thằng nhóc này, sao lại bỏ sót anh vậy, anh đây chính là Lưu Đức Hoa của Cục Thăng Châu đấy!
Hồ Tùng Khải giơ tay:
– Còn cả anh mày nữa! Trương Học Hữu của Cục Thăng Châu!
Hà Nguy nhắm mắt nghỉ ngơi, lười nói chuyện, chỉ nghe tiếng ồn ào của bọn họ, tinh thần dần thả lỏng.
Hôm nay anh đi từ nhà đến hiện trường, rút quân xong thì về thẳng ký túc trong Cục.
Hạ Lương và Sùng Trăn cũng thuận đường đi cùng anh.
Đặc biệt là Sùng Trăn, hai người chung một tầng, chẳng khác nào hàng xóm.
Ban đầu Sùng Trăn và Hà Nguy cùng vào Cục, đã làm đồng nghiệp được năm năm rồi, tuổi tác hai người cũng không chênh lệch là bao, cùng nhau đi từ những ngày tháng thanh niên hai mấy tuổi đến ba mươi tuổi, hoàn toàn hiểu rõ đối phương.
Hà Nguy thấy hiếm khi anh ta mới yên lặng thế này, thầm nghĩ chắc đang nghĩ đến Đỗ Nguyễn Lam, bèn huých anh ta:
– Đã không có duyên thì đừng cưỡng cầu, hôm nào để em trai tôi giới thiệu cho ông mấy người, công ty nó nhiều gái xinh lắm.
Sùng Trăn kinh ngạc:
– Thôi im đi.
Em trai ông giới thiệu cho tôi á, em trai ông là gay! Mắt nhìn đâu giống trai thẳng chúng ta.
– Mắt nhìn của nó chắc chắn tốt hơn trai thẳng như ông, tôi khẳng định đấy.
Sùng Trăn móc bao thuốc nhăn nhúm ra khỏi túi, rũ một điếu đưa qua.
Hà Nguy cúi đầu nhìn, sợi thuốc lá còn lòi cả ra ngoài:
– Nhặt được trên đường à mà nhăn nhúm thế kia?
– Còn nói được câu ấy cơ, chẳng phải ông bắt tôi và Nhị Hồ làm người nhện sao? Tôi đút bao thuốc trong túi quần, tháo đai an toàn ra thì thành thế này.
– Có tìm thấy gì không? – Hà Nguy vuốt phẳng sợi thuốc.
Sùng Trăn phất tay:
– Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, đợi trời sáng đến Cục rồi hẵng bàn vụ án.
Ngoài phá án ra thì ông có còn sở thích nào khác không vậy? Chẳng trách lớn thế này rồi còn chưa có người yêu.
Hà Nguy cười khẽ, mới hút được mấy hơi thuốc đã đi tới trước cửa phòng ký túc xá của mình.
Sùng Trăn ngậm điếu thuốc, đút tay vào trong túi quần:
– Chẳng phải chú Trịnh đã nói sau khi đề bạt sẽ đổi ký túc cho ông hả? Sao đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Hay là anh giục đi?
“Chú Trịnh” mà anh ta nói tới chính là Cục trưởng Cục Thăng Châu, Trịnh Phúc Duệ, Chi đội trưởng cũ của Đội Cảnh sát hình sự Thăng Châu vừa mới nghỉ hưu, Cục trưởng Trịnh đã thăng chức cho Hà Nguy, chủ động yêu cầu sẽ đổi ký túc cho anh.
Hai năm trước Cục đã có kế hoạch xây dựng ký túc xá mới theo kiểu căn hộ nhỏ cho một người đang lưu hành gần đây.
Hà Nguy cũng được sắp xếp một phòng.
Nói thì nói như vậy, chẳng qua mãi mà không thấy có thông tin gì.
Thoáng cái đã qua ba tháng, còn chưa được ở căn hộ mới.
Hà Nguy không vội, vì anh chẳng quan tâm.
Đối với anh nó cũng chỉ là một chỗ ngủ.
Ký túc xá mới cách Cục một khoảng, đi đi về về lại làm chậm trễ thời gian phá án.
– Có gì cần giục đâu, cũng đâu phải ông chuyển nhà, tích cực thế làm gì.
– Hà Nguy mở cửa ra – Sáng mai gặp lại, đừng đến muộn đấy.
Trong căn phòng ký túc rộng mười lăm mét vuông này, đồ đạc sắp xếp vô cùng ngay ngắn.
Đồ dùng cỡ lớn chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một bàn đọc sách.
Giường đơn phẳng phiu không một vết nhăn, chăn gấp gọn như cục gạch, màu sắc đen trắng đơn điệu.
Từ cửa sổ đến mặt đất, cả căn phòng ngủ đều không vương chút bụi, sạch sẽ tới mức tựa hồ không có dấu hiệu của sự sống.
Sùng Trăn ló đầu nhìn một cái, lắc đầu:
– Vẫn thế kia, chẳng có hơi thở của người đàn ông độc thân? Sạch sẽ quá mức là bệnh, phải chữa.
Hà Nguy dở khóc dở cười, bảo anh ta mau cút về ổ chó của mình.
Dạng người quăng tất trong phòng mấy ngày quên giặt như anh ta mới có bệnh, còn dám hùng hồn nói lý như vậy.
Đóng cửa vào, Hà Nguy đi tắm, mười lăm phút sau bước ra, trời đã tờ mờ sáng.
Được rồi, ngủ cũng chẳng được bao nhiêu.
Hà Nguy cầm bản ghi chép của Vân Hiểu Hiểu ra, đọc thật kỹ.
***
Tám giờ sáng, trong Cục bắt đầu trở nên ồn ào.
Hà Nguy xách theo bánh bao và sữa đậu mua ở nhà ăn, các đồng nghiệp gặp trên đường nhao nhao chào hỏi “Chào Chi đội trưởng Hà nhớ”, “Chi đội trưởng Hà đến sớm thế”.
Anh chạm mặt Chi đội phó Hoành Lộ Chu của Đội phòng chống tội phạm ma túy dẫn theo người vội vàng ra ngoài làm nhiệm vụ.
– Sớm vậy mà đã đi rồi à? – Hà Nguy hỏi một câu.
Hoành Lộ Chu vừa mặc áo khoác vừa lao đi:
– Phải thế thôi, nhận được nguồn tin đáng tin cậy, báo rời núi rồi! Lùng bắt gã hai năm nay, lần này tôi nhất định phải tận tay bắt gã về!
Hà Nguy bảo anh ta chạy chậm thôi, chúc anh em mình hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.
Anh vừa mới cắm ống hút vào sữa đậu nành, Hoành Lộ Chu lao vút qua như một làn gió, chỉ trong chớp mắt bánh bao và sữa đậu nành trong tay Hà Nguy đã biến mất.
– Chưa ăn sáng thì lấy đâu ra sức đánh tội phạm ma túy? – Hoành Lộ Chu cắn một miếng bánh bao, vẫy tay với Hà Nguy – Cảm ơn Hà Nguy nhé, hôm nao đãi anh sau!
Hà Nguy ngơ ngác nhìn hai tay trống không của mình sau đó lại nhìn ngoài cửa, tội phạm cướp giật đã chạy không còn bóng dáng.
Anh lẩm bẩm một mình:
“Cướp của mình mấy lần rồi, nói mời cũng phải mời thật đấy nhé.”
Anh đi vào văn phòng với hai tay trống không, mọi người đều đang làm việc của mình.
Hạ Lương vừa ăn bánh rán vừa xem camera.
Ngẩng đầu lên phát hiện đội trưởng đang nhìn chằm chằm mình thì vội vàng nhét bánh vào trong ngăn kéo:
– Em đang xem video rất nghiêm túc, anh cứ yên tâm.
Không phải Hà Nguy định cấm cậu ta ăn bữa sáng, chẳng qua đang suy nghĩ mình có nên mua thêm một phần nữa không.
Đúng lúc này một hộp sữa chua được đưa lên trước mặt, chủ nhân của bàn tay trắng nõn kia cười cong mi với anh:
– Ban nãy em đã chứng kiến tận mắt màn cướp giật của anh Hoành, cái này cho anh.
– Cảm ơn.
– Hà Nguy cụp mi nhìn lướt qua, thấy là sữa chua xoài, anh không vươn tay ra cầm – Tôi dị ứng với xoài.
– Xoài cũng dị ứng sao? – Trịnh Ấu Thanh ngạc nhiên – Chi đội trưởng Hà, anh có thể chất dị ứng à? Lần trước mang vải với dứa cho anh anh cũng không ăn được.
Hà Nguy gật đầu, từ khi sinh ra anh đã dị ứng với rất nhiều loại thức ăn, có đôi khi biểu hiện ngoài da ví dụ như nổi mẩn ngứa.
Có đôi khi thì biểu hiện trong cơ thể, chẳng hạn như sưng cổ họng, hít thở khó khăn.
Nghiêm trọng nhất là dị ứng hải sản, anh còn không thể chạm vào.
Có lẽ đây cũng là một phần nguyên nhân dẫn tới việc anh rất lạnh lùng.
Dân đen có ăn là trên hết, vậy mà ông trời lại trói buộc cái miệng của anh.
Anh không thể ăn rất nhiều thứ, dục vọng cơ bản nhất là ăn uống còn không được thỏa mãn, cho nên dục vọng với những chuyện khác cũng vơi đi nhiều.
Trịnh Ấu Thanh quay về chỗ ngồi, sờ lần trong ngăn kéo ra một hộp dâu tây:
– Cái này anh có ăn được không?
Trong hộp nhựa là dâu tây tươi ngon ướt át, Hà Nguy cầm một quả cho vào miệng:
– Đã có báo cáo kết quả khám nghiệm hiện trường chưa?
– Mới có một bản thôi.
Đêm qua lúc sắp tan làm rồi chị Lam mới bảo La Ứng mang tới một số đồ, còn chưa có kết quả.
Hà Nguy đóng nắp hộp dâu tây lại dưa cho Trịnh Ấu Thanh, bảo Vân Hiểu Hiểu gọi điện thoại nội bộ cho phòng Pháp y, họp ngay lập tức..