*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Kẹo Mạch Nha
Kì thật cho đến bây giờ, việc làm thêm ở quán bar là nơi kiếm tiền quan trọng nhất trong sinh hoạt của Tống Nhiễm, nhưng nếu Lục Mộ Trầm lo lắng cho cô, không muốn cô tiếp tục làm việc ở cái chỗ phức tạp như vậy, cô liền đồng ý với anh.
Cũng không có gì không tình nguyện, kì thật chính cô cũng không thích hoàn cảnh chỗ đó. Nhưng vấn đề hiện tại là, cô cần phải tìm việc làm thêm vào buổi tối một lần nữa.
Bây giờ nghỉ, cũng có thể tìm công việc làm cả ngày trong kì nghỉ hè. Nhưng chờ sau khi khai giảng, ban ngày đi học, cũng chỉ có buổi tối cùng cuối tuần mới có thể làm việc.
Vì thế, có thể tìm công việc làm thêm vào buổi lập tức trở thành vấn đề khó giải quyết nhất trước mắt.
Tống Nhiễm mất vài ngày tìm công việc, nhưng trước sau không thể tìm được việc thích hợp.
Đã vài ngày buổi tối không có việc làm, cô có chút lo lắng, Lưu Linh hẹn cô ra ngoài giải sầu, hai người tay khoác tay, đi chậm rì rì trên làn đường dành cho người đi bộ.
Lưu Linh đã lâu chưa thấy Tống Nhiễm có bộ dáng lo lắng như vậy, vỗ vỗ tay cô, an ủi cô nói: "Kì thật tìm không thấy cũng không sao nha, học kì sau bọn mình đã lên cao tam, học tập là nhiệm vụ quan trọng, cũng không nhất định cậu có tinh lực đi làm thêm."
"Nhưng bây giờ tớ thiếu rất nhiều tiền." Cảm xúc của Tống Nhiễm trùng xuống, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy áp lực rất lớn.
Chờ sau khi khai giảng, phát tờ rơi cùng việc làm ở tiệm trà sữa chỉ có thể làm vào cuối tuần, tiền đặc biệt ít, một tháng nhiều nhất cũng chỉ có một nghìn.
"Một tháng cậu chi tiêu rất lớn sao? Bệnh của bố cậu có tốt hơn chút không? Vẫn là mỗi ngày phải uống thuốc à?"
Tống Nhiễm gật đầu.
Nếu chỉ là phí sinh hoạt, ước lượng một nghìn cũng đủ rồi. Nhưng vấn đề là thuốc của bố, không thể ngưng. Hơn nữa cô muốn kiếm nhiều tiền, nếu sau này có tình huống ngoài ý muốn cần có tiền gấp, cô cũng có thể lấy tiền ra.
"Cậu ở quán bar làm thêm đã hơn một năm, thế nào cũng có tích được một ít đúng chứ? Có thể sống qua cao tam không? Chỉ cần chờ thi đại học kết thúc, sau này học đại học, cơ hội có việc làm sẽ càng nhiều."
"Có thì có, nhưng..."
Chính xác là Tống Nhiễm có một chút tiền tích lại, nhưng mà không nhiều lắm, là tiền cô tích góp lại để vào đại học.
"Đã có tiền tiêu, vậy cậu cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng (1)!" Lưu Linh ngắt lời cô, giơ tay xoa xoa mặt Tống Nhiễm: "Nào nào nào, cười một cái, tớ chỉ thích Tiểu Nhiễm Nhiễm nhà tớ lạc quan vui vẻ thôi."
(1)Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: Chuyện gì cũng thế, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, gấp cũng không được, mà kệ cũng không xong.
Lưu Linh xoa mặt Tống Nhiễm như xoa mặt trẻ con, lập tức Tống Nhiễm bị cô nàng chọc cười rộ lên, bắt lấy tay cô nàng: "Đừng xoa a, mặt tớ cũng không phải là cục tẩy nha."
Lưu Linh thấy Tống Nhiễm bị chọc cười, cũng nở nụ cười theo, vỗ nhẹ nhẹ mặt cô, nói: "Quả nhiên Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta cười lên vẫn lầ đẹp nhất."
Tống Nhiễm cười càng vui vẻ, hai mắt đều cong lên. Tâm trạng trong nháy mắt trở nên tốt hơn, như vừa qua khỏi sương mù.
Lưu Linh kéo cô: "Phố bên có khai trương cửa hàng nướng BBQ, chúng ta đi ăn thịt xiên đi!"
"Được nha!" Giống như Lưu Linh nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bây giờ cô có tiền, không cần thiết phải tạo áp lực lớn cho mình như vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Có đôi khi Tống Nhiễm sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng bây giờ bị hai ba lời khuyên của Lưu Lin, lập tức liền thông suốt hơn.
Hai người kéo tay nhau, vui mừng mà đi đến phố bên.
Phía trước đầu đường là một cái đèn giao thông có đèn đỏ, Tống Nhiễm cùng Lưu Linh dừng lại chờ đèn xanh.
"Đúng rồi, có muốn gọi Lục ca ca nhà cậu đến không?" Lưu Linh bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm lắc đầu: "Không cần, mấy ngày nay anh ấy có việc, rất vội."
"A? Không phải nghỉ sao? Vội cái gì nha? Các cậu không hẹn hò à?"
"Có hẹn hò nha, bữa sáng và bữa trưa đều cùng nhau ăn." Tống Nhiễm nói: "Nhưng cụ thể vội cái gì, anh ấy cũng không nói với tớ."
"Ồ, như vậy a."
Tống Nhiễm gật gật đầu, nói: "Hai bọn mình đi ăn là được rồi, không cần gọi anh ấy."
"Được." Lưu Linh vừa dứt lời, đèn xanh liền sáng lên, kéo tay Tống Nhiễm, liền đi đến dường đối diện.
Rất nhiều người cùng nhau qua đường.
Mà đúng lúc này, đột nhiên một chiếc xe thể thao màu đen tốc độ rất nhanh lao đến đường dành cho người đi bộ.
Trong nháy mắt mọi người qua đường vang lên tiếng thét chói tai, mỗi người đều hoảng không ngừng tránh né nhảy ra tứ phía.
May mắn Tống Nhiễm cùng Lưu Linh còn chưa đi lên trước vài bước, hai người thấy thế, nhanh chóng túm nhau lui trở lại đường bên cạnh.
Đúng lúc xe thể thao chạy qua người Tống Nhiễm cùng Lưu Linh, tốc độ rất nhanh, một làn gió thổi qua, mùi rượu nồng nặc bay đến.
Lưu Linh chau mày, che mũi: "Nhị thế tổ (2) này muốn chết à! Uống nhiều rượu như vậy."
(2) Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
"Loại người cặn bã này, nếu chết cũng coi như là vì quốc gia tiết kiệm đồ ăn!" Tống Nhiễm hung hăng mắng một câu.
Lưu Linh sửng sốt, ngẩng đầu liền thấy hai mắt Tống Nhiễm híp lại, nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao phía trước đã chạy xa.
Cô nàng "ồ" một tiếng, tò mò hỏi một câu: "Cậu biết à?"
Tống Nhiễm gật đầu: "Chính là cái thằng biến thái lần trước ở quán bar cho tớ thẻ ngân hàng đấy."
___________________________________
Thi đấu sắp đến, gần đây Lục Mộ Trầm đều vội vàng ở võ quán huấn luyện.
Anh luyện rất tàn nhẫn, đối với tiền thưởng lần này nhất định phải có được.
Trương Lâm phá lệ bội phục anh, lại có chút khó hiểu: "Kì thật nếu cậu vì tiền, hoàn toàn không cần thiết phải liều mạng như vậy, dù sao bố mẹ cậu đều thích nàng dâu của cậu, không phải là dùng tiền trong nhà đều giống nhau sao?"
"Hoàn toàn không giống nhau." Lục Mộ Trầm gỡ bao tay xuống, ném xuống đất.
Trên mặt đầy mồ hôi, anh đi đến lan can, tiện tay cầm khăn lông vắt trên lan can lau mặt.
Trương Lâm ngồi dưới đất, cầm chai nước khoáng ném cho anh, hỏi: "Sao lại không giống nhau?"
Lục Mộ Trầm giơ tay cầm được, vặn nắp chai ra, ngửa đầu, uống ừng ực trong nháy mắt đã uống sạch nửa chai nước.
Anh nghiêng người dựa vào lan can, mồ hôi chảy dọc theo gò má, cổ anh không ngừng chảy xuống.
Anh tiện tay lau mồ hôi, nói với Trương Lâm: "Bây giờ nói nhiều với cậu thì cậu cũng không hiểu, chờ đến lúc cậu có người mình thích, tự nhiên sẽ hiểu."
"Cậu không nói sao tớ hiểu hả?" Trương Lâm nhìn anh, nói: "Tớ chỉ cảm thấy cậu quá lăn lộn (3), vì mấy vạn đồng tiền. Tham gia thi đấu đều là cao thủ, dù cậu lấy được giải nhất, cũng không bảo vệ được mà mang một thân thương tích trở về."
Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng bâng quơ đáp hai chữ: "Đáng giá."
(3) Lăn lộn: Lao vào để làm, vật lộn với khó khăn vất vả.
______________________________________
Lục Mộ Trầm đến phòng tắm tắm rửa, thay quần áo lúc từ võ quán đi ra, đã là 10 giờ tối.
"Gọi xe về nhà sao?" Trương Lâm đang ở trước cửa chờ anh, bởi vì cùng đường với Lục Mộ Trầm, ngày thường anh không hẹn hò, huấn luyện xong sẽ cùng nhau gọi xe.
"Không, cậu về trước đi, tớ còn có chút việc."
Vẻ mặt Trương Lâm ái muội mà cười: "Chậc chậc, lại hẹn với bạn gái à?"
"Ừ." Lục Mộ Trầm thuận miệng đáp.
Trương lâm "ai" một tiếng: "Được rồi, khiến cho một người là cẩu độc thân như tôi cô độc đến già là được."
Khi nói chuyện, đúng lúc có chiếc taxi dừng lại, Trương mở cửa xe ra, quay đầu lại tạm biệt Lục Mộ Trầm: "Tớ đi đây."
"Ừ."
Sau khi Trương Lâm đi, Lục Mộ Trầm cũng vẫy một chiếc xe, mở cửa sau xe ra, ngồi vào.
"Đi chỗ nào đây, anh bạn?"
"Hội sở Tân Quý."
________________________________________
Lục Mộ Trầm không phải đi tìm Tống Nhiễm.
Mười phút trước, anh nhận được điện thoại của một người bạn, định vị được giờ phút này Đường Tấn đang ở hội sở Tân Quý.
Nửa giờ sau, đến nơi, Lục Mộ Trầm vừa xuống xe, người bạn đó gọi điện thoại đến.
Anh lập tức tiếp nhận, hỏi: "Làm sao vậy? Thay đổi vị trí sao?"
Đối diện là giọng của đàn ông: "Không thay đổi, nhưng tớ lo lắng bên hắn ta có rất nhiều người, còn cậu thì một người, sợ là không lấy được tiện nghi."
Trong mắt Lục Mộ Trầm hiện lên vài phần lạnh lẽo, thấp giọng nói: "Cậu cho rằng tớ là tìm đến cửa để chịu chết sao?"
"A?"
"Yên tâm đi, tớ có chừng mực."
Lục Mộ Trầm cúp điện thoại, lập tức đi vào bên trong hội sở.
Là một hội viên cao cấp của hội sở, đúng lúc Lục Mộ Trầm có thẻ, đi lên, đứa bé (?) giữ cửa cung kính giúp anh mở cửa.
Căn cứ vào tin tức của bạn, chắc là Đường Tấn ở tầng ba.
Lục Mộ Trầm lập tức đi vào thang máy, trực tiếp lên tầng ba.
Chuyện Nhiễm Nhiễm chịu khi dễ, anh căn bản không nghĩ cứ như vậy mà cho qua.
_____________________________
Tầng ba ghế lô.
"Tấn ca, chuyện cô gái nhỏ ở quán bar, anh định cứ như vậy mà cho qua sao?" Ở một góc tối tăm, một người đàn ông đang rót rượu cho Đường Tấn.
"Không cho qua thì có thể làm gì? Vì chuyện này, trước đó không lâu bố tao mới triển khai một hạng mục, trong một đêm tổn thất vài trăm triệu."
Nhắc đến chuyện này, Đường Tấn liền tức giận đến đau dạ dày. Hắn sống hai mươi mấy năm, còn chưa từng có người nào dám hất rượu lê mặt hắn! Với tính tình của hắn, không thể không tra tấn chết xú nha đầu kia!
Nhưng hắn không nghĩ đến, xú nha đầu kia vậy mà có bối cảnh.
Nhà Đường Tấn gia ở Vũ Thành đích xác xem như đệ nhất phú hào, nhưng đó là lúc nhà Lục Mộ Trầm chưa từ thành phố S chuyển về đây.
Tổng công ty của Lục gia là ở thành phố S, thành phố S là đô thị quốc tế cấp 1, mặc dù là ở đó, quy mô của xí nghiệp Lục gia cũng là toàn thị số một số hai. Trở lại Vũ Thành, vô luận là tài lực hay là tài nguyên, tự nhiên Đường gia không thể so sánh.
Mà sở dĩ Lục gia dọn về Vũ Thành, là bởi vì lúc trước cơ thể của mẹ Lục không tốt, bà thương lượng với chồng, muốn xin bệnh viện điều động công tác về Vũ Thành, cũng tiện chăm sóc bố mình.
Lục Minh Tu đau vợ mình, vừa nghe vợ mình phải về nhà, không nói hai lời, lập tức muốn đi theo cùng vợ trở về, còn mang theo con trai về.
Nhưng tổng công ty vẫn là ở thành phố S, cho nên bố Lục thường xuyên đi qua đi lại giữa Vũ Thành với thành phố S.
Sau khi Lục Minh Tu về Vũ Thành, rất nhiều xí nghiệp nơi này đều muốn hợp tác với Lục gia, Đường gia cũng không ngoại lệ.
Trước đó không lâu, bố Đường trăm cay ngàn đắng mới có thể hợp tác với Lục gia một dự án, vốn dĩ chuẩn bị một tuần sau bắt đầu vận hành.
Nào biết được thế mà con trai mình chọc vào con dâu của Lục gia, Lục Minh Tu giận dữ, trong nháy mắt hạng mục mấy trăm triệu hóa thành bọt nước, ông ta tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đánh chết tên phá gia chi tử này.
Làm Đường Tấn sợ tới mức chạy ra nước ngoài trốn vài ngày, hôm nay mới dám về nước.
"Ai, mày nói xem, con dâu Lục gia, sao lại ở cái chỗ như quán bar hát chứ? Thật là hại người rất nặng!" Anh em của Đường Tấn ngồi đối diện cau mày cảm thán một câu.
Đường tấn một bụng tức giận nghẹn trong lòng, không có chỗ nào để phát tiết, tức giận đến nỗi cả khuôn mặt đều đen, chỉ không ngừng uống rượu giải sầu.
Uống rượu nhiều, liền muốn đi vệ sinh.
Đường Tấn lung lay từ trên sô pha đứng lên, đi ra ngoài.
Nhà vệ sinh là phòng bên cạnh.
Bước chân của Đường Tấn lung lay không vững, cơ thể lảo đảo lắc lư đi vào trong nhà vệ sinh.
Lục Mộ Trầm từ hành lang đối diện đi ra, lạnh lẽo trong mắt sâu thẳm.
Giây tiếp theo, cũng đi vào nhà vệ sinh, trở tay đóng cửa, thuận tiện khóa cửa nhà vệ sinh lại.
Lục Mộ Trầm này, kì thật cũng không phải loại người có thù tất báo. Một chút việc nhỏ, trên cơ bản anh có thể khoan dung xử lý.
Thế cho nên, lúc anh tìm bạn giúp mình định vị hành tung của Đường Tấn, bạn anh còn khuyên anh, nói: "Ngày thường cậu không phải là một người rất rộng lượng sao, dù sao nhà bọn họ cũng tổn thất vài trăm triệu, hơn nữa bạn gái cậu cũng không có việc gì, nếu được, thì thôi bỏ đi?"
Đổi là việc đau khổ khác không quan hệ, Lục Mộ Trầm là thật sự không sao cả, cũng sẽ không so đo.
Nhưng việc ngày đó, chỉ cần có một chút sai lầm, khả năng chính là không thể vãn hồi cái gì cả, mặc dù cuối cùng Nhiễm Nhiễm không có việc gì, anh cũng không có khả năng để cô nhận ủy khuất nào.
Liền... Chỉ giáo huấn một chút mà thôi.
Khóe miệng anh gợi lên một tia cười lạnh, đi đến phía sau Đường Tấn, giơ tay, vỗ vai hắn.
"Ai vậy?" Đường Tấn đang chuẩn bị kéo khóa, đột nhiên bị người vỗ một cái, nhíu mày quay đầu lại.
Nhưng mà, căn bản Lục Mộ Trầm không cho hắn cơ hội thấy rõ là người nào, trong nháy mắt quay đầu lại, bàn tay giơ là một cú đấm, trực tiếp hung hăng đập vào mặt hắn...
Chỉ nghe "phanh" một tiếng vang lên, cả người Đường Tấn bị đánh ngã xuống đất.
"F*ck! Ai mẹ nó ——"
Câu thô tục còn chưa ra khỏi miệng, Lục Mộ Trầm cất bước đi lên, túm cổ áo hắn, nắm tay một chút lại một chút, không ngừng đấm vào mặt hắn.
Từ đầu tới cuối, hoàn toàn không có cho đối phương cơ hội thở dốc.
Chỉ trong chốc lát, Đường Tấn đã bị đánh đến mơ mơ hồ hồ, cả khuôn mặt đều là máu.
Không biết đấm nhiều hay ít, cuối cùng Lục Mộ Trầm cũng cảm thấy thống khoái, hung hăng buông hắn ra, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Lấy điện thoại ra, gọi xe cấp cứu, sau đó mới xoay người, đi ra nhà vệ sinh.
Đường Tấn vẫn tính là nhân vật lớn, bị người ta đánh đến nỗi vào bệnh viện, vào ngày hôm sau tin tức đã lan rộng ra cả Vũ Thành.
Mấy anh em đi thăm hắn, Đường Tấn mặt mũi bầm dập mà ngồi ở giường, nguyên bản khuôn mặt lớn lên còn rất đẹp, quả thực có chút thảm không nỡ nhìn.
"Trời ơi!Ai làm thế này!" Một người mặt đầy khiếp sợ hỏi.
"Con mẹ nó sao tao biết!" Đối phương ra tay rất nhanh lại tàn nhẫn, căn bản người đánh hắn trông như thế nào cũng không biết.
"Bất quá, tao đã cho người đi điều tra theo dõi ——"
Vừa dứt lời, điện thoại vang lên.
Đường Tấn đen mặt nhận điện thoại: "Thế nào?"
"Thiếu... Thiếu gia, camera trên hành lang bị người ta làm hỏng, không tìm được..."
"F*ck!" Đường Tấn giận dữ, đột nhiên đập điện thoại xuống đất, bỗng nhiên có cảm giác người câm ăn hoàng liên.
_______________________________________
Chuyện Đường Tấn bị người ta đánh rất nhanh truyền cả Vũ Thành, lúc Tống Nhiễm đi làm ở tiệm trà sữa, cũng nghe mấy đồng nghiệp bát quái vài câu.
Cô vui vẻ muốn chết, lập tức trốn ra bên cạnh gọi điện thoại cho Lục Mộ Trầm.
Đầu bên kia, Lục Mộ Trầm đang huấn luyện ở võ quán, nhận được điện thoại của Tống Nhiễm, ánh mắt ôn nhu, giọng nói cũng ôn nhu: "Làm sao vậy?"
Ngữ khí Tống Nhiễm kích động, nói: "Lục ca ca, anh xem tin tức chưa? Cái người ngày đó ở quán bar khi dễ em, hắn bị người ta đánh! Còn đánh vào bệnh viện, ha ha ha ——"
Tống Nhiễm nói nói, vui vẻ không nhịn được nở nụ cười: "Quả nhiên, người xấu đều là sẽ gặp báo ứng!"
Lục Mộ Trầm nghe tiếng cười của Tống Nhiễm, khóe miệng hơi hơi cong một chút, hỏi cô: "Rất vui vẻ sao?"
"Đương nhiên!"
Ý cười bên khóe miệng Lục Mộ Trầm càng sâu: "Vui vẻ thì tốt. Đúng rồi, mẹ anh bảo buổi tối em về nhà ăn cơm, chút nữa anh đến đón em."
"A?" Bỗng nhiên Tống Nhiễm khẩn trương: "Em... Có thể không đi được không?"
Sau khi việc ở quán bar bại lộ, Tống Nhiễm không dám đi gặp mẹ Lục và bố Lục, lúc này nghe phải đi đến nhà ăn cơm, lập tức hoảng hốt.
Lục Mộ Trầm an ủi cô, nói: "Không phải sợ, mẹ anh đau lòng em còn không kịp."
~~~~~~~~~~~
Ngon hơm?