Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 88




Thời điểm trung tuần tháng 1, Tống Nhiễm cuối cùng cũng đóng máy.

Thời gian đóng máy là bảy giờ ba mươi phút tối, Tống Nhiễm sốt ruột về nhà gặp Lục ca ca, lập tức mua vé máy bay lúc mười giờ về ngay trong đêm đó.

Hành lý đã thu dọn xong từ trước, đoàn phim bên này vừa kết thúc, lập tức liền đi đến sân bay.

Đổi thẻ lên máy bay (*), gửi vận chuyển hành lý, kiểm an.

(*) Thẻ lên máy bay (Boarding pass): Thẻ lên máy bay được cấp cho hành khách khi xuất vé hoặc khi làm thủ tục tại sân bay.

Vừa qua khỏi cửa kiểm an, chuẩn bị đi đến phòng nghỉ ngơi chờ tới lúc đăng ký, bỗng dưng điện thoại của Lục Mộ Trầm gọi đến.

Tống Nhiễm vừa nhìn thấy điện thoại của Lục ca ca, lập tức vui vẻ ấn nghe, người đều ở trong phòng nghỉ, sợ ồn ào người khác, cô cầm điện thoại nhanh chóng chạy ra ngoài ngọt ngào mà gọ: “Lục ca ca.”

Lục Mộ Trầm đang đổi giày chuẩn bị đi ra ngoài, nói: “Hiện giờ anh đi đến sân bay bên kia chờ em, Bắc Kinh rất lạnh, em nhớ mặc nhiều chút.”

“Em biết rồi, anh cũng mặc nhiều chút, đừng để bị lạnh.”

“Ừ, anh biết.”

……

Tống Nhiễm bay lúc mười giờ, thời điểm đến sân bay, đã gần mười hai giờ rưỡi.

Vừa xuống máy bay, ôm cái gối ủ tay một đường chạy như điên, chị Hồng cùng Đường Hân ở phía sau vừa đuổi theo vừa gọi: “Chậm một chút chậm một chút! Đừng để ngã! Em đi ra ngoài trước, bọn chị lấy hành lý cho em!”

“Ai! Cảm ơn chị Hồng!” Tống Nhiễm cao giọng đáp ứng, hưng phấn chạy ra bên ngoài.

Từ khi bắt đầu Tống Nhiễm xuống máy bay, cũng đã hưng phấn đến mức không thể kiềm chế được, chạy đến đại sảnh sân bay, nháy mắt khi nhìn thấy Lục Mộ Trầm, lại kích động mà nhảy dựng lên, cô hô to một tiếng: “Lục ca ca!”

Sau đó liền giang hai cánh tay, chạy như điên mà lao vào lòng anh.

Lục Mộ Trầm ôm chặt lấy cô.

Đêm khuya, đại sảnh sân bay vắng vẻ, người rất ít, hai người gắt gao ôm lấy nhau, Tống Nhiễm vốn đang rất vui vẻ, cũng không biết làm sao nháy mắt khi được Lục Mộ Trầm ôm lấy, nước mắt liền chảy ra, cô chôn đầu ở trong lòng ngực anh, âm thanh như bị bóp nghẹt đến nghẹn ngào, “Lục ca ca, em nhớ anh chết mất.”

“Anh cũng nhớ em.” Lục Mộ Trầm ôm cô càng chặt, dường như chỉ có ôm chặt như vậy, mới cảm giác được là chân thật.

Hai người ôm nhau một hồi lâu, Tống Nhiễm rốt cuộc mới ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực Lục Mộ Trầm cười hì hì nhìn anh, nói: “Lục ca ca, anh có chuẩn bị đồ ăn khuya cho em không? Em đói quá.”

Lục Mộ Trầm nhịn không được cười: “Vừa nãy ở trên máy bay không ăn?”

Tống Nhiễm lắc đầu: “Đồ trên máy bay không thể ăn, muốn ăn đồ anh làm.”

Lục Mộ Trầm sờ sờ đầu cô, cười nói: “Yên tâm đi, hôm nay đặc biệt đi siêu thị, mua rất nhiều đồ, chờ lát nữa muốn ăn cái gì, đều làm cho em.”

Ánh mắt của Tống Nhiễm lập tức cong thành một đường, kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, thân thể dựa sát vào nhau, cười tủm tỉm nói: “Lục ca ca tốt nhất.”

Hai người đợi ở đại sảnh trong chốc lát, chị Hồng và Đường Hân phụ giúp lấy hành lý từ bên trong đi ra, Lục Mộ Trầm bước lên phía trước, nhận lấy kiện hành lý to, cảm kích nói: “Hai người vất vả rồi.”

“Không vất vả không vất vả!” chị Hồng cười đáp.

Ba cô gái, hai rương hành lý lớn, một cái va li nhỏ. Lục Mộ Trầm đẩy hai cái va li lớn kia ra ngoài, ba cô gái đi ở phía sau.

“Lục ca ca lái xe đến, lát nữa đưa hai người về nhà trước.” Tống Nhiễm kéo tay chị Hồng, vừa đi vừa nói chuyện.

“Không cần đâu, vào nội thành là được, tự bọn chị lái xe về.” chị Hồng nói.

Tống Nhiễm vội không ngừng lắc đầu: “Vậy thì không được, đã trễ thế này, đi vậy không an toàn, để Lục ca ca tiễn, không sao đâu.”

Chị Hồng có chút ngượng ngùng, nói: “Phiền lắm, đã trễ thế này, các em cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Đã nói không có việc gì, không đưa hai người về nhà, Lục ca ca cũng không yên tâm mà.”

Tống Nhiễm kiên trì, chị Hồng với Đường Hân không lay chuyển được, chờ trở về nội thành, Lục Mộ Trầm lần lượt đưa các cô về nhà. Đợi đến sau khi đưa hai cô gái về nhà, đã là rạng sáng hơn ba giờ.

Trên đường về nhà, Tống Nhiễm có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu, chỉ chốc lát đã ngủ ngay.

Lục Mộ Trầm nghiêng đầu nhìn cô, trên làn da trắng nõn, một vòng màu xanh nhàn nhạt trước mắt, vẻ mặt mỏi mệt.

Lục Mộ Trầm nhìn thấy đau lòng không chịu được, sợ đánh thức cô, một đường lái xe rất chậm, lộ trình nửa tiếng, mà gần bốn mươi phút mới đến nhà, nhưng Tống Nhiễm vẫn không tỉnh.

Lục Mộ Trầm cẩn thận đỗ xe xong, sau đó mới xuống xe, lao thẳng đến ôm cô vào trong nhà, đặt trên giường, người vẫn không tỉnh lại.

Mãi đến khi Lục Mộ Trầm muốn cởi áo lông bên ngoài ra cho cô, rốt cuộc mới hơi tỉnh dậy.

Cô còn buồn ngủ mở to mắt, Lục Mộ Trầm cúi người, thấp giọng ôn nhu nói: “Ngoan, cởi áo khoác rồi ngủ tiếp.”

Tống Nhiễm ngủ mơ mơ hồ hồ, ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng ôm lấy cô, một bên giúp cô cởi áo khoác, một bên thấp giọng nói: “Ngủ một giấc cho ngon đi, có chuyện gì ngày mai nói.”

Cởi xong áo khoác của cô, đang chuẩn bị thả người quay về giường, Tống Nhiễm lại bỗng nhiên ôm lấy anh, đầu chôn ở trong lòng anh, thanh âm rầu rĩ nói: “Còn chưa rửa mặt…..”

Lục Mộ Trầm sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Em nằm đi, anh vắt khăn mặt cho em.”

Nói xong, đã thả Tống Nhiễm lại trên giường, đứng dậy đi đến phòng tắm giúp cô vò khăn mặt.

Vò khăn xong trở về, ngồi ở bên giường, cúi người ôn nhu lau mặt cho Tống Nhiễm, vừa lau vừa thở dài: “Gầy thành như vậy, đến khi về nhà, mẹ anh thế nào cũng đau lòng chết mất.”

“Mấy ngày nay em ra sức ăn nhiều một chút, bổ trở lại.”

Lục Mộ Trầm cười, nói: “Vậy cũng không thể ra sức mà ăn, không tốt cho cơ thể.”

Tống Nhiễm chu môi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Lục Mộ Trầm cúi đầu hôn xuống môi cô, nói: “Rau trộn (*).”

(*) Rau trộn: gốc là từ này: 凉拌. Từ này có nghĩa là kiểu ‘tôi còn có thể làm gì?’, hoặc là hên xui, tùy đi, làm đại làm bừa tới đâu hay tới đó. 

Tống Nhiễm cười chọc vào ngực anh: “Anh thật phiền nha.”

Tống Nhiễm rửa mặt, buồn ngủ trở nên thanh tỉnh hoàn toàn, để Lục Mộ Trầm xả nước giúp cô, muốn tắm nước nóng.

Lục Mộ Trầm rất nhanh đã xả xong nước cho cô, lại lấy quần áo ngủ từ trong ngăn tủ ra cho Tống Nhiễm.

Sợ cô đang tắm lại ngủ quên mất, dặn cô đừng đóng cửa.

Tống Nhiễm cười hì hì, sáp đến trước mặt anh: “Nếu không anh đi tắm với em, ngủ cũng không sợ.”

Lục Mộ Trầm sờ sờ mặt cô, nhịn không được cười: “Em thật đúng là không mệt đâu, hả?”

Tống Nhiễm bật cười, nói: “Vừa nãy có hơi mệt, bây giờ không mệt.”

Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ, trong mắt tràn đầy ý cười sủng nịch, nói: “Đi vào tắm trước đi, anh làm đồ ăn khuya cho em.”

Tống Nhiễm nghe thấy ăn khuya, ánh mắt lập tức sáng lên: “Em muốn ăn hoành thánh! Có hoành thánh không?”

“Có, hôm nay cố ý gói cho em.”

Tống Nhiễm vui vẻ mà nở nụ cười, nhón chân nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Mộ Trầm: “Cảm ơn Lục ca ca.”

…….

Tống Nhiễm tắm rửa xong, lại ăn hoành thánh, thời điểm đánh răng xong lên giường, đã gần sáu giờ.

Lâu rồi không ngủ cùng Lục Mộ Trầm trên một giường, Tống Nhiễm gối lên cánh tay của Lục Mộ Trầm, nghiêng người ôm anh, cả người nho nhỏ rúc vào trong lồng ngực anh.

Cùng Lục Mộ Trầm ôm nhau ngủ, giấc ngủ này của Tống Nhiễm ngủ đến đặc biệt ngon giấc và an tâm. Thế cho nên ngày tiếp theo khi tỉnh lại, đã sắp mười hai giờ giữa trưa.

Tống Nhiễm mơ mơ màng màng mở to mắt, trên giường trống không, Lục Mộ Trầm đã đi đâu mất.

Cô dụi dụi mắt, ngồi dậy từ trên giường, sau đó đi dép lê xuống dưới.

Tống Nhiễm đi đến phòng bếp, liền thấy Lục Mộ Trầm đang đứng ở trước bệ bếp thái rau.

Cô đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau.

Lục Mộ Trầm quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu mà nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Ngủ ngon?”

“Ừm, ngủ ngon.” Tống Nhiễm gật đầu, mặt dán ở phía sau lưng anh.

Giọng nói của Lục Mộ Trầm dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Hầm canh gà cho em, còn có sườn xào chua ngọt mà em thích.”

“Cảm ơn Lục ca ca.” Tống Nhiễm vừa mới tỉnh lại, cổ họng còn có chút khô, thanh âm nho nhỏ, vừa mềm vừa ngọt.

Lục Mộ Trầm quay đầu lại, thấy cô còn buồn ngủ, cười sờ sờ mặt cô, nói: “Đi rửa mặt trước đi, một lát nữa là có thể ăn cơm rồi.”

Nói xong, lập tức cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.

Tống Nhiễm ‘a’ một tiếng, che miệng, “Còn chưa đánh răng đâu.”

Lục Mộ Trầm bật cười rộ lên, sờ sờ đầu cô, nói: “Không có việc gì, không ghét bỏ em.”

Tống Nhiễm cong mắt cười, sau đó mới vui vẻ trở về phòng rửa mặt.

Rất nhanh, rửa mặt xong liền đi ra từ phòng tắm.

Tống Nhiễm buộc tóc cao ở sau đầu, vô cùng hoạt bát.

Cô cầm sọt quần áo bẩn, lấy tất cả quần áo bẩn hôm qua tắm rửa vào, chuẩn bị chuẩn bị mang ra ban công phòng khách giặt giũ.

Thu dọn xong quần áo của bản thân, lại đi thu dọn quần áo của Lục Mộ Trầm.

“Lục ca ca, cái quần treo trên giá áo của anh là muốn giặt sao?” Tống Nhiễm đang lật quần áo của Lục Mộ Trầm, quần áo của anh đều sạch sẽ, cũng không nhìn ra là muốn giặt cái nào.

Lục Mộ Trầm thái rau ở trong phòng bếp, chợt nghe thấy Tống Nhiễm gọi anh, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sợ đến mức ném dao chạy về phòng ngủ.

Ngay lúc Tống Nhiễm đang gỡ cái quần treo trên móc áo của Lục Mộ Trầm xuống, muốn xem trong túi có cái gì, định lấy ra xem, còn chưa kịp làm, đã thấy Lục Mộ Trầm vô vùng hoảng hốt chạy đến, một phen cướp đi quần của anh: “Cái này sạch, không cần giặt!”

Tống Nhiễm bị Lục Mộ Trầm dọa, không khỏi sửng sốt: “Anh làm gì vậy?”

Lúc này Lục Mộ Trầm mới ý thức được chính mình phản ứng hơi lớn chút, vội thu lại cảm xúc, giải thích nói: “Cái quần này sạch, không cần giặt.”

Sau đó, lại tiến lên, đoạt lại cái sọt quần áo bẩn trong Tống Nhiễm, nói: “Em cứ để đây đi, để anh giặt, em vừa trở về, nghỉ ngơi cho tốt.”

Tống Nhiễm chớp chớp đôi mắt, hai tay khoanh trước ngực, nhìn anh: “Lục ca ca, trong quần anh có phải giấu cái gì hay không? Là thứ gì mà em không thể xem sao?”

“Không có, không có gì không thể xem.”

Từ trước đến nay Tống Nhiễm chưa thấy qua bộ dáng hoảng loạn như vừa rồi của Lục Mộ Trầm, rõ ràng là không tin, cô đưa tay ra, nói: “Mặc kệ, đưa quần cho em xem.”

“Nhiễm Nhiễm, thật sự không có gì, anh còn có thể lừa em sao?”

“Ai biết được?” Tống Nhiễm cảm thấy Lục Mộ Trầm có chuyện gạt cô, có chút không vui, nói: “Em không ở đây lâu như vậy, ai biết anh giấu em làm những gì.”

Lục Mộ Trầm nghe, giữa mày hơi nhíu lại, hỏi cô: “Em không tin anh?”

Biểu tình của anh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, bộ dáng rất không vui.

Tống Nhiễm tức khắc tự ý thức được mình nói sai, vội giải thích: “Không phải em không tin anh, em chỉ là…..” Cô nhấp nhấp môi, lại hỏi: “Vậy vừa nãy anh hoảng loạn như vậy làm gì?”

Giống như giấu giếm bí mật ghê gớm nào vậy.