Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 6: Tri kỷ Dụ Viên tiểu trù nương




Các giáo viên trong trường sau khi chuẩn bị xong giáo án, lúc không lên lớp sẽ đọc nhật báo, là tập đoàn nổi danh ở thành phố này, thiên kim Đường Tâm Duyệt và thú cưng của nàng thường hay quang vinh nằm ở đầu trang.

Dụ Viên thấp thỏm bất an chuẩn bị nghe được hai chữ "Hành Cuốn" từ miệng cô Hồ, nhưng cô Hồ không đeo mắt kính suy tư một chút nói: "Chính là Ô Mai-chan, chó Husky có hơn 20 ngàn fan trên weibo!"

Nhất thời Dụ Viên cảm thấy rõ ràng có một sức mạnh thần kỳ nào đó đang giúp đỡ mình, gật đầu như gà mổ thóc: "A tôi nhớ ra rồi! Có rất nhiều nói Thùng Cơm giống Ô Mai-chan a!"

"Đúng không đúng không?" Cô Hồ đưa tay xoa xoa mặt Dụ Viên, "Cô Dụ quả nhiên là cục cưng của tổ giáo viên a! Thùng Cơm cũng đáng yêu!"

Dụ Viên lè lưỡi cười, đáng yêu cũng là một lợi thế.

Nàng dắt chó đi dạo một hồi thì trở về, chuẩn bị chia sẻ tên mới của Hành Cuốn cho Đường Tâm Duyệt, lúc về nhà, gian phòng của Đường Tâm Duyệt lặng im, cửa khép hờ.

Nàng nghĩ, Đường Tâm Duyệt thật sự không có chút ý thức bảo vệ bản thân nào cả, ở nhà có một mình, đêm hôm vậy mà lại chỉ khép hờ cửa, nếu có trộm thì làm sao bây giờ?

Nàng nâng cằm chuẩn bị chạy ào vào giáo dục Đường Tâm Duyệt một trận, đẩy cửa ra, Đường Tâm Duyệt mặc áo ngủ dựa vào giường, hai chân dài thẳng tắp nhẵn bóng, vốn ôm bản vẽ ngồi đó nghịch, tức khắc che bản vẽ, tức giận nhìn ra cửa.

Ánh mắt sắc bén mang theo tức giận, một giây trước Dụ Viên còn bị cặp chân dài của Đường Tâm Duyệt mê hoặc, đầu óc tức khắc nguội đi, chỉ cảm thấy có vô số thanh kiếm chỉa về phía mình!

Quá có sức sát thương rồi, cứ như mấy nhân vật trong truyện tranh! Sợ đến nàng quên mất mình muốn nói gì.

"Đi vào không biết gõ cửa à?" Đường Tâm Duyệt bình tĩnh chất vấn.

Dụ Viên chỉ vào cửa ủy khuất trả lời: "Cửa... cửa mở mà!"

"Cửa mở cũng là chỗ của tôi, cô vào nhà người khác mà không gõ cửa? Cô làm sao dạy dỗ học sinh của mình?" Không hiểu sao Đường Tâm Duyệt có chút tức giận, có lẽ là một loại thói quen, trước đây Đường Thiên Lộc không cho phép nàng học vẽ, cho nên mỗi lần nàng lén vẽ một khi có người đi vào nàng lập tức giấu dụng cụ đi.

Cuối cùng, đột nhiên nàng nhớ ra, nàng đã bỏ nhà đi rồi, không ai có thể ngăn cản nàng làm gì.

Nhìn cô nương vẻ mặt ủy khuất trước mắt, vậy mà lại có chút không đành lòng, thoáng cái mềm giọng: "Quên đi, cũng là tôi không đóng cửa." Nàng không đóng cửa bởi vì đang đợi Hành Cuốn về nhà.

Tâm tính của Dụ Viên vẫn tốt, nhưng nàng không cách nào nhẫn nhịn người khác nghi ngờ cách nàng dạy dỗ học sinh.

Nàng dỗi "Ờ" một tiếng, cột Hành Cuốn ở trên cửa, đóng cửa lại đi về nhà mình.

Thật đúng là tính tình tiểu thư, nàng buồn bực thì giống như cả thế giới đều có thù với nàng, vậy mà lại hung dữ với cô gái đáng yêu như mình, nhất định là thẩm mỹ có vấn đề!

Dụ Viên đứng trước giá sách chơi figure, giận một hồi dỗi, lại tự cổ vũ bản thân mình: Nhất định là cô ấy có chuyện không vui cho nên tính tình mới cáu kỉnh như vậy, chỉ cần Đường Tâm Duyệt không cáu kỉnh, nhất định cũng là người tốt, người sủng ái cún con như vậy sao có thể là người xấu? Quên đi, tha thứ cho cổ!

Nghĩ thông suốt rồi, nhất thời Dụ Viên lại thoải mái tinh thần, ngày mai phải lên lớp, nàng ôn lại bài của lớp mình một chút.

Mà ở sát vách, Đường Tâm Duyệt xuống giường cho Hành Cuốn uống nước: "Này, cô ấy sẽ không giận đâu đúng không?"

Hành Cuốn chỉ nhìn Đường Tâm Duyệt, kêu wu một tiếng.

Husky bắt chước sói hú, Đường Tâm Duyệt cười nhạo nó một tiếng, lẩm bẩm: "Mới nãy còn nói mình không biết tức giận, khẩu thị tâm phi."

Hành Cuốn dùng vuốt cào cào tay Đường Tâm Duyệt, sau đó biến thành đập đập nàng. Tiểu tỷ tỷ biết nấu cơm đáng yêu như vậy, tại sao chị tổn thương người ta?

Trong lòng Đường Tâm Duyệt có hơi xấu hổ, suy nghĩ một hồi lâu, nếu như là trước đây, nàng có một cách dỗ người khác vui vẻ trăm trận trăm thắng, đó là mua mua mua! Mà hiện tại, quên đi, nàng cũng không biết ăn nói dễ nghe, cũng không làm chuyện cực khổ, ngay cả kỹ năng dùng tiền cũng bị phong tỏa rồi.

Nếu như cô ấy thích mình ăn cơm cùng, vậy tiếp tục ăn cơm cùng cô ấy mấy bữa là được rồi, Đường Tâm Duyệt nghĩ như thế.

Mỗi ngày Dụ Viên đều thức dậy sớm, từ tiểu khu Ninh Hưng đến trường, lái xe cũng hết nửa tiếng, mà Dụ Viên lại là một người thích nấu cơm, cho nên 6 giờ đã bắt đầu lò dò đi xuống giường.

Lúc này Đường Tâm Duyệt còn đang trong giấc mộng không thể tự kiềm chế, ngay cả Hành Cuốn cũng chưa thức dậy.

Ngủ một giấc Dụ Viên cảm thấy ánh mặt trời ngày hôm nay thật là xán lạn, không khí ngày hôm nay thật là trong lành, tâm tình ngày hôm nay cũng được thanh lọc rồi, vẫn trong sáng như trước đây.

Nàng nấu cháo, cố tình chừa một chút cho Đường Tâm Duyệt, nhưng mà đợi nàng đi làm, Đường Tâm Duyệt vẫn chưa rời giường.

Dụ Viên suy nghĩ một chút, lại vào bếp, gần đây Đường tiểu thư không có việc gì làm chỉ có thể trạch ở nhà nhất định sẽ rất buồn chán, cơm trưa ăn gì là một vấn đề trọng đại.

Tri kỷ Dụ Viên thiếu nữ quản gia, chuẩn bị hết thảy cho Đường Tâm Duyệt.

Dụ Viên đi đến phòng làm việc trong trường thì cô Hồ đã đến, nàng bắt chuyện với Dụ Viên, sau đó lại nói giỡn với các giáo viên còn lại: "Tối hôm qua cô Dụ dắt Ô Mai-chan đi dạo đó!"

"Là con chó có 20 ngàn fan trên weibo?"

"Cô Dụ muốn nổi tiếng rồi hả?"

"Cô Dụ, hôm nay sắp xếp cho tụi nhỏ viết văn miêu tả động vật đi."

...

Dụ Viên đi đến vị trí của bản thân: "Không phải đâu, chú chó kia tên là Thùng Cơm!"

Cô Hồ từ tổ toán học đứng tám ở chỗ tổ trưởng tổ ngữ văn: "Cô Dụ mà nuôi mấy ngày, hôm nào cũng nấu ăn ngon, dù là ai thì cũng sẽ biến thành thùng cơm, nói chi là chó? Chừng nào cô Dụ lại làm đồ ngọt nữa a?"

"Ờm... ngày mai?" Dụ Viên cười đáp, "Muốn ăn gì, mọi người có thể chọn!"

"Tuyết mị nương!"

"Chocolate nghìn tầng!"

"Tôi muốn Tiramisu!"

"Cô Dụ có thể mở một tiệm đồ ngọt!"

"Muốn làm hàng xóm của cô Dụ, có thể tiết kiệm không ít tiền mua đồ ăn vặt!"

Mọi người cười nói trong phòng làm việc, cô Hồ ném đến một bao chocolate: "Cho cô Dụ ăn đó!"

Dụ Viên ôm chocolate cười thành một quả táo: "Cô Hồ thật tốt, ngày mai tôi mang đến hai phần đồ ngọt cho cô!"

Dụ Viên đã từng nói, chỉ cần mọi người muốn ăn đồ nàng nấu, nàng có thể dùng cả đêm để làm.

Lúc này Đường Tâm Duyệt vừa mới thức dậy, còn chưa thích ứng với cuộc sống nghèo túng, quen thói muốn đi đến WC sáng sủa rộng lớn của mình, mới phát hiện nơi đó đã biến thành không tới hai thước vuông.

Không có bảo mẫu đem đồ ăn sáng đến, không có các loại hỏi han ân cần, không có quần áo và giày dép đầy một tủ cho nàng lựa chọn, ngày như vậy còn có chút chưa quen.

Nàng rửa mặt trong không gian chật hẹp, Hành Cuốn đi ra từ trong ổ của mình, ngậm tô cơm muốn ăn sáng, Đường Tâm Duyệt đổ thức ăn cho nó, sau đó mở cửa cho thông thoáng.

Cửa vừa mở ra, cúi đầu liền nhìn thấy có một cái gà mên đặt dưới đất. Nàng ngồi chồm hổm xuống, bên cạnh gà mên có một chiếc thẻ: Buổi sáng tốt lành! Trong gà mên có cháo, là bữa sáng, phía dưới là cơm hộp tình yêu của tôi, tôi nấu cơm trưa cho chị đó! Nếu như buồn chán thì xem truyện tranh, tôi đặt kế bên đó, đối xử sách của tôi thật tốt nha, toàn là bảo bối của tôi! —— Dụ Viên siêu đáng yêu thân gửi.

Hôm nay gió thổi hơi ầm ĩ, Đường Tâm Duyệt chẳng biết tại sao, lòng mình rung động.

Trong gà mên vẫn còn giữ nhiệt, mở ra, cháo vẫn ấm.

Bên trong còn có cơm hộp, rong biển cuộn cơm, dùng dầu salad vẽ một khuôn mặt cười thật tươi, gà tẩm bột mới chiên hồi sáng, còn có hoa quả đã được rửa sạch. Trông rất ngon, mùi thơm bay ra không khí.

Truyện tranh là truyện tranh bách hợp tối hôm qua Dụ Viên giới thiệu cho nàng, Đường Tâm Duyệt ít xem truyện tranh hoặc là tiểu thuyết, thế nhưng từ nhỏ hoàn cảnh sống đã rất cởi mở, chưa bao giờ cảm thấy việc này có vấn đề gì. Còn nữa, nàng cảm thấy hứng thú với nét vẽ của người khác, dù sao, vẽ tranh cũng là sở thích duy nhất được gầy dựng từ bé.

Nàng dọn tất cả vào nhà, nếu như Dụ Viên đối xử tốt với nàng như vậy là vì có mục đích riêng, nhưng mặc kệ là vì tiền hay cái gì, ít nhất nếu có thể dụng tâm như vậy nàng sẽ không quan tâm đến mục đích riêng của Dụ Viên.

Những cô gái đáng yêu, nhất là lúc không hề có nỗi băn khoăn gì ngẩng đầu cười to với bầu trời, đó là sự thiên chân vô tà Đường Tâm Duyệt ước ao.

Có đôi khi nàng không thể hiểu được, tại sao những người bôn ba sinh nhai có thể sống vui sướng hơn một tiểu thư ăn mặc không lo như nàng.

Đường Tâm Duyệt uống cháo, nhìn chằm chằm chữ viết tay của Dụ Viên trên tấm thẻ, tấm thẻ màu hồng phấn, vẽ một con thỏ đáng yêu, chủ nhân của nó hẳn là một người có tuổi thơ tươi sáng, tính cách à, siêu đáng yêu. Đường Tâm Duyệt lật tấm thẻ, mặt sau cũng có chữ: Ăn cơm hộp của tôi, ngày hôm nay nhất định phải vui vẻ nha!

Đột nhiên Đường Tâm Duyệt bật cười.

Dù cuộc sống không hẳn có thể cho nàng vui vẻ, thế nhưng cô gái sát vách lại có thể đem vui vẻ nhắn nhủ lại cho nàng.

Hành Cuốn cọ cọ ở bên chân Đường Tâm Duyệt, hiện tại nó cũng bị trói buộc, dù sao trước đây trong căn phòng rộng lớn của nó còn có khu trò chơi riêng.

Đường Tâm Duyệt lấy một miếng gà chiên từ trong hộp cơm cho Hành Cuốn, Hành Cuốn táp một cái liền ăn hết vào miệng, chỉ cần có đồ ăn, nó chính là một chú chó vui vẻ.

Thì ra người không vui trên thế giới này, chỉ có một mình nàng.

Đường Tâm Duyệt nâng cằm đọc truyện tranh, trang đầu tiên chính là hai người con gái đang kiss. Nàng bị nghẹn cháo, ế, thì ra Dụ Viên là người như vậy?

Một tiểu loli đè một tiểu loli khác lên tường cường hôn, không khí ám muội bay ra từ trong trang truyện, làm động tác ăn cơm của Đường Tâm Duyệt phải khựng lại hai nhịp, sau đó vội vàng lật qua trang khác.

Đúng lúc Đường Tâm Thừa gọi điện thoại tới, dường như Đường Tâm Duyệt có chút bực bội, người ta đang hăng hái đọc truyện!

"Tâm Duyệt, dậy chưa?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Đường Tâm Thừa.

"Rồi, đang ăn cơm."

"Ăn cơm, em xuống lầu mua điểm tâm à?" Đường Tâm Thừa hơi yên tâm, hắn sợ Đường Tâm Duyệt ở một mình không lo ăn uống để bản thân đói bụng, "Cơm trưa thì? Anh đưa em ra ngoài ăn nha."

"Không cần, Dụ Viên chuẩn bị cơm trưa cho em rồi." Đường Tâm Duyệt thẳng thắn đáp.

Đường Tâm Thừa cười cười, không ngờ tiểu cô nương sát vách làm việc cẩn thận như vậy, xem ra nên thêm tiền dầu lửa thôi.

"Cơm tối thì?" Đường Tâm Thừa lại hỏi.

"Chắc cô ấy sẽ nấu?" Đường Tâm Duyệt đáp, "Ai da, em đang bận, một lát nói chuyện sau!"

Nói xong liền cúp, Đường Tâm Thừa bất đắc dĩ cười buông điện thoại xuống, bây giờ vậy mà lại có chuyện quan trọng hơn nói chuyện với anh trai?

Lúc này Đường Tâm Duyệt đã ôm truyện tranh lên giường, thầm nghĩ, giá sách của Dụ Viên có nhiều truyện tranh như vậy, hay là ngày mai mượn thêm mấy cuốn?

Không phải nàng đang đọc truyện tranh đâu, Đường Tâm Duyệt khép truyện lại giả vờ cao lãnh, nàng... chỉ muốn nghiên cứu làm sao vẽ truyện tranh thôi.