Trêu Đùa Lòng Vua

Chương 5




Ngày tiến cung sắp tới, tất cả hạ nhân trong Liễu phủ đều chuẩn bị tất bật cho tiểu thư, ai nấy đều cao hứng khi thấy tiểu thư trúng tuyển có thể được tham gia cuộc thi văn yến, chỉ có mình Liễu Ngâm Nguyệt là phiền muộn không thôi ngồi ở trong phòng .

Nàng dĩ nhiên là phiền muộn, tuy rằng nàng tin chắc tuyệt đối sẽ không bị Lí Văn Tĩnh coi trọng, huống chi các mỹ nữ vào cung nhiều như vậy, lại ôn nhu xinh đẹp, tài hoa gì cũng có; nhưng nàng không thể chắc chắn các vương tôn công tử khác sẽ không để ý. Nếu lỡ có con cháu đại quan nào môn đăng hộ đối đến nhà dạm hỏi, cha mẹ nhất định sẽ lập tức đem nàng gả ra ngoài TT^TT.

“Tiểu thư, người cả ngày nhíu mày, coi chừng để lại nếp nhăn làm hỏng dung nhan xinh đẹp của ngài.”

“Nhiều chuyện!” Liễu Ngâm Nguyệt hai tay chống cằm, ngẩn người nhìn trừng trừng tranh chữ trên tường.

Tiểu Nhân lắc đầu, trên dưới Liễu phủ, chỉ có mình nàng biết tiểu thư không thích tham gia cuộc thi văn yến, nhưng mà nàng có thể làm gì đây? Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, mà trái với thánh chỉ thì bị tội chém đầu a.

“Tiểu thư, ta nghĩ ra rồi! Người cứ coi như vào cung tham quan một tháng, không phải sẽ tốt hơn sao?”

“Tham quan?” Hai mắt Liễu Ngâm Nguyệt sáng rực, từ trong lúc ngẩn người bừng tỉnh.

”Đúng vậy! Nhờ phúc của ngài, ta mới có thể vào cung nhìn một cái.”

Liễu Ngâm Nguyệt bừng tỉnh ngộ kêu lên: “Đúng rồi! Một tháng trong cung, chổ nào ta cũng không thể đi, nếu không thừa dịp lúc này ra ngoài tham quan, không phải sẽ rất lãng phí?”

“Tiểu…tiểu thư! Người sẽ không cải nam trang mà xuất môn nữa chứ?” Tiểu Nhân khuôn mặt trắng bệch, lo lắng hỏi.

“Đúng lắm, ta sẽ làm như vậy !”

Liễu Ngâm Nguyệt đẩy cửa ra khỏi phòng, đi về phía Trúc Viện của đệ đệ, trong lòng thầm tính sẽ chọn bào phục tao nhã một chút để đem đi sai người chỉnh sửa.

“Tiểu thư, người về sớm nha! Nếu trễ quá, lão gia và phu nhân sẽ phát hiện mất.”

“Ngươi ở lại đi, nói với mọi người ta ở thư phòng nghiên cứu thơ văn, nghiêm cấm người khác quấy rầy, nếu cha mẹ có hỏi, thì nói ta sẽ dùng bữa tối trong phòng.”

“Tiểu thư, không nên về trễ quá!” Tiểu Nhân vội vàng khuyên can.

“Yên tâm, trước giờ ngủ ta sẽ gấp gáp trở về, nhớ kỹ chờ ta ở cửa sau.”

Không để ý đến sự khuyên ngăn của nha hoàn, Liễu Ngâm Nguyệt lại cải trang thành nam nhân, chuồn ra từ cửa sau.

Buổi tối trong thành Lạc Dương rất náo nhiệt, nhất là mấy con hẻm nhỏ, nhìn cảnh phố phường phồn hoa, tiếng người ồn ào, làm tâm tình Liễu Ngâm Nguyệt vốn phiền muộn cũng dần dần vui vẻ hơn. Nàng quyết định tạm thời gác phiền não về việc phải tiến cung sang một bên, hiện tại vui vẻ hưởng thụ.

Xa phu (người kéo xe) sau khi chở nàng đến địa điểm yêu cầu, cúi cầu cung kính nói “Công tử, đây chính chợ đêm náo nhiệt nhất trong thành!”

“Vất vả cho ngươi quá.”

Nàng đưa cho xa phu một ít bạc, phất tay ý bảo không cần thối lại, xa phu nhận xong cúi người cảm ơn mấy lần mới đi.

Nàng phẩy nhẹ gấp quạt lại, bộ dáng và dáng đi của nàng là do học hỏi bấy lâu, thành ra không khác gì nam nhân bình thường, đi dạo khoảng hai ba con đường, tính vào quán trà ăn sáng một chút, ai ngờ vừa bước vào cửa liền sững sờ không cử động nổi.

Đỗ Quan Bác ngồi trong quán trà vừa thấy nàng, lập tức rống to: “Là tên tiểu tử đó, mau bắt lấy hắn!”

Tất cả tùy tùng lập tức ùa tới, Liễu Ngâm Nguyệt cũng không dại gì, lập tức xoay người bỏ chạy.

Sao lại trùng hợp gặp Đỗ Quan Bác ở đây cơ chứ? Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của hắn, chắc chắn là hận nàng thấu xương, muốn nhanh chóng tóm lấy nàng. Nếu bị bắt được, hậu quả thật không dám tưởng tượng nha.

Liễu Ngâm Nguyệt chạy về phía chợ đêm đông người, cố ý để đám người này làm trở ngại sự truy đuổi của Đỗ Quan Bác. Nàng nhắm mắt mà chạy, thật không biết chạy bao lâu, cũng không biết đã chạy qua bao nhiêu ngõ hẻm, cuối cùng, nàng mệt mỏi dựa vào một thân cây thở hồng hộc. Đã trễ lắm rồi, nàng phải mau về nhà .

Ai ngờ mới đi vài bước, lại bị đám tùy tùng của Đỗ Quan Bác phát hiện.

“Ngươi ở đâu, còn dám trốn!” Một nam nhân tướng mạo cường tráng la hét không ngừng.

Trời ơi là trời! Liễu Ngâm Nguyệt âm thầm cảm thán, nàng đã không còn sức để chạy trốn nữa, đành phải thừa dịp hỗn loạn trốn vào đám người, đi theo vào một cửa hàng mặt tiền, lúc vào rồi nàng mới phát hiện mình đang đi vào đâu, chính là kỹ viện lớn nhất thành Lạc Dương —Túy Hoa Lâu.

Đỗ Quan Bác đuổi tới cửa Túy Hoa Lâu, hỏi thuộc hạ “Tiểu tử kia đi vào đây thật sao?”

“Đúng vậy, công tử, ta tận mắt thấy hắn vào trong.”

Đỗ Quan Bác tươi cười đắc ý. Túy Hoa Lâu chính là địa bàn của hắn, chạy đến đây khác gì chui đầu vào rọ; tiểu tử kia chẳng những hại hắn phải cưới một ả mặt rỗ, lại còn phải đem nàng nạp thành chính thất, làm hắn mỗi ngày khóc đến thảm thiết, như thế nào cũng phải tính sổ cả vốn lẫn lời với hắn!

Đỗ Quan Bác thét lên: “Chúng ta vào lục soát!”

Vừa bước vào trong, bọn họ liền nhìn tất cả nam nhân trong đó, chính là không tìm ra Liễu Ngâm Nguyệt, sau đó bọn thuộc hạ lại hồi báo.

“Công tử, bàn nào cũng không thấy hắn.”

Sắc mặt của hắn trở nên âm trầm, không tin tiểu tử này biết bay lên trời hay biết thuật độn thổ, có thể chạy khỏi bàn tay của hắn.

Tần đại nương chủ nhân của Túy hoa lâu thướt tha bước đến gần hắn.

“Đỗ đại gia! Hôm nay ngài rảnh rỗi đến đây? “

“Tần đại nương, ta có việc cần ngươi giúp đỡ.”

“Giúp đỡ?”

Hắn đưa ra hai tờ ngân phiếu một vạn, Tần đại nương vừa thấy tài liền sáng rỡ hai mắt, ngây người nhìn ngân phiếu trong tay hắn.