Tri Hành Hòa Y - Linh

Chương 9: Cửa




Tri Hành hòa Y – Linh
Edit by PhanSố lượng người đến giao dịch vào buổi chiều đột nhiên tăng vọt, hai cửa sổ giao dịch bận rộn túi bụi, Tiền Y liền gạt chuyện xưa lại một bên.
Ai ngờ gạt đi xong, lại hoàn toàn bị lãng quên.
Xe buýt vào giờ tan tầm không khác gì cá mòi đóng hộp, ngay cả một cô gái nhỏ nhắn cho dù không bám tay vào cột vịn, không với tới được vòng treo cũng không lo bị té ngã.
Vận may của Tiền Y thật sự khá tốt, người trước mặt xuống xe, cô liền thuận lẽ đương nhiên kế vị vào chỗ người ta.
Trước mặt cô là một cô bé chỉ tầm mười lăm mười sáu, bộ đồng phục học sinh xanh trắng trên người làm lộ lên đường cong đang độ phát triển, tóc đuôi ngựa buộc sau đầu tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Nhưng vẻ mặt cô bé lại là cau mày khó chịu, Tiền Y chú ý tới phía dưới cặp sách sau lưng cô bé, có một bàn tay đang lén lút sờ mông cô bé.
Thời gian gần đây, tràn lan mấy tên cặn bã như vậy.
Tiền Y nhẹ nhàng kéo góc áo cô bé kia: “Em gái à, em không thoải mái sao, chị nhường chỗ cho em.” Tuy là nói với cô bé, nhưng ánh mắt cô lại trừng mắt nhìn chằm chằm chủ nhân của cái móng lợn kia.
Cô bé như trút được gánh nặng, lễ phép nói cảm ơn cô: “Cảm ơn chị ạ.”
Lúc Tiền Y đi ngang qua con lợn muối đó, cô còn hung hăng lấy gót giày giẫm lên chân hắn ta một cái, sau đó kỳ cục nói xin lỗi: “A ngại ghê, trên xe chật quá.”
Sau đó cô đứng ở cửa sau, chờ tới trạm.
Khi tới công ty luật, Triệu Tri Hành còn chưa tan làm, nhưng cô đã gặp phải đồng nghiệp chào hỏi anh lần trước. Tiền Y hơi chột dạ nghiêng người, nhưng ghét của nào trời trao của ấy: “Cô là… Bạn gái luật sư Triệu phải không?”
Đúng là làm luật sư, trí nhớ phi thường, chả qua cô mặc cùng bộ so với ngày hôm qua, thế mà người ta vẫn có thể dựa vào đó mà nhận ra.
“Không… Không hẳn vậy.” Tiền Y xoay người đối diện với anh ta, ấp úng không biết giải thích như nào.
Pháp vụ Đặng nghe được đáp án như vậy, anh ta tiếc hận: “Thế mà không phải à… Lúc nghỉ trưa chúng tôi còn trêu chọc hóa ra cậu ấy không gần nữ sắc là do hoa đã sớm có chủ, thấy cậu ấy cũng không phản bác lại…” Anh ta suy ngẫm một chút, “Thế chắc là cậu ta còn chưa theo đuổi được cô?”
Đối mặt với một loạt câu hỏi của đối phương, Tiền Y mất đi vẻ mồm mép nhanh nhạy trước mặt Triệu Tri Hành thường ngày, ấp a ấp úng cân nhắc từ ngữ, rất lâu sau mới thốt ra một câu: “Vâng, xem là vậy đi.”
Triệu Tri Hành ra khỏi tòa nhà, thấy Tiền Y hơi cúi đầu, bộ dáng như học sinh yêu sớm bị giáo viên tra hỏi, anh cũng không vội tới giải cứu cô, cũng nên nhường cho đầu sỏ gây tội trải nghiệm một chút đãi ngộ anh nhận được trưa nay như nào.
Chỉ là nhóm luật sư dần tan làm, thấy pháp vụ Đặng nói chuyện với một gái lạ ở đằng xa, hơi có cảm giác thuyết giáo, cũng không có vẻ là khách hàng, không khỏi có chút tò mò nhìn thêm vài lần.
Thấy ánh mắt nhìn về phía mình càng này càng nhiều, Tiền Y vừa ứng phó với pháp vụ Đặng, trong lòng vừa than sao Triệu Tri Hành mãi vẫn chưa tới, cô hốt hoảng nhìn lướt qua, liền phát hiện anh thế mà lại đang ung dung đứng xem kịch cách đó không xa.
Ánh mắt giao nhau, Triệu Tri Hành biết mình đã bị bại lộ, đành đi về phía cô, nhưng bước chân vẫn rất thong thả.
Pháp vụ Đặng để ý ánh mắt của Tiền Y, anh ta quay đầu lại nhìn, thấy Triệu Tri Hành đang đi về phía này, anh ta vẫy tay về phía anh xem như chào hỏi. Cuối cùng anh ta quay người nói với Tiền Y: “Nam chính tới rồi, tôi đi trước đây, gặp lại sau cô bé.”
Cô bé… Ặc, đã bao lâu rồi cô không bị gọi như vậy, vị luật sư này trông cũng không hơn cô nhiều tuổi lắm, sao lời nói ra lại có thể từng trải như vậy.
Hóa ra luật sư là nghề mài giũa người như vậy sao? Triệu Tri Hành kia là do thời gian nhập cuộc ngắn quá, nên chưa bị mài giũa đúng chỗ?
“Nghĩ cái gì đấy? Mà nghiêm túc như vậy.” Từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Triệu Tri Hành.
“Luật sư vừa nãy, gọi em là cô bé.” Tiền Y đáp lại không nghĩ ngợi, “Nhìn qua anh ta cùng lắm ngoài ba mươi, sao lại từng… già dặn như vậy.”
Thấy cô đột ngột sửa miệng, Triệu Tri Hành khẽ cười một tiếng: “Một phần công việc của pháp vụ Đặng là phụ trách tìm nguồn gốc vụ án, nói cách khác thì thật giống như chim bố tìm thức ăn cho chim con. Già dặn một chút là có hiểu được.”
Tiền Y cái hiểu cái không gật đầu, không còn băn khoăn chủ đề này nữa.