Trêu Chọc

Chương 31




Bạc Hà không nghĩ tới Kỷ Lan lại hỏi trực tiếp như vậy, anh muốn cái đáp án ấy, thời điểm này quả thực quá sớm nhưng Bạc Hà nâng mí mắt lên, nhìn ánh mắt mong chờ nóng rực của Kỷ Lan trong lòng lại mềm mại không rõ là cảm giác gì, nói không ra lời.

Nếu nói cô đối với anh không hề có cảm giác, thì cho dù thế nào cô cũng sẽ không cùng anh ở cùng một chỗ, giống như Hứa Hoài vậy. Nhưng cô cũng không phải thích anh đến mức sâu đậm, đến mức không thể sống thiếu anh. Loại cảm giác này cô không biết Kỷ Lan có thể hiểu được hay không, nhưng cô biết chính mình nói thẳng sẽ làm anh bị thương.

Qua một đoạn thời gian quen biết, cô phát hiện Kỷ Lan mặt ngoài chín chắn, chững chạc nhưng còn phải tùy môi trường anh tiếp xúc mà nói lại thay đổi, như trong công ty anh, trên thương trường. Nhưng trong cuộc sống riêng anh thực sự rất đơn giản. Nếu như một người đàn ông đã để cho cô tiếp xúc với mặt đơn giản nhất trong cuộc sống của anh ta thì khẳng định cô đã đi sâu vào trong nội tâm của người đàn ông đó, nhìn thấy những mặt mà anh không muốn người ngoài biết đến.

Bạc Hà cảm giác được như vậy cho nên lại càng không muốn cho anh một đáp án anh không muốn nhưng cô lại càng không thể tùy tiện lừa gạt anh vì thế khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai anh giống như người chị cả nói với đứa em nói: “Anh lớn như vậy còn hỏi vấn đề ngây thơ như thế sao?”

“Vấn đề này không hề ngây thơ!”

“Loại vấn đề này đương nhiên ngây thơ. Tình yêu chính là củi gạo dầu bếp, hai người ở với nhau giữ ngọn lửa đó lâu dài, lâu rồi liền thành tình yêu. Nếu anh không thương em hoặc em không thương anh, qua đoạn thời gian liền không thể chịu được nữa mà chia tay thì đó cũng không phải là tình yêu, chúng mình còn chưa có chính thức bắt đầu, hiện tại nói gì cũng đều là quá sớm.”

Kỷ Lan bị lý luận “giản dị tự nhiên” của Bạc Hà làm cho kinh ngạc: “Em nói đó là tình yêu sao? Đó là kết đôi mà sống.”

Bạc Hà đảo mắt nhìn một cái: “Anh cho là không phải? Tình yêu chính là một cách nói cho dễ nghe của kết đôi mà sông thôi, làm cho chúng ta có thêm lí lẽ mà lao vào chỗ chết.”

Kỷ Lan: “….”

Bạc Hà nói tiếp: “Cái này còn tùy vào suy nghĩ mỗi người, có người không chịu nổi dày vò muốn phá bỏ chạy trốn, có người cảm thấy đó chẳng qua là lò luyện đan, ở bên trong đó chịu dày vò, tu luyện viên mãn có được công đức tràn đầy.”

Kỷ Lan bị lý thuyết kì quái đó của cô làm cho sửng sốt suýt nữa quên mất điều mình muốn nói là gì.

“Bạc Hà, anh là đang nói đến tình yêu, ví dụ như tình yêu sét đánh, một ngày không gặp tự như ba năm, sinh tử cũng chẳng là cái gì.”

“Uhm, anh nói đến chẳng qua là tình yêu ở giai đoạn sơ cấp, nhưng tình yêu ở giai đoạn cuối cùng vẫn chỉ là có hai kết quả như em mới nói mà thôi. Hoặc là cùng nhau giữ gìn ngọn lửa tình yêu, hoặc là sẽ chia xa không gặp lại, anh nói xem còn có loại thứ ba sao?”

Kỷ Lan: “…”

Anh luôn cảm thấy tài ăn nói của anh rất tốt nhưng hôm nay lại có loại cảm giác tú tài gặp phải quân nhân, những lời Bạc Hà nói cũng có lí nhưng lại không giống với những gì anh hay nghĩ, anh ngây người một hồi lâu sau mới nói: “Vậy em có nguyện ý cùng anh kết đôi mà sống không?”

Hỏi xong câu này, anh quả thực có cảm giác mình như đang dâng cả hai tay tình cảm chân thành nhất của mình cho người ta xem. Anh vốn là người lãng mạn, gặp phải Bạc Hà bị cô chỉnh cho đến mức thê thảm không tìm thấy đường về.

Bạc Hà nói: “Vâng, em nhất định muốn thử, không sao lại đồng ý làm bạn gái anh.”

Những lời này là hoàn toàn đúng sự thật, những hoàn toàn không có cảm giác lãng mạn như trong phim, nữ nhân vật chính xấu hổ trả lời trong lòng đầy hạnh phúc ngọt ngào, toàn bộ giống như một xe thồ củ cải thật to đổ đầy lên ngực Kỷ Lan.

Thấy vậy Kỷ Lan liền thở dài: “Bạc Hà, em gặp được một người đàn ông gần như hoàn mĩ như anh sao em vẫn có thể lí trí đến như vậy? Tại sao một chút cuồng nhiệt cũng không có vậy trời?”

Kỷ Lan thật bội phục tại sao mình có thể kiến cường đến như vậy, làm đến như vậy mà cũng không sinh ra một chút xấu hổ nào.

Bạc Hà phì cười: “Thật là, tự kỉ thành thần như anh thật sự cũng chẳng dễ dàng gì.”

Kỷ Lan sờ sờ cằm: “Anh đã rất khiêm tốn rồi đó!”

“Tồng giám đốc Kỷ, hai chúng mình vẫn là nên nói chuyện chính đi.”

“Chuyện gì cơ?”

“Chuyện cùng Tổng giám đốc Mạnh bàn về hợp đồng, chúng ta không phải đã hứa sau hai tháng sẽ đưa hàng vào ba mươi siêu thị sao, em muốn mình ngày mai làm luôn chuyện này. Đi tìm siêu thị?”

“Vấn đề này, anh nghĩ thế này, vào siêu thị lớn chi phí chắc chắn sẽ cao, điều kiện cũng có vẻ khó khăn, nếu lượng tiêu thụ không lớn thì sẽ rất khó khăn. Anh cảm thấy trước tiên nên đi vào các siêu thị cỡ vừa và nhỏ là được. Làm như vậy chi phí tiến vào ba mươi siêu thị cũng không cao lắm. Lúc ấy anh dám mạnh tay đề ra yêu cầu như vậy là vì Dung Kiền có người bạn, là phó tổng của một siêu thị trong thành phố mình, siêu thị này tính ra quy mô không phải là rất lớn nhưng đại lí phân phối có vẻ nhiều, trước tiên anh cùng với Dung Kiền bàn qua đã, đợi cuối tuần chúng ta cùng đi nói chuyện.”

Bạc Hà nghe xong thì thấy tảng đá đè nặng trong lòng được hạ xuống. Trên thương trường Kỷ Lan thật sự phải được nhìn bằng một con mắt khác. Trách không được anh dám đưa ra đề nghị như vậy hóa ra cũng là đã có tính toán từ trước.

Bạc Hà cẩn thận suy nghĩ lại, chuyện này vốn là vần đề của cô nhưng Kỷ Lan đã tân tâm tận lực như vậy, giúp cô tính toán, lên kế hoạch, liên lạc mối làm ăn, cũng cung cấp cả tài chính. Quả thật chính là tự mình ôm lấy mọi việc, chính cô lại trở thành chân chạy việc, mọi chuyên khó khăn đều được anh làm thành nhẹ nhàng. Lấy quan hệ trước mắt của hai người, Bạc Hà cảm thấy nói cảm ơn với anh có điểm hơi khách khí nhưng trọng lòng lại rất cảm kích anh nhưng vẫn nhịn không được nói: “Kỷ Lan, cảm ơn anh. Anh thật là tốt.”

Nói xong ba chữ cuối, cô đột nhiên đỏ mặt, cái hoạt cảnh này sao giống như nói: “Em yêu anh” vậy.

Kỷ Lan cười tủm tỉm nói: “Anh cũng thấy mình thật sự rất tốt, anh muốn mình tốt đến mức em không thể rời khỏi anh, một ngày không gặp tựa như ba năm.”

Bạc Hà nhịn không được nở nụ cười, cùng anh quen biết, anh bất chợt lại tự thoa son lên mặt một chút như vậy cô không nhưng không cảm thấy ghét mà lại thấy rất đáng yêu.

Kỷ Lan đưa cô về đến dưới nhà, cô mở cửa xe lại thấy anh cũng xuống xe, liền hỏi anh: “Anh cũng muốn đi lên sao?”

“Muộn rồi, anh không lên nhưng có chuyện muốn nói với em.”

Bạc Hà đi đến trước mặt anh: “Chuyện gì vậy?”

Kỷ Lan tiến lên hai bước, đột nhiên vòng tay ôm lấy lưng cô, cười hắc hắc: “Hôn tạm biệt một cái!”

Bạc Hà nghe thấy anh cười sảng khoái, vội vàng đẩy đẩy anh, nhưng chẳng ảnh hưởng đến khí lực của Kỷ Lan, một chút cũng không động, anh ôm cô tiến vào trong lòng, hôn lên môi cô.

Bạc Hà bị anh ôm trong ngực, lúc đầu cũng không phối hợp lắm, sau lại cảm thấy bị anh hôn đến cả người nóng lên, như là lơ lửng trên mây bị ánh mặt trời chiếu vào. Đợi đến khi hai người tách ra cô mới phát hiên không biết từ khi nào cô đã đem vòng tay vòng lên trên vai anh, mặt lập tức đỏ lên.

Kỷ Lan cười tủm tỉm nói: “Thế này mới là người yêu. Em nói có đúng không?”

Bạc Hà cúi đầu uhm một tiếng: “Anh mau về đi thôi.”

“Mai gặp lại!”

Bạc Hà cố ý nói: “Bận lắm, có khi không rảnh!”

Kỷ Lan giả dạng ông nội nói: “Bận việc cũng phải tới thăm anh!”

Bạc Hà nhanh chóng chạy lên nhà, sợ anh lại dông dài.

Kỷ Lan cảm thấy vô cùng mĩ mãn bước lên xe. Đi được một lúc, Kỷ Lan bỗng nhớ ra, vừa nãy anh đang hỏi cô có yêu anh không không hiểu nói qua nói lại cái gì cũng không hỏi đươc câu trả lời, nhưng dù sao cô cũng đã nhân lời cũng anh kết thành một đôi cùng chung sống, cái này có phải một cách ngầm đồng ý là cô cũng yêu anh? Hay là cô đang trực tiếp nhảy cóc cấp khỏi giai đoạn tình yêu sơ cấp trực tiếp tiến đến giai đoạn cao cấp? Kỷ tiên sinh phát hiện mấy kiểu tình yêu lãng mạn căn bản không thể phát sinh trên người Bạc Hà, đây chân chính là một cô gái vô cùng bình dị mộc mạc.

Tối cuối tuần, Dung Kiền giúp Kỷ Lan hẹn phó tổng của siêu thị Huệ Mĩ – Lưu Sùng đến nhà hàng Sơn Hải ăn cơm. Sau khi tan tầm, Kỷ Lan lái xe đón Bạc Hà, cùng nhau đến nhà hàng Sơn Hải. Dung Kiền đã đến trước, hơm mười phút sau, Lưu Sùng cũng tới, người này tầm ba mươi tuổi, dáng người cao gầy như nhanh nhẹn.

Dung Kiền giới thiệu Lưu Sùng cùng Bạc Hà với Kỷ Lan, rồi ngồi vào ghế chủ nhà.

Dung Kiền biết Lưu Sùng thích uống rượu, hôm nay là anh mời ăn cơm, kỳ thật là để bàn chuyện làm ăn, vì thế cố tình chuẩn bị một bình rượu cao lương.

Rót rượu xong, Lưu Sùng nân chén lên cười nói: “Cạn, lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta.”

Kỷ Lan nâng ly rượu gượng cười một chút: “Tổng giám đốc Lưu, thật là ngại, tôi bị dị ứng với cồn, chỉ nhấp một chút mặt sẽ nổi mẩn.”

Dung Kiền nói: “Cậu ta thật sự không thể uống được.”

Lưu Sùng nói: “Thật sự đáng tiếc, cạn, Dung Kiền, hai ta làm một ly, Bạc tiểu thư xin tùy ý.”

Bạc Hà nâng chén rươu lên nhìn Lưu Sùng cười nói: “Đưa hàng vào siêu thị, còn phải nhờ tổng giám đốc Lưu giúp đỡ nhiều, tôi xin kính giám đốc Lưu một li.”

Lưu Sùng thấy Bạc Hà uống cạn ly rượu không chút nào luống cuống liền biết ngay vừa rồi mình xem thường người khác rồi, xem ra đây cũng là một người có tửu lượng rất cao.

Bạc Hà biết bữa tối này đối với cô rất quan trọng, tuy rằng Lưu Sùng là bạn của Dung Kiền nhưng anh ta cũng là một thương nhân, không lợi nhất định không làm. Nếu anh ta thích uống rượu như vậy chờ anh ta uống rượu hứng trí lên rồi, đương nhiên nói chuyện cũng dễ hơn. Cho nên dù sao bên cạnh cũng có Kỷ Lan dù có uống đến say cô cũng không phải lo lắng nhiều.

Kỷ Lan thấy Bạc Hà nâng ly rượu lên trong lòng thầm ảo não, vừa rồi quên không nói trước với Bạc Hà không cần uống rượu. Anh vốn là cao thủ thương trường đương nhiên biết, trên bàn rượu một là tuyệt nhiên không uống hai là uống đến vạn chén không say. Nhưng nếu Bạc Hà đã chủ động ứng chiến, chuyện sau này có thể tưởng tượng ra.

Kỷ Lan âm thầm sốt ruột, nhanh chóng nói chuyện làm ăm với Lưu Sùng, Lưu Sùng nhắc tới điều kiện, Dung Kiền hát đệm một bên, sau đó Kỷ Lan ra tay chuyện này không đến nửa tiềng đã đâu vào đấy.

Chuyện bàn xong, Lưu Sùng, Dung Kiền cũng Bạc Hà đã uống hết nửa bình rượu. Người đừng giữa là Bạc Hà đã uống không ít. Kỷ Lan ở dưới bàn kéo kéo váy của cô, nếu không muốn cô tưởng anh đang muốn đục nước béo cò, anh đã muốn vỗ vào đùi cô rồi.

Bạc Hà vừa tức vừa buồn cười, cấu nhẹ vào tay anh, hai người dười bàn ăn làm chuyện ám muội.

Kỷ Lan thấy nữ hiệp Bạc Hà không hiểu ý anh, liền đá chân Dung Kiền một cái rõ đau. Dung Kiền kêu a một tiếng, liền thấy Kỷ Lan ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh: “Thật ngại quá!”

Dung Kiền hiểu ý anh, liền nói với Lưu Sùng: “Tổng giám đốc lưu, chúng ta hôm nay cũng không nên uống say quá, hiếm khi mới được ngày cuối tuần, chút nữu còn phải về hầu chuyện chị nhà, nếu uống say quá, phải nhờ đến chị nhà chăm sóc em khó sống quá.”

Lưu Sùng cười nói: “Đúng thế, đúng thế, cậu xem vẫn là độc thân tốt nhất, không có người quản.”

Lưu Sùng giơ giơ cái chén với Bạc Hà: “Đến, cạn ly mừng hợp tác vui vẻ.”

Kỷ Lan nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bạc Hà, ánh mắt ướt át vì men rượu, anh không nhịn được nữa giành lấy cái ly của Bạc Hà, nhìn Lưu Sùng cười cười: “Tổng giám đốc Lưu chén này để tôi uống thay cô ấy.”

“Cậu không phải bị dị ứng với cồn sao?”

Kỉ lan kiên trì nói: “Tôi uống xong liền vào viện cũng được. Tôi không muốn cho cô ấy uống nữa.”

Lưu Sùng cười nói: “Thôi đi, hôm nay dừng ở đây thôi. Thế này là đã rất vui rồi. Lâu rồi mới gặp một nữ lưu hào kiệt như tiểu thư đây, uống rượu thật sảng khoái.”

Bạc Hà cười cười: “Tổng giám đốc lưu khen nhần người rồi, về sau còn phải nhờ anh chiều cố nhiều.”

Bữa ăn kết thúc, Kỷ Lan đi thanh toán, thanh toán xong thấy di động vang, lấy ra thấy hiện tên Bạc Hà.

Nhấc lên nghe thấy tiềng cô nũng nịu như còn mèo con: “Kỷ Lan, anh đến toilet nữ được không?”

Kỷ Lan ngẩn ra, toilet nữ? Anh có thể vào được sao ta?