Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 57: Ngoại truyện 05: Thua thì phải gọi ông xã




Editor: Saki

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Trán Dương Thư ướt đẫm mồ hôi.

Trong bóng tối, cô nhìn chằm chằm vào trần nhà, bình tĩnh một lát rồi nhẹ nhàng đẩy người bên cạnh ra: “Mở đèn đi anh.”

Giọng nói cô mềm mại, hơi khàn khàn, lộ vẻ yểu điệu, mệt mỏi.

Khương Bái đưa tay mở đèn, sắc màu ấm áp của ánh đèn ở đầu giường chiếu lên gò má đỏ bừng của cô, da thịt trắng như tuyết nổi lên nổi một vệt hồng nhạt, lấm tấm mồ hôi óng ánh, giống một bông hoa bị mưa lớn tàn phá khiến người ta thương yêu.

“Anh ôm em đi tắm nhé?” Khương Bái hỏi cô.

Dương Thư vẫn không muốn nhúc nhích: “Anh đi trước đi, em nghỉ ngơi một chút đã.”

Khương Bái bước vào phòng tắm, cô tiện tay cầm điện thoại ở bên cạnh lên, mới thấy được cuộc trò chuyện của Khương Bái và Khương Ngâm trên Wechat.

【Chị dâu em rất bận, tự chơi đi.】

【Đối phương đã thu hồi tin nhắn.】

【Hai người bận bịu tiếp đi, em quấy rầy rồi.】

Không biết Khương Ngâm thu hồi tin gì, nhưng nhìn cuộc trò chuyện của hai người, khuôn mặt Dương Thư lập tức đỏ lên.

Khi Khương Bái mặc áo choàng tắm đi ra, cô bất mãn trừng mắt với anh: “Sao anh lại nhắn bậy bạ với Khương Ngâm thế?”

Khương Bái vén chăn chui vào, dựa lên đầu giường: “Anh không nói những gì không nên nói mà?”

Anh cầm lấy điện thoại của Dương Thư, đọc lại cuộc trò chuyện đó một lần, “Ai không đứng đắn mới cảm thấy có vấn đề thôi.”

Khương Bái tỉ mỉ nhìn khuôn mặt tươi cười hơi phiếm hồng của cô một lát, hỏi, “Em cảm thấy chỗ nào có vấn đề thế?”

Dương Thư tức giận đẩy anh ra: “Anh đừng có xuyên tạc ý của em!”

Cô không biết ngày mai đi làm phải đối mặt với Khương Ngâm thế nào đây.

Khương Bái thuận theo cái đẩy của cô, nghiêng người sang một bên, tươi cười nhún vai một cái.

Cánh tay dài của anh ôm cô vào lòng: “Vừa nãy anh nói thật mà, có gì mà không thể nói chứ? Không còn sớm nữa, đi tắm rồi ngủ, anh đã chuẩn bị nước ấm cho em rồi.”

Dương Thư bị anh ôm vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp trong bồn tắm hoàn toàn bao bọc cơ thể cô, giải toả hết mệt mỏi.

______

Hôm sau Dương Thư có buổi chụp ảnh, cô đi thẳng đến phòng chụp để tránh gặp phải Khương Ngâm, đỡ nhớ lại chuyện xấu hổ tối qua.

Mấy ngày sau đó, hai người ai cũng bận rộn, không gặp được nhau.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau là buổi chiều thứ sáu ở công ty.

Dương Thư bận rộn cả tuần, vừa về công ty nghỉ ngơi hơn một tiếng thì Khương Ngâm cầm máy ảnh về.

Vốn dĩ Dương Thư đã quên cuộc trò chuyện tối hôm đó, ai ngờ Khương Ngâm vừa nhìn thấy cô đã nói: “Ôi, người phụ nữ được tình yêu thấm nhuần thật xinh đẹp biết bao!”

Dương Thư đến tháng, đang cầm cốc nước đường đỏ lên uống, nghe thấy câu này thì lập tức bị sặc, cô đỏ mặt nghiêng đầu ho khan.

Khương Ngâm tri kỷ đưa khăn tay cho cô, nhìn thoáng cốc nước cô uống, lại cười: “À, hóa ra gần đây không được tình yêu thấm nhuần, vậy mà vẫn xinh đẹp!”

Dương Thư: “…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giang Lăng bưng cà phê đi ngang qua, nghe vậy thì bật cười, chế nhạo nói: “Khương Khương, ông xã em đi công tác không có ở nhà, em thấy người ta đằm thắm quá nên chua à?”

“Rõ ràng em khen cậu ấy mà, đâu có chua đâu.”

Dương Thư bị giọng điệu của cô ấy chọc cười, liếc Giang Lăng, hít hà miệng cốc: “Không biết vì sao em thấy nước đường đỏ này cũng có mùi chua nè, còn rất nồng nữa. Chị Lăng, chị có ngửi thấy không?”

Khương Ngâm khịt mũi: “Hai người bắt nạt em, ông xã em sẽ trở về nhanh thôi.”

Sau khi ba người trêu ghẹo nhau vài câu, Giang Lăng cầm lấy điện thoại rời đi, Khương Ngâm nhìn về phía Dương Thư: “Nghe mẹ tớ nói, ngày mai cậu cùng anh trai về đại học C à?”

Dương Thư gật đầu: “Buổi sáng ngày mai tớ còn phải chụp ảnh, kết thúc xong mới qua đó.”

Nói đến đây, Khương Ngâm bắt đầu than thở: “Cậu không biết đâu, anh trai tớ là người đàn ông vạn năm độc thân, cuối cùng cũng có bạn gái rồi, gần đây mẹ tớ mừng rõ phát điên luôn, hai ngày trước còn lôi kéo ba tớ đi bái ông tơ ở lễ tạ thần, ba tớ nói bà ấy lải nhải, phí công đọc nhiều sách. Hai ngày trước vừa đi làm tóc, sơn móng tay với dưỡng da, nói ngày mai cậu về thăm nhà, bà ấy không thể xuề xòa được, phải sành điệu một chút.”

Dương Thư nghe vậy rất muốn cười, lại hơi ngại ngùng: “Dì thật đáng yêu, cũng không phải lần đầu tớ đến nhà, cần gì làm lớn vậy.”

“Thân phận của cậu lần trước không giống lần này mà.”

Dương Thư vốn chỉ muốn tới nhà ăn một bữa cơm đơn giản, bây giờ nghe Khương Ngâm nói vậy, cô bất giác thấy hơi khẩn trương.

Lần gặp phụ huynh này quả thật không giống mấy lần trước.

Đôi mi dài và dày của cô rũ xuống, bưng cốc nước đường đỏ lên nhấp một ngụm, xoa dịu nỗi kinh sợ trong lòng.



Buổi sáng thứ bảy Dương Thư có buổi chụp chân dung, lấy bối cảnh mặt trời mọc trên bờ biển.

Buổi chụp ảnh kết thúc lúc mười rưỡi sáng, Khương Bái lái xe tới đón cô đến đại học C.

Trên đường, Dương Thư nhìn thời gian, giục anh lái nhanh một chút.

Ngón tay thon dài của Khương Bái hững hờ tiếp nắm tay lái, thuận miệng nói: “Chúng ta đến trước giờ cơm trưa là được mà, qua sớm quá cũng không có việc gì làm.”

“Muộn quá thì không lễ phép đâu.” Dương Thư lẩm bẩm, dừng lại hai giây, lại nói, “Hơn nữa không phải lần trước dì nói hôm nay sẽ có sủi cảo sao, chúng ta mà qua muộn sẽ không giúp được gì.”

Nhắc đến sủi cảo, sắc mặt Khương Bái hơi khó chịu.

Vì Dương Thư tập làm sủi cảo, mà cả tuần này, tối nào hai người cũng ăn sủi cảo.

Anh gần như không thể nghe nổi hai từ này nữa.

Nhưng đúng là gần đây Dương Thư luyện tập rất chăm chỉ, hôm nào cũng bận bịu đến khuya.

Khương Bái an ủi nàng: “Thật ra có nấu cơm hay không cũng chẳng quan trọng gì, hôm nay chỉ ngồi nói chuyện một chút thôi, em đừng tạo áp lực lớn cho bản thân. Chẳng lẽ bởi vì em không biết làm cơm mà mẹ anh lại có ý kiến gì với em à?”

“Đương nhiên em biết những việc này chỉ để thêu hoa trên gấm*, nhưng có vẫn tốt hơn không, cũng coi như nắm chắc được một kỹ năng sinh tồn.” Dương Thư nhìn về phía Khương Bái, vô cùng tự hào, “Hiện tại em gói sủi cảo đẹp hơn anh nhiều!”

*Thêu hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.

Khương Bái cười: “Bạn gái nhà anh vừa biết kiếm tiền, vừa biết chụp ảnh, lại còn khéo tay như thế, quan trọng là đáng yêu xinh đẹp, anh cũng không biết mình đã trèo cao thế nào nữa, có lẽ kiếp trước anh đã làm rất nhiều chuyện tốt.”

Dương Thư nghe vậy trong lòng vô cùng đắc ý, ngoài miệng giả vờ phàn nàn: “Một người thích tự luyến như anh biết nịnh hót người khác từ lúc nào thế?”

“Không phải vì có một cô bạn gái xuất xắc như vậy nên mới không tự luyến nổi à? Anh không thích tự luyến nữa– “

Ngã tư phía trước đang đèn đò, anh giảm tốc độ xe lại, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú một lát, cà lơ phất phơ nói, “Hiện tại đổi thành thích luyến em.”

Dương Thư: “…”



Khương Bái và Dương Thư về đến nhà, Khương Ngâm ra mở cửa.

Doãn Toại đi công tác không có ở nhà, nghĩ đến hôm nay Dương Thư và anh trai trở về nên cô cũng đến góp vui.

Đã hơn mười một giờ, Khương Bẩm Hoài và Lương Văn đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng động, hai người đi ra tươi cười chào hỏi Dương Thư.

Lương Văn nói còn mấy món nữa, sắp làm xong rồi, kêu Khương Bái đưa Dương Thư đến phòng khách ngồi một lát.

Dương Thư định biểu hiện vẻ chịu khó của mình, muốn vào bếp giúp Lương Văn.

Lương Văn vội ngăn cô lại: “Ngâm Ngâm nói sáng nay con còn phải làm việc, bận đến giờ nhất định mệt muốn chết rồi, sao có thể đẻ con động tay được chứ, mau ra ghế sô pha nghỉ một lát đi, dì chú xong ngay đây.”

Lương Văn nói xong, kêu Khương Bái đưa Dương Thư đến phòng khách.

Dương Thư không còn cách nào khác, đành thôi vậy.

Cô ngồi xuống sofa với Khương Bái, nhỏ giọng cảm khái một câu: “Em luyện làm sủi cảo lâu như vậy, thế mà không phát huy được tác dụng, lần trước em tới, muốn giúp dì mà dì đâu có từ chối.”

Khương Bái tựa lưng vào ghế sofa, tiện tay kéo cô qua: “Trước đây Khương Ngâm đưa em về, bây giờ là anh đưa em về, sao đãi ngộ giống nhau được?”

Khương Ngâm bưng đ ĩa hoa quả đã gọt tới, bất mãn nói: “Anh, sao câu này của anh lại nâng người này hạ người kia thế? Em đâu có trêu chọc gì anh?” 

Khương Bái lơ đễnh liếc cô: “Anh chỉ nói thật thôi, sao không được nói chứ?” 

Anh cầm dĩa xiên một trái dâu tây đút cho Dương Thư, “Cho nên em biết sau này phải kết thân với ai rồi đúng không? Đi theo anh mới có thịt ăn.”

Miệng Dương Thư đột nhiên bị dâu tây lấp đầy, cô sững sờ ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt u oán của Khương Ngâm.

Cô phồng má, dâu tay trong miệng ăn không được, không ăn cũng không xong.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô vừa mới ngồi xuống thôi mà hai anh em nhà này đã muốn nướng cô trên lửa rồi.

Hai má hơi đau đau, Dương Thư vội nuốt dâu tây, cười với Khương Ngâm: “Khương Khương, dâu tây ngọt lắm, cậu cũng nếm thử đi.”

Cô nói rồi ân cần cầm đ ĩa trái cây lên, sau đó đút cho Khương Ngâm một miếng.

Khương Ngâm nhất thời lộ vẻ đắc ý.

Sau khi nuốt trái cây, cô ấy chống hông, cao ngạo hất cằm lên nói với Khương Bái: “Anh, anh thấy chưa, đây chính là Thư Thư nhà em lựa chọn, cậu ấy đút cho em ăn chứ không đút cho anh.”

Khoé môi Khương Bái khẽ giật, vừa kiêu căng vừa xem thường: “Ngày nào bạn gái anh cũng đút anh ăn, cho nên anh sẽ vì chút chuyện này mà cao hứng đến thế đâu.”

“…”

Đang lúc bị anh trai chọc tức, điện thoại trong túi Khương Ngâm lại rung lên.

Cô ấy cầm lên xem, là Doãn Toại gọi video tới.

Trong mắt Khương Ngâm lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, cô ấy vội ấn nghe, rồi quay camera ra phía sau, chĩa thẳng vào gương mặt Khương Bái, nói với người đang nghe điện thoại: “Ông xã, anh trai bắt nạt em.”

Doãn Toại hỏi: “Sao anh ấy lại bắt nạt em, đợi anh về sẽ giúp em bắt nạt anh ấy.”

Khương Ngâm nghĩ: “Anh ấy cướp người của em, bây giờ còn khoe khoang với em nữa.”

Đầu bên kia im lặng hai giây rồi vang lên giọng nói lười biếng của người đàn ông: “Không phải em cũng cướp người của anh ấy sao, em cũng khoe khoang với anh ấy là được.”

Khương Bái bỗng nghẹn họng, nổi hết cả da gà.

Anh đẩy điện thoại Khương Ngâm đang chĩa vào mặt mình ra: “Giám đốc Doãn lại bắt đầu cợt nhả rồi.”

Không muốn nghe hai người họ sến súa với nhau nên Khương Bái kéo Dương Thư bên cạnh dậy, đưa cô về phòng.

Vào phòng ngủ của Khương Bái, đóng cửa lại, Dương Thư hơi mất tự nhiên, cảnh giác đứng ở cửa không dám bước vào trong: “Anh dẫn em vào đây làm gì?”

Cô vừa tới đã trốn vào phòng của Khương Bái, bị dì Lương Văn thấy sẽ không hay lắm.

Khương Bái bật cười: “Sao nào, em muốn ở ngoài đó nghe hai vợ chồng họ nói giúp cho nhau à?”

Anh kiểu vậy Dương Thư mới cảm thấy không thích hợp.

Cô nhìn quanh phòng ngủ của Khương Bái, đi về phía bàn làm việc, kéo ghế ra ngồi xuống.

Nhìn thấy trên bàn có cờ nhảy, cô nhìn Khương Bái với vẻ hứng thú: “Hai chúng ta chơi cờ đi?”

Khương Bái tựa vào cạnh bàn, thấy cô vội vàng mở ra, anh nhướng mày: “Em biết chơi à?”

“Cũng tàm tạm.” Dương Thư chọn màu xanh lục, chậm rãi xếp cờ, “Có khi còn thắng được anh đấy.”

Đôi mắt Khương Bái đen kịt, con ngươi hiện vẻ gian xảo.

Anh ngồi trên bàn làm việc, một tay chống lên bàn nghiêng người về phía cô: “Nếu em đã tự tin như vậy thì chúng ta cá cược đi?” 

Dương Thư sững sờ hai giây, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của anh.

Cô trừng mắt nhìn: “Anh muốn cược gì? Hay là anh thua thì học tiếng chó sủa đi.”

“Sao lại học tiếng chó sủa, không có gì mới mẻ hơn à?” Khương Bái bị cô làm cho cười không ngừng, lồ ng ngực rung lên vài cái.

Anh suy nghĩ chốc lát, lại tiến đến gần Dương Thư, cắn vào tai cô, trầm giọng nói, “Nếu như em thua thì phải gọi ông xã nhé?”