Lê gia –Lê Lão ba, có bốn cô con gái nhưng cũng đủ khiến cho ông đau cả đầu—-
Đứa lớn –Lê Hương Hương, bộ dạng tròn vo, cá tính thẹn thùng, hướng nội, chỗ khiến cho Lê Lão ba phiền não nhất, chính là con gái thích khóc, lại thích ăn, mà cực yêu thích socola, sở trường là đem đồ ngọt làm bữa ăn chính.
Đứa thứ hai –Lê Hưng Hưng, đừng nhìn nó một bộ dáng gầy yếu, nhưng có được sức bật của gấu tính tình hỏa bạo khiến người không dám khen tặng, mà chỗ làm cho Lê Lão đầu lo lắng chính là đứa nhỏ tính tình kiêu căng nóng nảy, dường như suốt ngày luôn chân luôn tay không lúc nào chịu yên tĩnh.
Đứa thứ ba –Lê Đồng Đồng, tuy rằng có được một đầu tóc dài đen nhánh, diện mạo cũng thanh thanh tú tú, nhưng là nếu làm nó mất hứng, nó liền ân cần mở miệng liên tiếp hỏi thăm người nhà của người khác, từ tổ tiên cho tới lão thầy, đều có thể lọt vào danh sách ân cần thân thiết hỏi thăm, đây cũng chính là chỗ khiến Lê Lão ba đau cả đầu.
Đứa thứ tư –Lê Tiểu Tiêu là cô con gái Lê Lão ba tha thiết trông cậy, rốt cục cũng có vẻ giống người bình thường một chút, ngọt ngào, đáng yêu, bề ngoài gần như không có gì để soi mói; khuyết điểm lớn nhất chính là đứa con này yêu tiền như mạng, chỉ cần chỗ có tiền, vất vả như thế nào nó đều cố gắng nhảy vào nghiên cứu.
Lê Lão đầu ngồi ở trên sô pha, nhìn bức ảnh chụp trước đây của bốn cô con gái, trương mặt của ông gắn đầy mây đen (Trương: tấm, khuôn mặt)
Ai! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm như thế nào đây ? Con gái của ông diện mạo không tệ đi, như thế nào hiện giờ lại biến thành một vấn đề nan giải, nếu các bảo bối không gả ra ngoài, lưu lại ở nhà biến thành ‘lỗi thời’ (gái già =)) ) thì phải làm sao bây giờ?
Thở dài rất nhiều lần, trong đầu của Lê Lão ba nhanh chóng hoạt động.
Phương pháp tốt nhất chính là — đem các bảo bối gả ra ngoài, để cho các ông xã tương lai dạy dỗ chúng nó!
Trêu chọc em trêu đến chọc nghiện.
Mỗi ngày mỗi ngày.
Chỉ cần có thể nhìn được em.
Đã cảm thấy hôm nay tâm tình tốt bay lên. …
Cô yêu thích một người.
Đây là bí mật nhỏ của cô, không có ai biết, cũng không ai phát hiện.
Tiểu tâm Lê Đồng Đồng thình thịch đi đến bên cửa sổ, bàn tay nhỏ bé vung lên bức màn, khuôn mặt nhỏ nhắn lặng lẽ chui vào, nhìn lén cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Lúc này thời gian vừa đúng lúc sáng sớm, năm giờ 55 phút, giờ giấc không hơn không kém.
Đối diện bên trong cửa sổ có một người đàn ông cao lớn đang đứng, giờ này khắc này chỉ có nửa người dưới bọc một chiếc khăn tắm màu trắng, lộ ra nửa người trên cường tráng.
Cô có thể dễ dàng chứng kiến trên sợi tóc anh từng giọt nước không ngừng rơi xuống, đã biết rõ nhà trọ hai người là gần sát nhau đến cỡ nào.
Bởi vì Lê Đồng Đồng rời nhà ra ngoài mà đọc sách, cho nên phải thuê phòng một người bên ngoài, còn đối với khách trọ trước mặt cũng là mới chuyển vào không lâu.
Mấy cái tuần lễ này, cô một mực ở quan sát anh.
Mỗi ngày, sáng sớm năm giờ 30 phút, anh sẽ theo gian phòng đi ra, tiến vào phòng tắm; năm giờ 55 phút, anh sẽ hoàn tất đánh răng rửa mặt, bắt đầu ở trong phòng khách dùng thiết bị vận động tập thể hình. (TiểuMT: ghê gớm, quá ghê gớm, thật khâm phục chị =]])
Cô nhìn, không chuyển mắt mà nhìn nhất cử nhất động của anh, tim thẳng thắn đập nhảy, phảng phất giống như đang làm chuyện xấu, đối với anh tất cả nhìn một phát là thấy hết.
Quan sát anh nhiều ngày như vậy về sau, cô phát hiện cuộc sống của anh rất có quy luật ── buổi sáng sáu giờ 20 phút, anh nhất định sẽ đi ra ngoài đến phụ cận để chạy bộ, thời điểm bảy giờ, sẽ tới cửa hàng tiện lợi mua phần báo buổi sáng, rồi đến tiệm kiểu ăn Trung Quốc để ăn điểm tâm, xem báo.
7:30, anh sẽ trở lại chỗ ở tắm rửa, nhẹ nhàng thay đổi quần áo, sau đó tại tám giờ đúng đi ra ngoài.
Đây hết thảy, cô thuộc như lòng bàn tay, thậm chí làm việc và nghỉ ngơi cũng thay đổi giống như hắn.
Ở nơi này một tuần lễ, cô phát hiện một bí mật nhỏ khác ── người đàn ông này trên thực tế lại là giáo sư trường đại học của cô! Hơn nữa là dạy hệ tâm lý chương trình học.
Nói một cách khác, chỉ cần qua hết cái nghỉ đông này, cô có thể lên lớp học tiết của anh rồi!
Nhưng bây giờ cô không có bất kỳ lý do tiếp cận anh, anh cũng không quen biết cô, vì vậy cô chỉ phải mỗi ngày đi theo cước bộ của anh, cùng anh làm đồng dạng sự tình, chờ đợi anh chủ động phát hiện cô.
Lê Đồng Đồng chớp chớp mắt to giống như búp bê, nhìn thời gian, . . . , anh phải đến công viên chạy bộ rồi, vì vậy cô xông vào phòng tắm rửa mặt một phen, thay đổi áo vận động, mặc vào giầy thể thao.
Sáu giờ mười lăm phút, vừa vặn, con ngươi giảo hoạt của cô nháy mắt, liền đóng cửa lại hướng công viên cộng đồng bước đi.
Hắc hắc hắc. . . . . . cô hy vọng có thể mượn cơ hội cùng anh thân quen, nhận thức khách trọ đối diện.
Được rồi, cộ thừa nhận cách làm của cô là biến thái một ít, nhưng là cô lần đầu tiên nhìn thấy anh, liền thích cái trắng nõn, nhã nhặn của giáo sư đại học rồi.
Hơn nữa anh và giáo sư trường học không giống nhau ──
Anh còn trẻ, tuấn mỹ; không giống những lão bất tử kia lại phiền phức, thông thái rởm lão con gián. (Tiểu MT: hết nói với chị này)
Anh đối xử mọi người lễ phép, ưu nhã; không giống nhóm lão con gián: đám bọn họ khí diễm rất cao, chỉ biết vênh mặt hất hàm sai khiến.
Cho nên, cô rất không có cốt khí mà luân hãm vào khí chất đặc biệt ưu nhã của anh.
Trong mắt của cô, anh tựa như quý công tử Anh quốc, một đầu tóc ngắn chỉnh tề, phối hợp một trương tuấn nhan nhã nhặn, trên mặt đeo mắt kính sát tròng, có một khí chất ưu nhã giống như quyển sách.
Nếu không phải cô rình coi thấy, cô đương nhiên sẽ không phát hiện dáng người cường tráng dưới lớp áo của anh, rắn chắc rồi lại không giống như kẻ cơ bắp kinh khủng.
Nói đến lời nói này, cô chính là yêu thích loại đàn ông như anh!
Bởi vậy, cô tựa như trúng độc biến thái, muốn cùng theo bước chân đằng sau của anh, nhìn xem có thể hay không cùng anh phổ ra một đoạn thầy trò cấm kỵ luyến khúc. (TiểuMT: quá BT đi rồi còn gì nữa)
Cô hít thở sâu một hơi, nhìn xem đồng hồ trên cổ tay, vừa vặn sáu giờ 20 phút.
Trong đầu đều là bản kế hoạch xinh đẹp , ý đồ muốn có một ngày cùng Bạch Mã Hoàng Tử tay trong tay tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn. . . . . .
Chẳng qua là, có đôi khi tốt đẹp chính là tương lai là cùng sự thật nghịch đạo mà đi đấy.
“Tiểu thư, cô theo dõi tôi nhiều cái tuần lễ rồi.” Áo sơ mi phủ màu xanh da trời – Nhâm Duy Kì, đột nhiên quay đầu lại nhìn qua cô bé nhỏ nhắn xinh xắn sau lưng.
Cô có một đầu tóc dài đen đáy, buộc thành một bó đuôi ngựa to, mặc trên người áo vận động cùng quần đùi, lộ ra chân dài trắng nõn.
Hắn không thể phủ nhận, cô xác thực trông đáng yêu thanh tú, ngũ quan đặc biệt thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
Thực tế lúc cô nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, có một loại trong trẻo nhưng bộ dáng lại lạnh lùng, cao ngạo giống như đóa hoa hồng dại.
Lê Đồng Đồng không thể không tại trước mặt Nhâm Duy Kỷ dừng lại, nhẹ nhàng cắn môi của mình “Tôi. . . . .Tôi nào có theo dõi anh nha?” cô khẩu thị tâm phi nói, đem nói xạo trở thành màu sắc tự vệ.
“Vậy tôi có thể nói, mỗi ngày cùng một thời gian xuất hiện ở trong công viên là tình cờ gặp đúng không?” Nhâm Duy Kì bảo trì tính lễ phép mà tươi cười, nhìn qua hai con ngươi lóe lên của Lê Đồng Đồng.
Anh là tốt nghiệp hệ tâm lý học, đương nhiên là hiểu rõ nhược điểm của con người, thực tế anh có một đôi tuệ nhãn, rất nhanh có thể tìm ra nói dối mờ ám của đối phương.
Giống như cô gái nhỏ trước mắt, ánh mắt của cô không dám nhìn thẳng anh. Tay phải nhẹ nhàng cầm lấy góc áo, biểu hiện người này đang đứng ở trạng thái khẩn trương.
“Không . . . . . Không có!” Lê Đồng Đồng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vì không để cho bí mật nhỏ của mình bị phát hiện, cô biểu hiện được một chút cũng không thèm để ý. “Có người quy định công viên không thể tới sao? Hơn nữa, ai nói mỗi ngày ở chỗ này vận động chính là theo dõi anh nha?”
“Vậy thật là khéo.” Nhâm Duy Kì cười mị hai con ngươi. “Tôi hiện tại luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ xong, muốn tới cửa hàng cửa hàng mua đồ rồi.” Hắn không phải đồ đần, đương nhiên đã sớm nhìn ra tâm tư của cô gái nhỏ này.
Anh đã sớm phát hiện cô gái nhỏ này mỗi ngày đều theo đuôi anh đến cửa hàng tiện lợi mua tờ báo buổi sáng, sau đó cùng anh đến tiệm kiểu Trung quốc ăn điểm tâm bữa sáng.
“Hừ!” Lê Đồng Đồng giả bộ không thèm để ý, sợ bị anh nhìn ra tâm tư.
Nhưng dư quang ở khóe mắt cô lại nhịn không được nhìn anh, chỉ thấy hắn nhún nhún vai, thẳng đi lên phía trước đi. Cô quýnh lên, vậy mà hào phóng theo sát ở phía sau mà đi.
Đi vào cửa hàng tiện lợi (Giống shop 24 bên mình vậy), Nhâm Duy Kì cầm một phần tờ báo buổi sáng, Lê Đồng Đồng cũng học anh cầm một phần tờ báo buổi sáng.
Anh trả tiền, cô cũng trả tiền; hắn đi ra cửa hàng tiện lợi, cô cũng đi theo phía sau của anh.
Nhâm Duy Kì ngược lại không nghĩ là sẽ có cái gì không tốt, chẳng qua là người nghiên cứu loại tâm lý nhiều năm như vậy, nhưng là lần đầu nhìn thấy nhân tính thẳng thắn như vậy, biểu hiện ngay thẳng, hết lần này tới lần khác trong miệng rồi lại không thành thật mà phủ nhận.
Cho nên anh muốn nhìn một chút xem cô có thể kiên trì đến mức nào, cũng cố ý giả bộ không thèm để ý.
Quả nhiên, cô lại cùng hắn đến tiệm ăn sáng.
Anh chọn trứng bánh thêm sữa đậu nành, cô chọn sandwich thêm trà sữa. Không giống là, cô hôm nay không có ngồi ở phía sau anh, mà là trực tiếp hào phóng ngồi ở trước mặt của anh.
Trên mặt của cô biểu lộ khiêu khích, một bộ thần sắc “Anh làm khó dễ gì được tôi”. Anh hướng cô cười khẽ thoáng một phát, mở ra báo chí, vừa ăn trứng bánh, một bên nhìn xem tin tức hôm nay.
Hừ, không thú vị! Cô còn tưởng rằng anh sẽ đề ra nghi vấn thân thể cùng tư liệu của cô, không nghĩ tới cơ hồ đem cô trở thành người qua đường, phảng phất không có đem cô để vào mắt.
Cuối cùng, Lê Đồng Đồng nhịn không được thả sandwich trên tay xuống, trừng mắt Nhâm Duy Kì xem báo chí trước mắt.
Anh đương nhiên hiểu rõ cô đang quan sát mình, dùng biểu lộ kinh ngạc nhìn cô. “Ồ, thật đúng là khéo a! Chúng ta tại tiệm ăn bữa sáng cũng chạm mặt rồi.”
“Nơi này là nơi công cộng, có người quy định không thể tới sao?” Lê Đồng Đồng miệng tuy nhiên lợi hại, nhưng trong lòng của cô cũng không phải nghĩ như vậy.
Cô căn bản không muốn khí diễm như vậy theo sát anh nói chuyện, chẳng qua là trời sinh miệng rất nhanh mà ứng đáp với người khác.
“Tôi đây có phải hay không có thể nói, tôi cùng cô rất có duyên phận?” Anh buông báo chí, hướng cô cười nhạt một tiếng.
Anh phát hiện phản ứng của cô nhạy bén, chẳng qua là phương thức suy tính của cô trái ngược với biểu đạt làm anh muốn bật cười. Cái loại con nít nói dối này dùng phương thức không cách thức này để che lấp, lại làm cho anh nhịn không được muốn trêu chọc cô.
“Chính là đời trước anh đốt quá nhiều nhang, mới có thể gặp gỡ bổn tiểu thư.” Lê Đồng Đồng dùng ngữ khí huênh hoang mà trả lời, một đôi mắt xinh đẹp hé ra ánh mắt quật cường không ai có thể bắt nạt.
Phốc ── cô bé này thú vị cực kỳ!
Nhâm Duy Kì nghiêm túc xem kỹ tướng mạo Lê Đồng Đồng, cô trắng tinh, có một khuôn mặt trái xoan không tỳ vết, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, lộ ra cái trán mượt mà no đủ, con mắt màu đen rạng rỡ lóe, phối hợp cái mũi khéo léo cùng với cánh môi đầy đặn.
Tuy nhiên cô không phải tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng là giai nhân thanh tú. Chỉ có điều trong mắt cô có một chút quật cường, lột bỏ bộ dáng vốn nhu nhược của cô, phòng bị nhiều như châm đâm.
Nếu nói là cô là một đóa hoa bách hợp, thì hình dung cô như đóa hoa hồng trắng thì thích hợp hơn.
“Cô quan sát tôi rất nhiều ngày, có hay không một chút thu hoạch?” Anh chọn lông mày nhìn cô, xấu xa mà khơi mào khóe miệng, muốn nghe phản ứng của cô.
Anh không phải đồ đần, sớm biết cô theo dõi anh vài ngày rồi, anh cho rằng cô là người ái mộ anh, nhưng cô thủy chung cùng anh duy trì một khoảng cách, không có không có làm ra bất luận động tác điên cuồng.
Cô nhếch cánh môi, nếu là mở miệng lời mà nói…, chính là không đánh đã khai, nói rõ là ở theo dõi hắn!
“Anh dát vàng trên mặt rồi.” (Quá huênh hoang, tự đề cao mình) Lê Đồng Đồng hất mặt nhỏ nhắn qua một bên, một bộ dáng đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận. “Tôi làm sao sẽ đi theo dõi một ông già?”
Ông già?! Lông mi Nhâm Duy Kì giật giật. Anh chẳng qua chỉ ba hai tuổi, toàn thân cao thấp tản ra khỏe mạnh, khí tức cường tráng, ở đâu như ông già? =))
“Anh có phải hay không quá lâu không có giao bạn gái, cho nên mới phải nghĩ ngợi lung tung.” Nhìn biểu lộ sững sờ của anh, cô tinh nghịch mà suy đoán.
Ít nhất lúc cô quan sát anh, nhà trọ anh chưa từng có phụ nữ tiến vào chiếm giữ qua.
Nhâm Duy Kì toét ra một tươi cười, tu dưỡng gia giáo để lại cho anh tính cách không hề phẫn nộ. “Thật có lỗi, điểm ấy lại để cho cô thất vọng rồi.”
“Cái gì?!” Lê Đồng Đồng vừa nghe đến Nhâm Duy Kì tự tin đáp lại, hai con ngươi trừng tròn hơn. “Chẳng lẽ anh có bạn gái?”
Không thể nào? Cô còn muốn đeo đuổi anh a!
“Tôi đã đính hôn.” Nhâm Duy Kì lộ ra ngón áp út của tay trái. “Cho nên tôi làm việc và nghỉ ngơi bình thường, sinh hoạt cá nhân cũng bình thường.”
Làm cái quỷ gì? Anh đã đính hôn? !
Có lầm hay không à? Tại sao không có người nói cho cô biết chuyện này? Sắc mặt cô một hồi bạch, một hồi xanh, một đôi con ngươi ai oán mà trừng mắt anh.
“Anh gạt người, anh rõ ràng đều là ở nhà một mình!” Lê Đồng Đồng cau mày nói, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay Nhâm Duy Kì. “Chiếc nhẫn này nhất định là vật phẩm trang sức!”
“Cô làm sao biết tôi ở nhà một mình?” biểu lộ trên mặt Nhâm Kỳ Duy phút chốc biến thành nghiêm túc. “Cô rình coi tôi?”
Anh như thế nào không biết mình đã thành đối tượng bị rình coi?!
“Anh. . . . . .” Lê Đồng Đồng giãy giụa bị Nhâm Duy Kì kiềm chế bàn tay nhỏ bé, nhất thời hoảng hốt liền từ trên vị trí đứng lên.
Mặc kệ á! Cô yêu thích anh gần một tháng rồi, anh sao có thể có loại sinh vật “vị hôn thê” này?
“Nói rõ ràng!” Anh cau lông mày hỏi.
“Không đâu!” Cô cùng anh ở trong tiệm ăn sáng giằng co, rước lấy không ít nhìn chăm chú của người bên ngoài.
Nhâm Duy Kì thấy tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, vì vậy chỉ phải giao hết tiền, lôi kéo Lê Đồng Đồng đi ra khỏi tiệm ăn sáng.
Anh nhất định phải đem sự tình làm rõ ràng! Tránh khỏi đến lúc băng ghi hình bị đưa ra thị trường, anh sẽ không biết chính mình trở thành nam nhân vật chính miễn phí.
Sự tình chệch đường ray rồi!
Lê Đồng Đồng căn bản không biết rõ sự tình sẽ tiến triển được nhanh như vậy ── nhanh đến mức đã tiến vào trong căn hộ của anh.
Nhà trọ Nhâm Duy Kì giống như bình thường cô hay chứng kiến, sạch sẽ, đơn giản, trong phòng khách chỉ có một bộ ghế sô pha, TV, bộ loa lớn, phía trước là khay trà bằng thủy tinh, phía dưới là thảm mềm mại, mà đổi thành một bên thì để máy tập thể hình.
Nhìn bên trong xa hơn, thì là phòng bếp sạch sẽ, trên bàn còn tản ra từng trận mùi thơm của cà phê.
Đây cũng là cà phê anh vừa mới pha đi ra ngoài, thì ra anh sẽ trước pha xong cà phê, sau đó cất vào bình thuỷ, mang đến trường học nhấm nháp.
Hậu ── cô lại hiểu thêm cuộc sống của anh một chút rồi. (Hậu là một câu chửi thề của người TQ)
“Ngồi.” Nhâm Duy Kì gặp trên mặt Lê Đồng Đồng không có chút nào sợ hãi, đi vào phòng bếp rót một ly sữa bò cho cô. “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Lê Đồng Đồng có chút đứng ngồi không yên, cô không nghĩ tới chính mình rình coi lại bị để lộ. Hơn nữa, cô còn ngốc đến đem sự thật nói cho anh biết.
Lê Đồng Đồng ngươi là ngu ngốc a…! Cô thầm mắng mình “nhanh miệng” .
“Vì cái gì cô biết rõ tôi ở nhà một mình?” Nhâm Duy Kì mị con mắt nhìn qua tướng mạo thanh tú của Lê Đồng Đồng, phát hiện cô cúi đầu xuống, ánh mắt căn bản không dám nhìn thẳng anh.
“Theo lẽ thường phán đoán đi!” Lê Đồng Đồng nhỏ giọng trả lời, ánh mắt chính là không dám nhìn lấy Nhâm Duy Kì. “Như anh loại ông già này, sẽ sớm như vậy liền rời giường, nhưng lại đi công viên chạy bộ, đến tiện lợi cửa hàng mua tờ báo buổi sáng, ăn bữa sáng xong vừa rồi cũng không có mua phần ăn cho những người khác, cho nên tôi phán định anh nhất định ở một mình!”
Hậu ── cô thật sự quá thông minh! Không nghĩ tới tùy tiện nghĩ, cũng có thể nghĩ ra cái cớ hay như vậy.
Nếu như anh là người bình thường, có lẽ sẽ vì cô ngồi ở đây bị lời nói của cô hù dọa; nhưng hắn học tâm lý nhân loại lâu như vậy, dấu hiện cô bé này biểu hiện ra ngoài một chút cũng không giống như đang nói lời nói thật.
“Cô nói chuyện trước sau mâu thuẫn.” Nhâm Duy Kì mút một ngụm cà phê, khiêu mi nhìn qua Lê Đồng Đồng. “Nếu như cô không có chú ý tôi, cô làm sao sẽ biết rõ tôi mỗi ngày đến công viên luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, đến tiệm ăn sáng ăn điểm tâm, lại không mua thêm bữa ăn sáng?”
Cái này, Lê Đồng Đồng cứng miệng khó trả lời, chỉ có thể nhanh như chớp mà chuyển con mắt màu đen.
Đàn ông này làm gì mỗi lần đều muốn đâm phá lời nói dối của cô vậy? Đầu nhỏ của cô nghĩ ra ngàn vạn cái cớ, nhưng không có lý do nào có sức thuyết phục người tin tưởng.
“Ai bảo tôi mỗi ngày đều gặp được anh?” Lê Đồng Đồng tìm một cái lý. “Nếu không phải mỗi ngày đều nhìn thấy anh, ấn tượng tôi đối với anh cũng sẽ không khắc sâu như vậy.”
Đây là lời thật lòng của cô. Nếu không phải nhìn thấy khí chất ưu nhã của anh, cô sẽ không như một người biến thái, xuyên thấu qua cửa sổ rình coi giám thị nhất cử nhất động của anh.
“Cái này nói đi nói lại, toàn bộ đều là lỗi của tôi sao?” Nhâm Duy Kì cũng không có giận dữ, chẳng qua là hiếu kỳ cô bé phản ứng thông minh này.
Lê Đồng Đồng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hừ một tiếng. “Bằng không là lỗi của tôi sao? Hơn nữa anh tùy tiện dẫn tôi tới đến nhà trọ của anh, tỏ vẻ trong lòng anh còn có ý đồ bất lương. . . . . .”
“Phốc ──” hắn nhịn không được PHỤT nở nụ cười một tiếng. “Cô bé nhỏ, sức tưởng tượng của cô quá phong phú.”
Trải qua nhắc nhở của cô, anh mới phát hiện mình làm ra quyết định sai lầm.
Anh xác thực không nên đem cô vào nhà trọ chính mình, huống chi bây giờ anh đang đứng ở địa vị giáo viên, nếu bị người khác trông thấy, chỉ sợ đối với danh dự anh cũng không nên.
“Thế nhưng là cái này rõ ràng là sự thật.” Lê Đồng Đồng chu cái miệng nhỏ nhắn, tuy nhiên trong nội tâm có chút thoải mái, không nghĩ tới nhanh như vậy có thể xâm lấn nhà trọ anh.
Hắc hắc, nhân họa đắc phúc á! (Trong họa có phúc)
“Được rồi, tôi hướng cô xin lỗi! Tôi không nên to gan như vậy đem cô về nhà trọ của tôi, vì biểu đạt áy náy của tôi, tôi tiễn đưa cô tới cửa, hi vọng cô lần sau không nên to gan như vậy, cùng một cái ông già lạ lẫm về nhà.” Nhâm Duy Kì từ trên ghế salon đứng lên, chuẩn bị mời cô ly khai nhà trọ chính mình .
“Anh, anh là như thế nào vậy? Đem tôi giống như tiểu Cẩu dụ dỗ đến, không cần tôi thì muốn đem tôi đá văng?” Lê Đồng Đồng mất hứng trừng Nhâm Duy Kì liếc.
“Cô bé nhỏ, vậy cô muốn tôi làm sao bây giờ?” Anh không phải là già rồi chứ, như thế nào cảm thấy cùng cô bé nhỏ này khó giao tiếp như vậy?
Lê Đồng Đồng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, rất chân thành mà dùng sức suy nghĩ. “Mời tôi ăn cơm, coi như đền tội.” Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn con mắt màu đen thẳng thắn mê người của anh.
Nhâm Duy Kì vốn là sửng sốt một chút, phản ứng của cô xác thực vượt qua ngoài dự liệu của anh, yêu cầu của cô dĩ nhiên là cùng anh tiếp tục dây dưa? Cô bé này đặc biệt khiến cho anh chú ý đến.
“OK, tôi đáp ứng cô.” Nhâm Duy Kì bất đắc dĩ buông tay, gặp được cái cô bé đặc biệt này, anh nhận thua. “Tôi là Nhâm Duy Kì, là X lớn giáo sư.” (X lớn là tên trường)
“Thật là khéo, tôi cũng là sinh viên X lớn.” Hắc hắc, một chút cũng không khéo! Cô đã sớm đem lai lịch của anh nắm rõ ràng rồi. “Tôi là Lê Đồng Đồng, về sau mời chỉ giáo nhiều hơn á!”
Nhâm Duy Kì biến sắc, thì ra cô bé trước mắt là sinh viên X lớn? Nói một cách khác, có lẽ cô cũng là trong các số đông sinh viên của anh?
Nhâm Duy Kì cảm thấy sáng nay chuyện đã xảy ra vô cùng quỷ dị, tựa hồ bên trong tối tăm đã chỉ định nhất định….
Không sai! Câu chuyện kế tiếp, chính là gút mắc liên lụy không rõ của Nhâm Duy Kì cùng Lê Đồng Đồng