Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 67




Tống Nhiễm đối với Lục Mộ Trầm muốn lấy thân báo đáp.

Cô cảm thấy mình đã trưởng thành, cũng đã chuẩn sẵn sàng.

Tuy nhiên, lúc cô nói ra lời này, Lục Mộ Trầm lại cười nhẹ nhạt, nhìn cô bằng ánh mắt đầy sủng nịch, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp, thấp giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, em còn nhỏ."

Tống Nhiễm ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, lập tức phản bác, "Em không nhỏ!"

Lục Mộ Trầm sủng nịch mà sờ sờ đầu cô, cười nói: "Còn rất nhỏ, anh không nỡ." Tống Nhiễm nghe xong, không khỏi lẩm bẩm, nói: "Em cũng đã vào đại học rồi."

Lục Mộ Trầm cười, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Tống Nhiễm, anh nghiêng đầu, hơi lạnh từ môi anh dán hết lên tai cô, trong giọng nói ẩn chứa vài phần ý cười, thấp giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta tương lai còn dài, không cần nóng nảy."

Tống Nhiễm sửng sốt, mặt cũng dần đỏ lên, "Em...... Em mới không có nóng nảy!"

Ai...... Ai nóng nảy......

Lục Mộ Trầm nhìn bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của Tống Nhiễm, khóe miệng không tự giác cong lên, tâm tình đặc biệt tốt.

......

Chương trình học năm nhất không nhiều lắm, các bạn học trong lớp Tống Nhiễm đều tích cực tham gia hoạt động trong hội sinh viên và các câu lạc bộ khác nhau.

Khâu Lâm Lâm tham gia biểu diễn hài kịch tại câu lạc bộ, ngày hôm đó trước lúc đi học, kích động chạy tới hỏi Tống Nhiễm có muốn gia nhập cùng bọn họ không.

Tống Nhiễm tính tình lười, đối với các hoạt động của hội học sinh cùng câu lạc bộ một chút hứng thú cũng không có, xua xua tay nói: "Tôi không muốn đi."

"Vì sao lại không đi?" Khâu Lâm Lâm nói, liền đến vị trí bên cạnh Tống Nhiễm ngồi xuống, vẻ mặt kích động nói: "Mình nói với cậu câu lạc bộ của chúng ta có vài đại soái ca, không tới thật sự rất tiếc!"

Tống Nhiễm nâng mí mắt lên, lười biếng nhìn về phía Khâu Lâm Lâm.

Khâu Lâm Lâm sửng sốt, ngay sau đó "ai nha "một tiếng: "Mình quên mất, Lục ca ca nhà cậu đã đủ soái, anh chàng khác đối với cậu không có lực hấp dẫn!"

Tống Nhiễm rất kiêu ngạo mà cười.

......

Trong năm nhất, Tống Nhiễm không tham gia bất kỳ hội sinh viên hay câu lạc bộ nào, mỗi ngày trừ đi học và yêu đương, thì chính là ở các đoàn phim diễn vai quần chúng.

Đối với việc này, Lưu Linh có điều không hiểu, hỏi cô: "Cậu nói cậu xem, có nhan sắc có tài năng, không diễn nữ chính lại chạy tới diễn (1), nghĩ như thế nào vậy?"

(1)Áo rồng là gì mình không biết huhu ai biết thì giúp mình với😭

Tống Nhiễm nghiêm túc giải thích, nói: "Muốn làm việc gì lớn không phải đều lấy những việc nhỏ làm nơi bắt đầu sao? Lại nói, hiện tại cho dù mình diễn vai nữ chính, mình cũng không diễn được."

Tống Nhiễm vẫn luôn là người kiên định.

Trước kia, lúc làm công kiếm tiền, cô cũng rất cẩn trọng mà làm tốt công việc của mình, học tập dù không tốt lắm, nhưng vẫn cố gắng mỗi ngày cắp sách đến trường.

Hiện tại lên đại học, nghĩ nếu đã học chuyên ngành này, liền phải nghiêm túc mà làm tốt, cho nên cũng thật sự phải nỗ lực học tập, rèn luyện chính mình.

Chạy một năm áo rồng, ở đoàn phim quan sát các tiền bối diễn kịch, so với việc ở trong trường học còn có thể học được nhiều hơn.

Sau một năm áo rồng, liền trực tiếp thể hiện được tác dụng ở lần khảo thí chuyên nghiệp cuối kì, nhẹ nhàng đoạt được vị trí hạng nhất. Lấy được học bổng cũng là hoàn toàn xứng đáng.

Ngoại trừ đứng nhất cuối cuộc thi bên ngoài, một năm này những thứ mà Tống Nhiễm thu hoạch được kỳ thật cũng rất phong phú.

Lúc kết thúc, trong thẻ ngân hàng của Tống Nhiễm đã có mười vạn tiền tiết kiệm.

Trong đó năm vạn là do Lục Mộ Trầm lúc trước tham gia đánh quyền thắng được, cô vẫn luôn không nỡ dùng nên đã giữ lại. Còn có một vạn bảy là Lục Mộ Trầm thi đại học xong tham gia bơi lội, thi đấu cùng những người phiên dịch văn kiện kiếm được. Trong năm thứ nhất Lục Mộ Trầm trước sau cho nàng ba vạn, đều là anh làm việc kiếm được. Mặt khác, còn có số tiền cô kiếm được khi tham gia diễn vai quần chúng, tổng cộng có nhiều hơn mười vạn một chút.

Bởi vì tiền thuê nhà cùng phí sinh hoạt đều là Lục Mộ Trầm trả, cho nên số tiền này đều còn, không có việc cần dùng đến.

Ngày Tống Nhiễm đi ngân hàng kiểm tra tài khoản, lúc đi ra, vui vẻ mà bổ nhào vào trong ngực Lục Mộ Trầm, cười tủm tỉm hỏi anh, "Anh đoán xem em hiện tại có bao nhiêu tiền?"

Lục Mộ Trầm nhướng mày, cười hỏi cô, "Bao nhiêu?"

Tống Nhiễm cười đến nỗi đôi mắt đều cong lên, ôm eo Lục Mộ Trầm càng chặt, kích động nói: "Nhiều hơn mười vạn! Có nhiều hơn mười vạn đó!"

Tống Nhiễm vui vẻ đến mức khóe miệng đều há to, cô thật sự nằm mơ cũng không mơ tới, có một ngày mình có thể có nhiều tiền như vậy!

Lục Mộ Trầm nhìn bộ dáng vui vẻ của Tống Nhiễm mà tâm tình cũng tốt lên không ít, giơ tay nhẹ nhàng vuốt mũi cô, cười nói: "Nói như vậy, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta hiện tại chính là một tiểu phú bà."

Tống Nhiễm ha cười haha, "Cũng không phải! Đi thôi, tiểu phú bà hôm nay mua cho anh một ít quà"

"Thật là vinh hạnh."

Tống Nhiễm nhếch miệng cười, kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, đi về phía khu mua sắm, một bên vừa đi vừa nói: "Kỳ thật phần lớn đều do anh kiếm được."

Cô nói xong, liền mang vẻ mặt sùng bái mà nhìn Lục Mộ Trầm, cảm khái nói: "Lục ca ca, anh như thế nào lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"

Lục Mộ Trầm nhàn nhạt cười một cái, nói: "Đại khái là bởi vì anh... toàn năng?"

Tống Nhiễm cười rộ lên, "Lục ca ca thật là không biết khiêm tốn."