Trêu Chọc

Chương 18




Bạc Hà đi rồi, Kỷ Lan ngồi ăn cơm không yên, trong lòng luôn suy nghĩ rốt cuộc cô muốn nói gì với mình? Vì sao không nói trực tiếp, gọi điện thoại không được hay sao, vì sao nhất định phải dùng QQ nói chuyện trên mạng?? Chẳng lẽ là?

Trí tưởng tượng bay cao đều hường đến một đoạn tình cảm nồng nàn đang chớm nở, không đợi được, anh hận không thể ngay lập tức về nhà lên mạng.

Tương Lâm có ý muốn tác hợp cho Sở Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu cùng Kỷ Lan cho nên ăn cơm xong liền đề nghị: “Chúng ta cùng đi xem phim đi? Nếu không đi quán bar cũng được!”

Kỷ Lan nói ngay: “Các cậu đi đi, tôi còn về nhà có việc.”

Sở Tiếu Tiếu cũng hơi thất vọng, Tương Lâm vội nói: “Hay là như vậy đi, tôi đi cùng Nghiêm Vị phiền cậu đem Tiếu Tiếu đưa về nhà! Cô ấy ở rất gần đây!”

Có thể tạo cơ hội đương nhiên không thể bỏ qua, nếu hai người có duyên, thời gian không thành vấn đề.

Kỷ Lan nghe thấy ở gần liền sảng khoái đáp ứng.

Tương Lâm nhìn Sở Tiếu Tiếu nháy mắt để cô biết nắm chắc cơ hội.

Sở Tiếu Tiếu hơi ngượng ngùng, hai người rất hiểu nhau có điều gì bì mật cũng không giấu được.

Sở Tiếu Tiếu mong chờ ngồi trên xe của Kỷ Lan, không nghĩ tới hai người lại có thể ở một mình cùng nhau nhưng Kỷ Lan lại càng không nói nhiều, rất ít khi quay đầu nhìn cô.

Sở Tiếu Tiếu hơi lo lắng, chọn vài câu chuyện phiếm, anh ôn hòa trả lời, nhưng mà rất khách khí.

Bởi vì xinh đẹp nên cô thường xuyên gặp những người đàn ông bị tiếng sét ái tình, theo kinh nghiệm của cô, loại thái độ và ánh mắt này cô nắm trong lòng bàn tay, Kỷ Lan đối với cô không phải thực sự có hứng thú hoặc cảm tình thật. Anh hết sức chuyên chú đưa cô về nhà.

Lúc này điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.

Cô mở máy là Tương Lâm.

“Tờ vừa hỏi Nghiêm Vị, anh ấy nói Kỷ Lan thích loại con gái quyến rũ phong tình, cậu đừng đoan trang quá cứ thả lỏng một chút!”

Sở Tiếu Tiếu cười khổ, cái gọi là phong tình quyến rũ sao có thể nói thả lòng một chút thì lập tức có thể làm được, trừ bỏ điều kiện cần thiết còn cần có đạo hạnh cao thâm từng trải, dù sao với cảnh giới phong tình quyến rũ cũng đã là quá cao với cô rồi. Muốn giả đoan trang thanh thuần rất dễ nhưng quyến rũ phong tình có phải đã quá khó rồi không, không cần thận sẽ thành lẳng lơ mất.

Thấy sắp đến nhà cô, Sở Tiếu Tiếu cảm thấy sự tình biến chuyển không được tốt âm thầm lo lắng.

Chỉ đường cô cố tình nầng cao cánh tay, hướng Kỷ Lan xích lại gần một chút, một hương thơm như có như không truyền tới.

Khứu giác Kỷ Lan vô cùng tinh mẫn, cảm thấy có mùi hương rất dễ chịu, thanh nhã tươi mát, không giống như nước hoa quá gay gắt chỉ trực chui vào mũi người ta.

Theo bản năng anh liền hỏi: “Em dùng loại nước hoa gì vậy?”

“XX thiên thần.”

Kỷ Lan vừa nghe, XX là công ty đồ trang điểm Bạc Hà đang làm việc, sao cô lại không dùng nhỉ? Ngại đắt? Lại nhớ lại hình như cô chưa bao giờ dùng nước hoa, cùng cô ở một chỗ, trên người cô hình như không có mùi hương nào. Hơn nữa tóc cũng chỉ buộc đuôi ngựa không thấy cầu kì gì.

Anh luôn cảm thấy con gái nên xinh đẹp một chút, cảnh đẹp ý vui mà. Để cho người khác thấy vui mắt cũng là đem lại tự tin cho mình, nhưng rõ ràng Bạc Hà lại không như vậy.

Trong lòng Kỷ Lan bắt đầu cân nhắc, cô thích hợp với loại hình tượng như thế nào, tóc sẽ làm ra sao, mặc loại váy gì, đeo loại trang sức nào cho trang nhã, anh tự mình muốn cải tạo Bạc Hà, thấy hiện ra một mỹ nữ tuyệt sắc, trong lòng có chút tự đắc.

Bên tai nghe thấy tiếng Sở Tiếu Tiếu: “Đúng rồi chính là nơi này!”

Kỷ Lan vội vàng dừng xe.

Sở Tiếu Tiếu xuống xe, phất tay với Kỷ Lan cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh, hẹn gặp lại!”

Kỷ Lan vội vã về nhà lên mạng, nói hẹn gặp lại chưa dứt câu lại nghe Sở Tiếu Tiếu kêu a một tiếng quay lại đã thấy cô ôm chân vẻ mặt rất là đau đớn.

“Cô làm sao vậy?”

“Trật mắt cá!”

Kỷ Lan đành phải xuống xe, đi đến bên người cô, thấy cô đi giày mười phân trong lòng thầm nói, không trật mới là lạ.

“Vậy để tôi đưa cô đến bệnh viện khám một chút!” Anh thật sự hy vọng cô nói không cần nhưng cô lại lập tức nói: “Vậy phải phiền anh rồi!”

Anh đành phải kiên trì nói: “Không sao!”

Hai người tới một bệnh viện gần đó, vào cấp cứu.

Sở Tiếu Tiếu mỗi bước đi lại kêu a một tiếng, Kỷ Lan đanh phải đỡ lấy cánh tay cô. Sở Tiếu Tiếu bá lên trên tay anh, trên người cô có mùi thơm rất dễ chịu nhưng trong lòng anh lại nghĩ tới Bạc Hà, nếu bây giờ là cô anh sẽ không chỉ đỡ mà sẽ trực tiếp ôm lấy.

Bác sĩ nhìn mắt cá chân Sở Tiếu Tiếu một chút rồi nói: “Không sao cả, quan sát một chút, nếu đau quá, sưng to, ngày mai tới chụp X quang, xem có phải gãy xương hay không?”

Sở Tiếu Tiếu điềm đạm đáng yêu kêu ai một tiếng Kỷ Lan trố mắt, thấy mắt cá chân kia hoàn hảo, một chút cũng không sưng đỏ, nhưng cũng vẫn đỡ cô lên xe.

Đồng hồ trong xe cũng đã chỉ 9 giờ 30, Kỷ Lan thấy lòng nóng như lửa đốt nhanh chóng đưa Sở Tiếu Tiếu về nhà.

Sở Tiếu Tiếu xuống xe, vô cùng cảm ơn, Kỷ Lan chỉ nói tạm biệt rồi đi luôn.

Sở Tiếu Tiếu nhìn theo bóng xe chạy, trong lòng vô cùng thất vọng. Kỳ thật vừa rồi cô không hề bị trật mắt cá chỉ là muốn tìm cơ hội ở bên cạnh anh lâu hơn một chút. Kết quả anh giống như không nhẫn nại được.

Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông không động lòng với mình, quá khứ đều là bọn họ đến mua vui cho cô. Nhưng năm tháng đối với phụ nữ là đòn sát thủ, lần đầu tiên ra tay lại không đạt hiệu quả như mong muốn làm cô thất vọng cùng mất tự tin.

Kỷ Lan về nhà không tắm rửa nhanh chóng chạy lên lầu mở máy tính.

Bình thường anh không lên QQ nói chuyện phiếm, trên đó chỉ có nick một vài người bạn ở xa, có đôi khi nhiệt huyết dâng trào lên trên đó nói chuyện một chút.

Kỷ Lan đăng nhập QQ xong, phát hiện không có tin nhắn mới, anh nhìn thời gian, đã đến 10 giờ, đáng ra lúc này Bạc Hà đã phải từ quán bar về nhà rồi chứ, cho dù tắm rửa cũng dã thừa thời gian, sao thể nhỉ?

Anh nhìn chằm chằm vào biểu tượng chim cánh cụt, ước chừng hơn 10 phút, rốt cuộc mất kiên nhẫn cầm lấy di động nhắn tin cho Bạc Hà.

“Không phải cậu nói muốn lên QQ tâm sự với tôi sao, sao giờ còn chưa thấy đâu?”

Một lát sau Bạc Hà nhắn lại.

“Thực xin lỗi tôi quên mất, chờ một chút!”

Quên mất? Dĩ nhiên cô quên mất? Kỷ Lan đấm một phát xuống cái bàn để phát tiết.

Tầm 5 phút sau, tiếng chim cánh cụt rốt cuộc vang lên.

Kỷ Lan nghe tiếng loa cảm thấy thật kích động, giống như dừng cả hô hấp lại.

Đêm dài thanh tĩnh, tiềng người nói thì thầm, loại giao tiếp không tiếng động qua internet này lại tạo ra một không khí ái muội lãng mạn. Rất nhiều điều không thích hợp nói ra miệng, có thể do xấu hổ không dám nói, nhưng lại đều có thể diễn đạt trên internet.

Cô muốn nói gì với anh? Trong lòng anh hơi hồi hộp. Khi trong lòng anh đang hồi hộp chờ mong thì tin nhắn chuyển đến làm tâm trạng anh nháy mắt như quả bóng xì hơi.

Tên QQ của cô là “Phát tài”, status của cô là “Tôi muốn trúng năm trăm vạn!!!”

Ba cái dấu chấm than làm tâm trạng thấp thỏm chờ mong của anh bay mất không sót lại chút gì.

Bên kia máy tình nhìn tháy tên QQ của Kỷ Lan đang ẩn, không khỏi mỉm cười. Anh tên gọi: “Siêu lười”, tên anh vốn nên là “Trẻ con” mới đúng.

Status: Một lần sa chân, vạn kiếp bất phục.

“Siêu lười” với “Phát tài”, trong lòng trăm ngàn cảm xúc khó nói anh không thể nào hiểu được một cô gái như hoa như ngọc vì sao lại lấy cái tên QQ như vậy, cô chẳng lẽ ghét bỏ tên loài vật hay sao.

“Xin chào, tôi là Bạc Hà!”

Kỷ Lan vô tình đánh: “Tôi biết!”

“Tôi biết hôm nay chuyện tôi ghi tên cậu ở công ty môi giới khiến cậu có chút tức giận. Thật có lỗi vì đã tiền trảm hậu tấu, nhưng tôi là thật tâm đó!”

Đặc biệt lên mạng nói chuyện phiếm là vì cái này? Trong nháy mắt, thất vọng đánh thẳng vào tim Kỷ Lan, để cho lịch sự anh đánh lại một câu: “Uhm.”

Bạc Hà cho hiện một cái mặt cười, một lát sau lại gửi một đoạn văn dài ngoằng.

“Mấy ngay này không có việc gì tôi luôn nghĩ cách giúp câu. Đến công ty môi giới cũng là một cách, còn một cách chính là lên mạng tìm bạn trăm năm. Đêm qua tôi tra được ở thành phố chúng ta cũng có một diễn đàn như vậy, chính là lên trên mạng tìm bạn trăm năm, Tên là trăm năm hảo hợp, bởi vì không biết QQ của cậu nên không đăng kí hộ được. Đây là tên trang, cậu có thể tự đi đăng kí một chút. Nếu cậu không có thời gian hoặc ngại tôi có thể giúp cậu đăng kí.”

Kỷ Lan đen mặt, trước mắt đom đóm bay loạn xạ: “Nếu cậu dám đi đăng kí, tôi tuyệt giao với cậu.”

Bạc Hà nhanh tay nói: “Kỷ Lan cậu đừng vội, cách này vô cùng thích hợp, hai người trên internet nói chuyện phiếm, tán gẫu có cảm giác thì đi gặp mặt, trừ một số yếu tố thì hoàn toàn chỉ là trao đổi trên tinh thần.”

Kỷ Lan không thể nhịn được nữa, muốn lấy đại đao tự đâm vào mình.

Bạc Hà không sợ tiếp tục: “Đăng kí một chút, trước chỉ cần để lại QQ là được.”

Kỷ Lan ngửa mặt lên trời thở hắt ra, giờ này phút này, anh thật sự cảm thấy thủ đoạn giày vò của ông nội anh so với cô thật sự còn kém xa.

Bạc Hà tận tình khuyên nhủ: “Xác suất thành công của việc này cũng rất cao, cậu thử một lần xem.”

“Siêu lười” không có động tĩnh gì.

Bạc Hà bám riết không tha: “Cùng với công ty môi giới, cả hai bên đều tiến hành đi!”

“Siêu lười” hình cái đầu hoàn toàn đen.

Bạc Hà phẫn nộ thở dài, anh vẫn ở trên mạng hay đi đâu rồi?

Cô đợi một lúc không thấy anh login, đành phải đi xem tin tức trên mạng, nhưng trong lòng vẫn canh cánh vấn đề của Kỷ Lan, mặc kệ thế nào, trước tết Âm lịch cô cũng phải hoàn thành xong chuyện này hoàn thành.

Một lát sau trên QQ hiện lên tiếng người login.

Cô mở khung thoại, thấy trên đó viết: “Tôi là Nghiêm Vị!”

Bạc Hà run sợ một chút, liền phản ứng.

Nghiêm Vị trực tiếp vào đề tài, đánh lên: “Kỷ Lan nhờ tôi chuyển lời đến cậu, cậu ta chính thức liệt cậu vào sổ đen!”