Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 5





 
Hàm răng sắc bén của Thiên Ưng mở ra, nhất thời cái áo màu đen rơi vào một bàn tay rộng rãi.
Hàn Tư Thần thấy rõ là cái gì liền sửng sốt, anh xanh mặt nhìn về phía Thiên Ưng, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi, " Mày lấy cái này ở đâu? ”
Thiên Ưng nhìn anh có chút tức giận, nhu thuận rũ mắt xuống, nằm sấp ở bên chân anh "Ô ô~" hai tiếng.
Đúng lúc cửa lớn bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Hàn Tư Thần im lặng hai giây, cảnh cáo chỉ chỉ Thiên Ưng, "Lát nữa tao sẽ xử lí mày sau. ”
Nói xong, anh bước vào phòng ngủ thay quần áo.
Các hộ gia đình ở tầng một ngoại trừ cửa sân, còn có cửa tòa nhà cũng có thể ra vào.
Hạ Vãn Tinh xuống cầu thang đi thẳng đến cửa 101 dưới lầu, sau khi nhấn chuông cửa mới bắt đầu cân nhắc phải mở miệng như thế nào. Nếu đã tới, vậy thì thuận tiện đề cập đến vấn đề tạo ra tiếng ồn ở cổng sân.
Cô vẫn đang phỏng đoán xem người hàng xóm này là nam hay nữ, nếu như là nam thì xấu hổ lắm khi nhặt nội y ra, nếu như là nữ, vạn nhất là một người ngang ngược không nói lý...
Suy nghĩ của cô như đang đi vào cõi thần tiên,thì cửa phòng bỗng nhiên bị người kéo ra từ bên trong.
Một đôi chân to  đeo dép lê nam đập vào tầm mắt cô, bắp thịt sau mu bàn chân nhô ra, mạnh mẽ đầy uy lực.
Nhìn một cái là có thể nhìn ra là một người hàng xóm nam, Hạ Vãn Tinh sửng sốt hai giây, sau đó nhận mệnh giương mắt.
Tầm mắt hướng lên trên, lướt qua quần giản dị lỏng lẻo và áo vest ngắn tay của người đàn ông, cuối cùng rơi vào ngũ quan góc cạnh của anh.
Giống như đã từng gặp.
Hạ Vạn Tinh chậm rãi chớp mắt.
Hàn Tư Thần nhìn rõ người đứng ở cửa cũng sửng sốt hai giây, nhưng anh rất nhanh định thần lại,  rũ mắt nhìn cái người có chút ngốc nghếch, khẽ nhíu mày.
"Có việc gì?"

Bên tai Hạ Vãn Tinh vang lên một thanh âm không có nhiệt độ, lúc này cô mới nhanh chóng khép lại suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thích hợp, "Xin chào, chúng ta có phải hay không..."
Lời còn chưa nói xong đột ngột dừng lại khi nhìn thấy con chó lớn xuất hiện phía sau hắn.
Không cần hỏi nữa, xem ra, đúng là đã gặp qua.
Hạ Vãn Tinh trong lòng khẽ cười nhạo một tiếng, nhất thời thu hồi nụ cười của mình.
Cừu cũ hận mới, đêm đó miệng lưỡi thâm độc cộng thêm mấy ngày nay tạo ra tiếng ồn, cho dù là cứu cô, cô đối với anh  thật sự là cười không nổi.
Hàn Tư Thần nhíu mày nhìn cô một cái, thấy cô không có ý mở miệng, lại nhẫn nại hạ thấp giọng hỏi một câu, "Có việc gì? ”
Hạ Vãn Tinh hít sâu một hơi, nuốt cổ họng, tận lực làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ bình tĩnh, "Ở lầu trên, đến nhặt đồ. ”
"A." Một giọng điệu khinh miệt và trào phúng phát ra từ miệng của người đàn ông.
Không nghi ngờ gì nữa, anh ta cũng nhận ra cô. Hạ Vãn Tinh đối với tiếng này của anh không thể không nhíu mày nhìn qua.
Ánh mắt Hàn Tư Thần như có chút suy nghĩ rơi vào biểu tình đa dạng của cô,  hai mắt nhíu lại hỏi, "Sao? Đây là thái đội khi cô nói chuyện với ân nhân cứu mạng mình sao? ”
Hạ Vãn Tinh hơi kinh ngạc, không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp chỉ ra.
Cô nhìn anh, khóe mắt bỗng nhiên nâng lên độ cong đắc ý, cười đến tươi sáng, "Sai rồi, ân nhân cứu mạng của tôi không phải là anh. ”
Cô thừa dịp anh chưa kịp hồi phục, ngón tay lướt qua hắn chỉ con chó đang nhìn ra cửa, trong mắt mỉm cười, giọng nói chính trực, "Là nó..."
Hàn Tư Thần: "..."
Chậc, thật đúng là có thù tất báo, tuyệt đối không để cho mình chịu thiệt.
Hàn Tư Thần sững sờ, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, nghiêng đầu lại, đầu lưỡi đè mạnh vào da thịt mềm mại bên má, đôi mắt thờ ơ cúi đầu nhìn cô.
Chiếc váy ngủ dài được mặc trên người cô, chỉ lộ ra hai cánh tay thon dài như cánh sen và bắp chân thẳng dài cân đối.
Không giống với hình ảnh trước đó.

Không có nôn mửa, Hạ Vãn Tinh rốt cuộc cũng có cơ hội hòa được một ván, tâm trạng của cô sảng khoái vô cùng, hoàn toàn quên mất tại sao cô lại gõ cửa.
Cho đến khi cánh cửa trước mặt bắt đầu đóng lại, cô lúc này mới nhớ ra mục đích cô tới đây, vội vàng vươn tay ra chặn người đàn ông đang đóng cửa lại, giọng nói của cô có chút dịu dàng, “Chờ chút..”
Hàn Tư Thần dừng lại, một tay nắm ở nắm cửa, một tay đút vào túi quần, vẻ mặt vô cảm, giọng điệu cứng nhắc hỏi: “Có chuyện gì?”
Hạ Vãn Tinh chỉ vào trong sân, “Tôi tới đây thật ra là để tìm đồ”
Anh chợt nhớ ra thứ mà Thiên Ưng vừa ngậm trong miệng, hơi dừng lại.
Hạ Vãn Tinh nhìn anh, hỏi " Tôi có thể đi vào được không?”. Hàn Tư Thần không nói gì, anh do dự vài giây, liền nghiêng người nhường đường cho cô vào.
Hạ Vãn Tinh mỉm cười gật đầu cảm ơn, vừa định nhấc chân bước vào, đột nhiên nhìn thấy một con con “quái vật” to lớn  ngồi chồm hổm ở đó, trong miệng còn ngậm một thứ không thể quen thuộc hơn.
Cô dừng lại, trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô “bùm” một tiếng như pháo hoa nổ, bùm bùm vag lên.
Đại não như dừng hoạt động.
Bây giờ, cô không chỉ phải nhặt nội y của mình dưới sự chứng kiến của một người đàn ông, mà còn từ trong miệng của con chó lớn hung dữ này???
Hạ Vãn Tinh hoàn toàn sửng sốt, nhìn chằm chằm vào con chó lớn cách đó hai bước.
Đôi mắt hung dữ của Thiên Ưng và cô nhìn nhau một lát, nó cắn vào chiếc áo của cô và yên lặng lùi lại hai bước, sau đó nhìn về phía chủ nhân của nó.
Hàn Tư Thần khoanh tay dựa vào cửa, tư thế lười biếng nhìn cô và Thiên Ưng âm thầm phân cao thấp, giống như đang xem kịch câm, khóe miệng khẽ giật giật.
Nhận được ánh mắt của Thiên Ưng, Hàn Tư Thần cười thầm, trầm ngâm một lát, kêu “Thiên Ưng”
Anh hướng xuống sàn gật gật đầu, Thiên Ưng lúc này mới cúi đầu buông thứ trong miệng ra. Trong phút chốc, chiếc áo lót bị cắn rơi xuống sàn.
Hạ Vãn Tinh nhìn anh chằm chằm, khóe miệng co giật.
Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình rồi cúi xuống nhặt nó lên.

Phía sau, Hàn Tư Thần vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người cô, nhìn hành động của cô.
Khi cúi xuống, chiếc váy ngủ rộng thấp thoáng phác họa đường cong bờ mông của cô.
Anh hạ mi mắt, ánh mắt bối rối. Hình ảnh cô mặc chiếc váy đuôi cá đi về phía anh trong đêm hôm đó chợt hiện ra trong đầu anh.
Eo thon nhỏ, làn da trắng, mông cũng rất cong...
Hàn Tư Thần dùng nhón tay xoa xoa chóp mũi, đứng thẳng người nhìn cô, trầm giọng nói, thái độ đứng đắn nói: “Xin lỗi, tôi không biết Thiên Ưng tha từ đâu đến”
Giờ phút này, Hạ Vãn Tinh bị kích thích  đến muốn làm thịt con chó này. Nhất là lúc cô cúi đầu nhìn thấy đường ren trên đó đã bị con chó cắt, hận đến nghiến răng.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cô cũng hung ác, mắt trừng Thiên Ưng nói, “Anh có tin là tôi làm thịt chó của anh luôn không?”
Thiên Ưng lè lưỡi, hướng cô “ha ha” hai tiếng, lại quay đầu nhìn chủ nhân, thấy anh thờ ơ liền lặng lẽ lui sang một bên rồi nằm xuống, trong miệng vẫn phát ra âm thanh “ ư ử” trông rất đau khổ.
Đôi môi mỏng của Hàn Tư Thần mím chặt, lúc sau mới nói: “Đánh chó phải nhìn mặt chủ, cô sẽ so đo với một con chó sao?”
“Không so đo với nó chẳng lẽ so đo cùng với anh à?” Hạ Vãn Tinh ngữ điệu không tốt nói. Cô giơ ay, đưa chiếc áo lót trong tay cho anh xem, nỗi oan ức tích tụ nhiều ngày bật ra bên ngoài, “nhìn xem, anh xem nó cắn áo của tôi thành cái dạng gì, cái áo mới này tôi còn chưa mặc lần nào!!!”.
Bất ngờ không kịp phòng bị, trơ mắt nhìn cái áo đen tiến vào tầm nhìn, mang theo mùi thơm thoang thoảng, kích thích đến thần kinh thị giác lãn khứu giác khiến thân mình anh cứng đờ.
Hàn Tư Thần hơi nghiêng người về phía sau một chút, nhìn bộ ngực đang phập phồng lên xuống vì tức giận của cô, đôi mắt bình tĩnh nhìn chiếc áo màu đen trước mặt, nghiêng đầu.
Động tác của anh khiến Hạ Vãn Tinh đột nhiên ý thức được có chỗ không ổn, trong hai giây, cô nhanh chóng bỏ tay xuống, tránh khỏi tầm mắt của anh. Nhất thời kích động, máu xấu hổ trong người dâng cao, hai má nóng bừng.
Một đám mây ửng đỏ lặng lẽ lan ra tận sau tai. Hạ Vãn Tinh bây giờ muốn tông cửa chạy ra ngoài ngay lập tức.
Ahhhhh!!! Cô đang làm cái gì vậy trời! Sao cô có thể ồn ào như một người phụ nữ chanh chua như thế, cho dù không dám thừa nhận, nhưng người ta xác thật là đã cứu cô.
Hạ Vãn Tinh có chút ảo não, hạ tầm mắt suy nghĩ xem nên làm thế nào để kết thúc việc này, chợt nghe thấy giọng nói tình tĩnh của anh.
Hàn Tư Thần: “Tôi có thể đền cho cô”
Cô ngước mắt nhìn anh ấy, sắc mặt của anh không chút thay đổi, bộ dạng như của một đại gia, bỗng nhiên cô không muốn buông tha cho anh dễ dàng như vậy, mắt cô đảo nhanh, nhìn anh, bộ dạng nghiêm túc: “ah! Có thể, Tôi muốn một cái giống y đúc như cái này.”
 
Hàn Tư Thần đột nhiên cau mày rồi hạ giọng nói: “ Bao nhiêu tiền? Tôi có thể bồi thường gấp đôi”.

“ Tôi không cần tiền, còn phải lãng phí thời gian đi mua, tôi muốn có sẵn”
Nói xong thì thấy anh nhíu mày lại, tâm trạng của cô đột  nhiên rất tốt.
Cô cong môi cười: “có kéo không? Cho tôi mượn một chút”
“ Để làm gì?” anh nhìn chăm chú vào nụ cười của cô, giọng nói càng lúc càng lớn, giống như có cả tảng băng.
Thấy anh không nhúc nhích, Hạ Vãn Tinh quay đầu nhìn thấy con chó lớn đang ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm giọng đe dọa,” nhanh, đi tìm cho tôi cái kéo, nếu không tôi làm thịt con chó của anh!”
“...”
Anh vừa định chế nhạo cô không biết tự lượng sức mình mà ra lệnh,  bỗng nhiên thấy Thiên Ưng từ mặt đất đứng lên, sau đó ngoan ngoãn đi tới tủ lấy kéo.
Hạ Vãn Tinh cũng có chút bất ngờ, vừa rồi cô chỉ là trêu đùa con chó thôi, nhưng không ngờ nó lại thông minh như vậy.
Đột nhiên trog lòng bắt đầu có chút thích nó.
Cô nhận láy chiếc kéo tư trong miệng của Thiên Ưng, thử vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu của nó, khoa trương nói; “ngoan lắm”
Hàn Tư Thần dựa vào tường, nhíu mày lạnh lùng nhìn cô và Thiên ưng tương tác, khi cô nói, vẻ mặt kiêu ngạo lúc nãy biến mất, khuôn mặt cô bây giờ đã dịu ngoan hơn nhiều.
Anh chợt nhớ tới khi Thiên Ưng ngoan ngoãn cũng có bộ dạng như vậy.
Hàn Tư Thần hừ cười, ánh mắt một lần nữa rơi trên người cô.
Hạ Vãn Tinh lưu loát cắt logo trên áo lót đi, sau đó ngước nhìn anh và cười nói: “ Tôi cắt ra cho anh cái nhãn này”  
Dừng một chút, cô nói: “chúng ta cũng coi như là biết nhau, tôi cũng không gấp. Tuần sau tôi tới lấy nó”
Cô để chiếc kéo và nhãn hiệu trên tủ giày trước cửa. Chưa kịp quay lại, cô chợt nhớ ra điều gì đó, nở nụ cười rạng rỡ: “À, đúng 75C, đừng mua nhầm”
Khuôn mặt Hàn Tư Thần trầm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Hạ Vãn Tinh làm như không thấy, nói: “không sao, trên nhãn hiệu có ghi kích thước, nếu quên có thể kiểm tra lại.”
Nói xong, cô thản nhiên cười, sau đó nhấc chân rời đi.