Tri Hành hòa Y – Linh
Edit by PhanCác đoạn đường lớn trong giờ cao điểm sáng chiều đều tắc nghẹt thở. Triệu Tri Hành thuê trọ ở rất gần công ty luật, nên anh không lái xe đi làm. Bây giờ anh có chút hối hận.
“Sao em lại đi đến đây bằng giày cao gót?” Tiền Y vừa tới gần, Triệu Tri Hành liền bật chế độ trách mắng, “Đi đến nhà anh còn phải mất thêm năm phút.”
Tiền Y cũng đang hối hận với quyết định ngu ngốc của mình, nhưng đối mặt với Triệu Tri Hành bên ngoài vẫn muốn vớt vát lại chút: “Em cứ nghĩ anh không tan làm nhanh như vậy, lại không muốn đứng ngây ngốc ngoài cửa công ty luật, nên mới định giết thời gian trên đường đi. Ai biết được giày lại cọ như vậy…”
Còn chưa nói xong, Tiền Y đã cảm thấy mình bay lên không. Bỗng nhiên bay khỏi mặt đất làm cô không hề nghĩ nhiều mà ôm lấy cổ Triệu Tri Hành, mới miễn cưỡng tìm về chút cảm giác an toàn.
Nơi này là chỗ làm của anh, nhiều người đi ra đều quen biết anh, còn chào hỏi anh: “Luật sư Triệu, về nha, mai gặp.” Trong câu từ còn có chút ý tứ tò mò.
Tiền Y xấu hổ đành chôn mặt vào ngực anh, cũng không biết ngày mai Triệu Tri Hành đến sẽ giải thích chuyện này như nào.
“Giờ mới biết ngại?” Triệu Tri Hành nhìn Tiền Y trong ngực mình, “Nếu không muốn được anh bế công chúa trước công chúng, lần sau nhớ phải lái xe.”
Nếu lúc này Tiền Y ngẩng đầu, sẽ nhìn thấy vành tai Triệu Tri Hành đỏ bừng. Thật ra anh vốn không bình tĩnh như anh tưởng.
Trên quãng đường năm phút, hai người hai suy nghĩ khác nhau. Một người nghĩ tại sao còn chưa đến nơi, chán quá muốn hít thở chút không khí mới; một người kia lại nghĩ tại sao con đường không dài thêm chút nữa.
Cuối cùng vẫn không chịu được, Tiền Y lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Tri Hành.
Bị cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, Triệu Tri Hành ít nhiều có chút mất tự nhiên: “Trên mặt anh có gì à?”
“À không phải, em đang nghĩ thật ra anh trông cũng khá đẹp trai.” Tiền Y đưa ra kết luận, “Chỉ là khuôn mặt với dáng người có chút không tương đồng.”
Triệu Tri Hành là chàng trai có mắt hai mí to tròn, sự kết hợp giữa khuôn mặt cùng ngũ quan khiến khuôn mặt anh trông có chút trẻ con, nhưng lại là anh chàng cao to có cơ bụng.
Bản thân Tiền Y là người mắt một mí, nên cô thấy con trai có mắt to là rất quá đáng, cả những người con trai có da trắng hơn, chân nhỏ hơn con gái cũng thật làm người ta chán ghét.
“Tiếc là không phải loại em thích.” Triệu Tri Hành nhẹ nhàng nói tiếp, “Em thích là loại người mắt nhỏ tinh nghịch.”
Mẫu người Tiền Y thích đúng như lời anh nói, kiểu dạng đàn ông không xấu phụ nữ không yêu.
“Sao anh lại nhớ rõ được như vậy… Nói thật hồi còn bé em cũng không biết mình nghĩ cái gì.” Tiền Y liếc mắt nhìn về phía sau lưng của Triệu Tri Hành, “Hiện tại nghĩ lại chỉ cảm thấy lúc ấy đúng là mắt mù, không hiểu được rốt cuộc mình thích bọn họ ở điểm gì.”
Mỗi giai đoạn Tiền Y chỉ thích một người, trong khoảng thời gian Triệu Tri Hành học cùng cô, cô từng thích ba người. Tuy nhiên cái thích đều không bệnh mà chết.
Bởi vậy giữa người với người không có cách hiểu được lẫn nhau là điều rất bình thường, đến chính mình của tuổi hai bảy còn không thể hiểu được mình trước kia suy nghĩ cái gì.
Triệu Tri Hành thả cô xuống đất, “Hiện tại đã sáng mắt ra, cũng không tính quá muộn.”
Bữa tối là một bàn ăn đơn giản do Triệu Tri Hành chuẩn bị, hai mặn một canh có rau có thịt, tuy rằng trình nấu ăn không khác biệt cô là mấy, nhưng đồ ăn chùa bao giờ cũng làm người ta vui vẻ.
Sau bữa cơm, Tiền Y chủ động nhận đi rửa bát, nhưng bị Triệu Tri Hành ngăn lại: “Y Y, tí nữa sẽ có thời gian cho em tiêu hao năng lượng.”
Đến lúc cô hiểu được những gì anh nói, Triệu Tri Hành đã đi vào phòng bếp, chặn cô ở bên ngoài.
Tiền Y không phục mở cánh cửa trượt phòng bếp, nhanh chóng chạy tới bên người anh, ôm lấy Triệu Tri Hành từ đằng sau.
Đôi gò bồng đảo mềm mại ép lên lưng anh, tạo thành biến dạng đàn hồi, sự hiện hữu cực kỳ mạnh mẽ làm Triệu Tri Hành có chút rối loạn.
“Y Y, anh còn phải rửa bát.” Động tác tay Triệu Tri Hành chậm lại, “Đừng quậy.”
Tiền Y còn lâu mới tin bộ dạng này của anh, đôi tay ôm eo anh bắt đầu không thành thật, cởi thắt lưng anh xuống liền kéo khóa bắt đầu thò vào trong.
Đến lúc bàn tay nhỏ bé chạm đến nó, Tiểu Tri Hành đã sớm dậy chào cờ.
Bàn tay mềm mại nắm cây gậy vuốt ve lên xuống vài cái, Tiền Y liền kéo chiếc quần lót cùng quần tây vướng víu xuống tận đùi Triệu Tri Hành, vật kia bật thoát ra khỏi sự gò bó, đầu khấc còn cọ xát vào bàn tay.
Tiền Y cảm thấy vòng eo mình đang ôm khẽ run rẩy, liền xấu xa dùng móng vuốt nhàn rỗi khác vuốt ve cơ bụng của Triệu Tri Hành một lượt: “Thế nào, em không giống anh chỉ biết nói ngoài miệng nhỉ.”
Cô đổi các loại góc độ để trêu chọc Triệu Tri Hành, đầu tiên là nắm vuốt lên xuống thân gậy, bắt đầu tăng tốc dần dần, đến khi nghe được tiếng thở dốc của anh liền vòng lại bắt đầu thương yêu đầu nấm, đầu ngón trỏ không ngừng xoa tròn trên mắt nhỏ, ngón tay dần trở nên ướt át.
“Nó bắt đầu phun nước này.” Đến trong câu từ Tiền Y cũng không buông tha anh, “Có vẻ anh rất thích nha.”
Cảm giác phân thân run rẩy, Tiền Y nghĩ anh sắp ra rồi, liền nhanh chóng sóc toàn thân gậy từ dưới lên trên, kết quả đương nhiên là bàn tay mưa móc dính đầy sữa đặc của Triệu Tri Hành.