Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 101




Lúc Lục Mộ Trầm từ trong phòng ngủ ra thì thấy Tống Nhiễm đang ngồi ở trên mặt đất đang cố gắng thổi bong bóng.

Ngày hôm qua còn chưa thổi xong, hôm nay lại tiếp tục lấy số còn lại ra thổi.

Thấy Lục Mộ Trầm đi ra, vội vẫy tay với anh: “Lục ca ca, mau tới đây!”

Lục Mộ Trầm đi đến trước mặt cô, ngồi xổm thân xuống.

Miệng Tống Nhiễm đau, lấy cái bong bóng đang thổi trong miệng xuống đưa cho Lục Mộ Trầm: “Anh thổi đi, miệng đau muốn chết, em đi làm cơm sáng.”

Nói rồi đứng dậy ngay, đang chuẩn bị đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Lục Mộ Trầm cũng đứng lên đi theo, giữ chặt cô: “Bữa sáng để anh làm, còn bong bóng chốc nữa anh sẽ thổi, hôm nay ăn Tết em chơi cho đã đi, đừng làm việc.”

Tống Nhiễm nhìn chằm chằm anh cười: “Tốt như vậy à?”

“Không phải anh vẫn luôn tốt như vậy sao?” Lục Mộ Trầm cười nói, từ túi quần lấy ra cái bao lì xì lớn đưa tới lòng bàn tay Tống Nhiễm lòng, nhìn cô nói: “Năm mới vui vẻ, Nhiễm Nhiễm.”

Tống Nhiễm cười đến nổi đôi mắt cong lên, ước lượng bao lì xì trong tay: “Ồ thật dày nha.” Vui vẻ mà ôm cô Lục Mộ Trầm, ngửa đầu cười khanh khách nhìn sang anh, giọng nói mềm mại mà kêu: “Lục ca ca.”

“Hửm?” Lục Mộ Trầm nhướng mày.

Tống Nhiễm cười hì hì, chủ động tiến lên hôn lên đôi môi của Lục Mộ Trầm một cái: “Yêu anh chết mất.”

Lục Mộ Trầm hơi giật mình, ngay sau đó bỗng dưng cười, giơ tay xoa đầu Tống Nhiễm đầu nói: “Em chơi đi, anh đi nấu cơm trước, trong chốc nữa ra thổi bong bóng rồi dán câu đối xuân.”

“Được, em chờ anh.” Đôi mắt Tống Nhiễm cong cong, cười tủm tỉm trả lời.

Lục Mộ Trầm đi vào phòng bếp làm bữa sáng.

Tết Âm Lịch nên ăn bánh trôi, nhưng Tống Nhiễm không thích ăn, vậy nên Lục Mộ Trầm đành làm vằn thắn cho cô.

Tống Nhiễm ở trong phòng đi dạo qua một vòng, nhàn rỗi đến nhàm chán, lúc chạy tới phòng bếp thì thấy Lục Mộ Trầm cúi xuống trước kệ bếp đứng nghiêm túc gói sủi cảo.

Tống Nhiễm ôm lấy anh từ phía, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên lưng Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm thấp giọng cười, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không sao hết, ôm anh một cái.”

Trong nồi nước ấm đang sôi trào, hơi nước bốc lên tràn ngập toàn bộ phòng bếp.

Lúc nấu cơm chỉ có cảm giác như đang ở nhà.

Mặt Tống Nhiễm dán phía sau lưng  Lục Mộ Trầm, câu được câu không mà cùng anh nói chuyện phiếm, từ lần đầu quen biết cho tới yêu nhau.

Cho tới nay, bỗng nhiên Tống Nhiễm nhớ tới cái gì đó, quay đầu trở tay chống ở trước kệ bếp, cùng Lục Mộ Trầm đối mặt, nhìn anh hỏi: “Lúc trước em quên hỏi anh trước khi hai chúng ta…… Anh thật sự không có…… Ừ, cái kia sao”

Lục Mộ Trầm nhướng mày: “Em cảm thấy thế nào? Nụ hôn mối tình đầu, đêm đầu tiên đều cho em, thế nhưng lại hoài nghi anh?” Đôi mắt Lục Mộ Trầm hơi nheo lại nhìn Tống Nhiễm.

“Em không hoài nghi anh, em đương nhiên biết anh là lần đầu tiên, nhưng vì sao anh lại có bộ dạng đầy kinh nghiệm như vậy?” Tống Nhiễm nói rồi bỗng nhiên trong đầu bỗng nghĩ đến cái gì đó, tức khắc mặt đầy ái muội mà tiến đến trước mặt Lục Mộ Trầm: “Nói, khi đó có phải anh xem trộm nhiều phim đó hay không?”

“……” Lục Mộ Trầm cảm thấy bản thân bị nhục nhã, khinh thường mà nói: “Với chỉ số thông minh của Lục Mộ Trầm anh, em cảm thấy phải cần xem cái loại đồ vật này mới hiểu sao?”

Tống Nhiễm: “A…… Không có sao?”

Lục Mộ Trầm hừ lạnh một tiếng, nghiêm túc mà bảo vệ sự kiêu ngạo của người đàn ông nói: “Loại chuyện này, nam nhân đều không cần thầy dạy cũng hiểu.”

Tống Nhiễm bị bộ dạng nghiêm túc của Lục Mộ Trầm mà chọc cho cười, nói giỡn dường như khen anh “Vậy anh rất lợi hại nha.”

Lục Mộ Trầm ngước mắt nhìn qua cô: “Anh lợi hại hay không, không phải em rõ nhất sao?”

Tống Nhiễm: “……”

Hiện tại lời nói thô tục Lục ca ca đều nói ra rất tự nhiên, Tống Nhiễm bại trận đánh anh một cái, quay đầu trở về phòng khách.

Ngồi ở trên sô pha gọi video cho ba để chúc tết.

Ba đang cùng nhóm cô ở quê ăn bánh trôi, trên mặt tươi cười xán lạn, rất vui vẻ.

Tống Nhiễm thấy ba vui vẻ, tâm tình cũng phá lệ tốt lên, hai cha con hàn huyên trong chốc lát, ba muốn vội vàng đi xem bắn pháo, cùng cô cúp video.

Cúp video, Tống Nhiễm lại gọi video cho mẹ Lục chúc tết.

Mẹ Lục cũng đang ở quê.

Nhà cũ Lục gia trong viện, những tràng pháo vừa được đốt lên. Mọi người đều ăn mặc đặc biệt vui mừng, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ mặt xán lạn tươi cười.

Mẹ Lục mụ mụ cũng cười đến vui vẻ, hỏi cô: “Nhiễm Nhiễm, ăn bánh trôi chưa?”

Tống Nhiễm trả lời lại: “Không ăn đâu ạ, Lục ca ca đang làm vằn thắn.” Lại ngọt ngào mà cười rộ lên, nói: “Gọi cho mẹ chúc tết.”

“Ai! Ngoan! Nhiễm Nhiễm ngoan!” mẹ Lục vui vẻ đến nổi không khép miệng được, kích động nói: “Cho con một cái bao lì xì lớn, chờ lúc con trở về đưa cho con”

“Dạ, cảm ơn mẹ!”

Mẹ Lục lại hỏi: “A Mộ đâu? Có cho con bao lì xì không?”

Tống Nhiễm đầy mặt hạnh phúc: “Có cho, một xấp dày!”

“Ha ha, con đối với tiểu tử kia là bảo bối.” Tâm tình mẹ Lục rất tốt, giơ di động quay quanh sân một vòng, làm Tống Nhiễm cảm thấy không khí trong nhà rất náo nhiệt

Trong viện, tất cả họ hàng đều ở đó, ngay cả Phó Tranh cũng có ở đó, tùy tiện ngồi ở trong đình, đang cợt nhả mà chọc vợ anh chơi.

Trong viện, các cô dì chú bác đều vây quanh bên người ông nội, không biết nói cái gì mà làm ông nội cười to thoái mái.

Dưới tàng cây hoa mai, Lục Diễn đang ôm Chân Ý Ý từ phía sau, những chữ màu xanh biển đậm bao bọc thân thể Chân Ý Ý, hai người không biết đang nói cái gì mà Chân Ý Ý đột nhiên quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái, Lục Diễn lại cười, cúi đầu ở môi cô hôn một cái.

Trong sân toàn bộ đều náo nhiệt lại ấm áp.

Cúp video, Tống Nhiễm ngồi ở trên sô pha, khóe miệng không tự giác được mà cong lên.

Thật là một năm hạnh phúc, mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, mọi người cũng đã đoàn tụ.

Cuộc sống tràn đầy bất ngờ và khắp nơi đều có sự ôn nhu.

Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm ăn xong sủi cảo rồi Lục Mộ Trầm cầm chén đũa thu dọn sạch sẽ, từ phòng bếp đi ra, Tống Nhiễm đang ngồi xổm trên mặt đất lấy keo dán lên câu đối xuân.

Thấy Lục Mộ Trầm đi ra, quay đầu lại cười nhìn anh: “Lục ca ca, đến lúc trổ tài thật lực của bạn trai rồi!”

Lục Mộ Trầm nhướng mày, mặt mày mỉm cười: “Thực lực bạn trai?”

Tống Nhiễm cười ha ha, đứng dậy đem keo dán với câu đối xuân đưa cho anh: “Đi dán lên đi.”

Tống Nhiễm mua hai bộ câu đối xuân, cửa chính dán một bộ, cửa phòng ngủ cũng dán một bộ.

Lục Mộ Trầm đi tới, liếc mắt nhìn câu đối xuân ngang dọc trong tay Tống Nhiễm, khóe miệng hơi cong lên nói: “Đây là lợi thế tốt nhất của chiều cao……”

Tống Nhiễm chớp chớp mắt, nhất thời không hiểu được lời nói của Lục Mộ Trầm.

Vừa mới chuẩn bị hỏi anh có ý gì, nào biết giây tiếp theo đột nhiên đã bị anh ôm đứng thẳng lên.

Anh ôm hai chân cô, nâng cô lên đi đến trước cửa phòng ngủ nói: “Dán đi.”

Tống Nhiễm sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó đã vui vẻ mà nở nụ cười, dán câu đối ngang dọc trong tay lên cửa.

Bị Lục Mộ Trầm nâng cao, nên có thể dán nhẹ nhàng hơn.

Sau khi dán xong, Tống Nhiễm còn từ tốn quan sát trái phải, xác định đã dán tốt mới vui vẻ mà vỗ vỗ tay anh “Xong rồi!”

Lục Mộ Trầm buông Tống Nhiễm xuống, Tống Nhiễm thuận thế ôm cổ anh, hai chân kẹp chặt eo anh, bưng mặt ở trên môi anh mà nặng nề hôn một cái, khen anh “Lục ca ca, anh thật sự quá tuyệt vời!”

Lục Mộ Trầm hôn lại cô, cười nhẹ, nói: “Lời này nghe không tồi nha, bất quá nếu đổi cảnh tượng càng tốt hơn.”

Tống Nhiễm sửng sốt, hỏi: “Cảnh tượng gì?”

“Trên giường.” Lục Mộ Trầm trả lời cô, ôm cô đi vào phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ đóng đóng lại, giọng nói Tống Nhiễm từ trong phòng ngủ truyền ra.

“Lục ca ca, anh thật sự càng ngày càng tệ a…… Tại sao anh lại có thể như vậy ưm a…… A, anh đừng có cởi quần áo em ra a…… Ai, ngứa, anh đừng cắn em, ha ha ha……Anh thật phiền mà……”

Cả ngày Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm đều không ra cửa.

Thế giới của hai người, từng phút từng giây đều vô cùng tốt đẹp.

Ăn cơm, ngủ, hôn môi, làm tình, nói chuyện phiếm, chơi game…… Hi hi ha ha, bất tri bất giác sắc trời đã bắt đầu tối.

Buổi tối.

Tống Nhiễm mặc đại áo sơ mi của Lục Mộ Trầm, chân trần trụi chạy đến phòng khách, một bên mở TV một bên hét trong phòng kêu: “Lục ca ca, xuân vãn bắt đầu rồi, mau ra đây đi!”

Lục Mộ Trầm mới vừa tắm xong, một thân áo tắm dài màu đen đi ra. Tóc còn chưa khô hẳn, cầm khăn lông lau đầu.

Tống Nhiễm vỗ vỗ sô pha, nhìn Lục Mộ Trầm vẫy tay: “Lại đây, em giúp anh lau.”

Lục Mộ Trầm đi qua, đem khăn lông đưa cho Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm vỗ vào chân mình: “Nằm xuống đây.”

Lục Mộ Trầm khẽ nhướng mày nhìn Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm nói: “Anh không nằm xuống sao em có thể lau, nhanh lên, đừng chần chừ.”

Cô nói rồi đi dắt tay Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm cũng không nói gì, thuận thế nằm ở trên đùi Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm cầm khăn lông lau cho anh.

Tóc Lục Mộ Trầm ngắn, lau một hồi cũng gần như khô.

Tống Nhiễm lại từ trên bàn trà rút ra một cây tăm bông, cúi đầu, rất cẩn thận mà giúp Lục Mộ Trầm móc lỗ tai, giọng nói rất ôn nhu: “Nếu đau thì nói, em sẽ nhẹ chút.”

Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm Tống Nhiễm.

Tầm mắt quá mức nóng bỏng, Tống Nhiễm nhịn không được nói: “Anh nhìn chằm chằm em làm gì nha? Anh  xem TV đi.”

Trong TV, xuân vãn khai mạc, khua chiêng gõ trống, phá lệ náo nhiệt hẳn.

“TV không có đẹp bằng em” Lục Mộ Trầm nói.

Tống Nhiễm ngẩn người, cười liếc anh một cái: “Lại muốn dỗ em vui vẻ.”

“Thật mà.”

“Biết.” Tống Nhiễm cúi đầu cười, trong lòng ngọt ngào.

Lục Mộ Trầm nhìn Tống Nhiễm, bỗng nhiên, ngồi dậy.

Tống Nhiễm ngẩn người: “Làm sao vậy? Lỗ tai còn có nước còn chưa lau khô đâu.”

Lục Mộ Trầm vừa mới tắm rửa xong nước đọng lại ở lỗ tai còn nhiều, Tống Nhiễm đang lau cho anh.

Vừa dứt lời, Lục Mộ Trầm lại bỗng nhiên cúi người áp sát cô vào sô pha.

“Ai ——” Tống Nhiễm chưa kịp mở miệng, Lục Mộ Trầm bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.

Triền miên sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng buông cô ra.

Tống Nhiễm nhẹ nhàng thở dốc nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Lục Mộ Trầm lắc đầu: “Không có gì, chính là cảm thấy bản thân hiện tại quá hạnh phúc.”

Tống Nhiễm cười, ôm cổ Lục Mộ Trầm: “Em cũng cảm thấy bản thân mình rất hạnh phúc, đã có lúc tự hỏi mình có đang nằm mơ hay không, khi tỉnh dậy cái gì cũng không có.”

“Nói bậy.” Lục Mộ Trầm đứng dậy khỏi Tống Nhiễm, sau đó lại kéo cô tới xoa đầu cô, nói: “Chỗ nào mơ chứ, đều là sự thật hết.”

Tống Nhiễm kéo cánh tay anh, đầu dựa vào vai anh, trầm mặc một lát, bỗng nhiên cảm khái nói: “Nhưng trước kia em thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân mình có thể hạnh phúc như vậy, khi đó cuộc sống quá vất vả, lúc không chống đỡ được sẽ nhịn không được mà ở trong lòng oán trách ông trời vì sao cố tình làm em sống khó khăn như vậy…… Nhưng hiện tại em mới biết được, cái gì gọi là trước khổ sau ngọt.”

“Hiện tại còn thường nhớ tới chuyện trước kia sao?”

Tống Nhiễm lắc đầu: “Rất ít, hiện tại quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức những chuyện trước kia đều không đáng để nói đến.”

Cánh tay phải của Lục Mộ Trầm ôm Tống Nhiễm vào lòng ngực, nghiêng đầu cằm đặt ở đỉnh đầu cô, ôn nhu nói: “Đều đã qua, về sau sẽ càng hạnh phúc.”

Tống Nhiễm gật gật đầu: “Ừm, về sau sẽ càng hạnh phúc.”

……

Những ngày hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, thời gian như thoi đưa, cuộc sống đại học cũng bất tri bất giác chậm rãi trôi qua.

Đại học năm  bốn của năm nay, Tống Nhiễm quay bộ phim triều Thanh ngược luyến, ngay khi được phát sóng bộ phim liền lao lên dẫn đầu bảng xếp hạng của tháng. Độ nổi tiếng và rating đều tăng vọt, gần như trở thành chủ đề cho toàn thể nhân dân.

Học Đại học mấy năm đã mài giũa ra kỹ thuật diễn, đã lấy được nước mắt của khán giả đồng thời cũng khiến bản thân trở nên nổi tiếng hơn.

Fans trên Weibo của Tống Nhiễm chỉ 300 vạn nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủn đã tăng lên 10 vạn trong một đêm. Một đêm bước lên con đường  trải dài hoa hồng. 

Bản thân đóng phim có thể làm cho mọi người thích và ủng hộ nhiều như vậy, đương nhiên trong lòng rất vui rồi. Nhưng vui nhiều, tùy theo đó mà phiền não cũng không ít.

Ví như ra cửa dễ dàng bị nhận ra.

Sau hai lần bị nhận ra và bị bao vây, chụp ảnh như một con gấu trúc, chị Hồng liên tục yêu cầu cô phải che kín mặt bằng khẩu trang, mũ và các đồ khác khi ra ngoài.

Nhưng cô thật sự không thích như vậy, đơn giản không có việc gì thì không ra khỏi cửa thôi.

Dù sao lúc cô không công tác, hoặc là ở nhà, hoặc là đi theo Lục Mộ Trầm đến phòng thí nghiệm của anh chơi.

Nhưng mà, mặc dù cô không thường ra cửa, nhưng về sau, khó tránh khỏi bị người khác chụp.

Ngày đó là cô đi thu một tiết mục, buổi tối Lục Mộ Trầm tới đón cô về nhà, hai người cả ngày không gặp mặt, vừa thấy mặt liền có chút không khống chế được mà ở trong xe hôn nhau.

Nào biết có paparazzi chụp được, quay video đưa lên trên mạng.

Nháy mắt tiêu đề Tống Nhiễm hẹn hò với người đàn ông thần lập tức gây xôn xao dư luận.

Ngày hôm sau, Tống Nhiễm tham dự một lễ trao giải, vừa đến hiện trường đã bị các phóng viên vây quanh truy cứu vấn đề về chuyện tối hôm qua cùng người đàn ông thần ôm hôn nhau ở bên trong xe.

Các phóng viên đều mang theo niềm kích động tới, mặc dù Tống Nhiễm từ chối trả lời, bản thân của chủ đề này là một đề tài nóng.

Vốn dĩ mọi người đều đã làm tốt Tống Nhiễm sẽ chuẩn bị từ chối trả lời, nhưng mà, trước sự bất ngờ của mọi người chính là Tống Nhiễm không chỉ không né tránh mà ngược lại còn mỉm cười, rất hào phóng nói cho mọi người rằng: “Đó là chồng tôi.”

Giọng nói rơi xuống, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Sau một lúc lâu mới có phóng viên phục hồi tinh thần lại, kích động hỏi: “Chồng? Nhiễm Nhiễm cô đã kết hôn rồi sao?”

Tính cách của Tống Nhiễm tốt, ngày thường quan hệ cùng phóng viên truyền thông cũng không tệ lắm, lúc mọi người phỏng vấn cô cũng không nghiêm túc như vậy.

Tống Nhiễm mỉm cười, “Đúng vậy, Đại học năm ba đã lãnh chứng.”

“Trời ạ, tại sao lúc trước lại không nghe nói!” Vốn tưởng rằng là bạn trai bí mật, kết quả rõ ràng đã lãnh chứng!

Tống Nhiễm cười đáp: “Lúc trước các người cũng không ai hỏi tôi nha.”

“Nhiễm Nhiễm, có thể tiết lộ ra cho mọi người thân phận của chồng cô không? Cũng là người trong vòng sao?” Ngày hôm qua video được đưa lên mạng có thể thấy Tống Nhiễm rất rõ ràng, nhưng nhà trai bởi vì đưa lưng về phía chụp nên không có thấy rõ. Mọi người đều suy đoán có phải là người trong vòng hay không, nhưng nghĩ lại Tống Nhiễm xuất đạo mấy năm nay trước nay chưa hề dính phải tai tiếng gì.

“Chồng tôi không phải người trong giới.” Tống Nhiễm cười, rất kiêu ngạo mà nói: “Chồng tôi làm nghiên cứu khoa học.”

Vừa dứt lời, không biết phóng viên nào khoa trương mà cảm thán một tiếng: “Oa! Vậy là học bá nha!”

Tống Nhiễm càng kiêu ngạo hơn, khoe ra nói: “Đúng vậy, chồng tôi rất lợi hại.”