Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 48




“Ngôn Duyệt, anh trai tới đón em về nhà.”

Dương Thư sợ hãi đứng đó, nhìn hai tay Giang Triệt giơ ra, mũi cô vô cùng chua xót, mắt cũng mờ đi.

Nhìn một chiếc xe tải chứa đầy kẹo hồ lô, cô nhất thời không biết nên cảm thấy vui hay cảm thấy tủi thân, bỗng nhiên cô dùng sức đẩy tay anh ra, giọng nói nghẹn ngào: “Em không thích ăn kẹo hồ lô nữa anh mới về…”

Hốc mắt Giang Triệt nóng lên, yết hầu khẽ nhấp nhô.

Anh điều tra thân thế của cô mới biết được mấy năm nay Quách Diệu đã đưa cô đi đâu.

Ông ta ở Giang gia ăn sung mặc sướng, có người hầu hạ, còn cô phải đi ăn nhờ ở đậu, bị người khác coi thường.

Giang Triệt cố nén nước mắt lại, trong lòng vô cùng tự trách, anh bước tới, cẩn thận ôm lấy cô: “Xin lỗi em, là anh không tốt, anh về muộn rồi, không bảo vệ được cho em.”

Nước mắt Dương Thư rơi xuống như mưa, cô nghẹn ngào, nghe thấy Giang Triệt nói tiếp, “Nhiều năm nay anh vẫn luôn đi tìm em, nhưng em và Quách Diệu đổi tên khác, anh không tìm được.”

Có lẽ là khóc nhiều quá, Dương Thư cảm thấy cổ họng hơi đau, cô nuốt nước miếng, tủi thân nói: “Lần đầu em gặp anh, em đã nói nhìn anh rất quen, vậy mà anh lại bảo không biết em.”

Giang Triệt cũng nhớ tới lần đó, lúc ấy anh vừa có một chút manh mối, đang chờ kết quả DNA, cứ tưởng cô gái kia mới là Ngôn Duyệt, cho nên lúc thấy Dương Thư anh không để ý lắm.

Lúc hai người xa nhau, Ngôn Duyệt còn chưa đến năm tuổi, qua nhiều năm như vậy, cô cũng thay đổi nhiều hơn trước, anh thật sự không nhận ra được.

“Xin lỗi em, là lỗi của anh.” Giang Triệt vô cùng hối hận, nếu như lúc đấy anh bằng lòng nghe cô nói, có lẽ sẽ phát hiện ra dấu vết gì đó.

Dương Thư đã bình tĩnh lại, cô từ từ chui ra khỏi lòng anh, tiện tay lau nước mắt.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chuyện trước kia không cần phải truy cứu nữa, nghe anh nói vẫn luôn tìm mình, trong lòng Dương Thư cũng không thấy ấm ức nữa.

Cô nhìn đóa hoa trong tay, thêm cả một chiếc xe tải hồ lô kia, bật cười thành tiếng, không nhịn được đánh giá: “Anh muốn đến thì đến thôi, sao lại làm cái trò quê mùa này thế?”

May là bây giờ đã tối, nếu là ban ngày, nhất định sẽ bị mọi người vây xem, Dương Thư thật sự không dám tưởng tượng.

Mang cả một xe tải chứa kẹo hồ lô đi tìm em gái, thêm cả thân phận của Giang Triệt nữa, có khi hai người sẽ được lên hot search chơi ấy chứ.

Bị Dương Thư nói vậy, Giang Triệt cũng cảm thấy hành động này của mình có hơi ngốc.

Anh nở nụ cười: “Chẳng phải là anh muốn thực hiện lời hứa năm đó sao, nếu em thấy quê mùa, vậy thì sau này em giúp anh nâng cao thẩm mĩ đi, dù sao em cũng là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.”

Nói chuyện một lúc, bầu không khí dần dần hoà hoãn lại, Dương Thư nhớ tới Triệu Tĩnh, cô giới thiệu hai người với nhau.

Giang Triệt muốn đưa Dương Thư đi, hơn nữa ngày mai Triệu Tĩnh sẽ đi chơi với bạn trai, Dương Thư cảm thấy như vậy cũng tốt.

Dọn đồ xong, nói tạm biệt với Triệu Tĩnh, Dương Thư ngồi lên xe Giang Triệt.

Cô và Giang Triệt ngồi ở hàng ghế sau, lúc này cả hai bỗng yên lặng, bầu không khí cũng trở nên xa cách.

Xa cách nhiều năm trời, bình thường thì có rất nhiều câu muốn hỏi đối phương, nhưng lúc này lại không biết nên hỏi thế nào.

Cuối cùng vẫn là Giang Triệt nói trước: “Anh cứ tưởng kỳ nghỉ Quốc khánh này em sẽ đi chơi với Khương Bái, sao lại một mình đến đây thế?”

Ngón tay Dương Thư nắm chặt lấy tay áo, đầu ngón tay trắng bệch.

Cô liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cười nhạt: “Em với anh ấy chia tay rồi.”

Giang Triệt nhíu mày lại: “Cậu ta bắt nạt em à?”

“Không phải.” Dương Thư lắc đầu, “Là em đề nghị chia tay.”

“Vì sao?”

Trong lòng Dương Thư rất loạn, cô đổi chủ đề: “Anh thật sự là anh trai của em hả? Đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau, nếu như anh lừa em thì em cũng không biết.”

Giang Triệt cười, từ trong túi lấy ra chiếc vòng ngọc. “Cái này có chứng minh được không?”

Dương Thư nhận lấy.

Chiếc vòng này của anh xâu lại bằng dây thừng nhỏ màu đen, nhưng viên ngọc tròn trịa trong suốt, phía trên khắc tên của anh: Ngôn Lễ

Năm đó mẹ đưa cho mỗi người một viên đổi vận châu (颗转运珠), hi vọng hai người bình an hạnh phúc, cả đời may mắn.

Vừa nãy lúc Dương Thư thu dọn hành lý, cô đã lấy vòng ngọc ra đeo lên tay.

Lúc này hai vòng ngọc được đặt cạnh nhau khiến cô nhớ lại chuyện hồi nhỏ.

Trước đây cô luôn cảm thấy vòng ngọc của anh trai đẹp hơn.

Giang Triệt xoa đầu cô: “Mẹ được chôn ở đâu vậy em?”

Dương Thư nói: “Ở một ngôi làng nhỏ trên núi, gọi là Thanh Hòa Câu, mẹ nói, đấy là quê của mẹ.”

Lúc mẹ mất, Dương Thư còn nhỏ, cô không biết những chuyện trong quá khứ của mẹ.

Dương Thư nhìn về phía Giang Triệt: “Anh, anh có biết chuyện của mẹ không?”

Giang Triệt nói: “Anh chỉ biết là mẹ đến từ miền núi, trước đây có mở một cửa hàng sườn xám, là người đẹp sườn xám rất nổi tiếng ở một ngõ cổ. Sau này mẹ gặp được ba anh, Giang Hồi, tình cảm của hai người rất tốt, nhưng Giang Hồi sống theo chủ nghĩa không độc thân, vẫn luôn không muốn kết hôn. Mẹ lại muốn tìm một người có thể dựa vào, sống một cuộc sống bình an, yên ổn, nên hai người quyết định chia tay, nhưng không ngờ lại mang thai anh.”

“Chuyện sau này chắc em cũng đã biết, Quách Diệu lớn lên anh tuấn, lại biết nói lời ngon tiếng ngọt, theo đuổi mẹ suốt nửa năm, một mình dẫn theo anh cũng không dễ dàng gì, cuối cùng mẹ đồng ý kết hôn với ông ta, sinh ra em. Mãi đến khi phát hiện ra bệnh của mình, mẹ sợ Quách Diệu đối xử với anh không tốt, cho nên đưa anh về Giang gia.”

Nghĩ đến những gì Dương Thư trải qua, Giang Triệt cười tự trách, “Nhưng mà không ai ngờ được, Quách Diệu đối xử với người con gái ruột là em cũng không ra gì, ông ta vốn là người ích kỷ tham lam, trước đây mẹ còn sống nên ông ta mới thu liễm một chút.”

Anh nhìn Dương Thư, áy náy nói, “Sớm biết ông ta là loại người như vậy, anh nhất định sẽ không rời đi.”

Dương Thư thở dài một tiếng, lắc đầu: “Khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ, không tự mình làm chủ được, thật ra em cũng không trách anh.”Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Xe tiến vào biệt thự, hai người cùng xuống xe.

Giang Triệt cầm lấy hành lý của cô, dẫn cô vào trong: “Bình thường anh sống ở đây một mình, chỉ có một quản gia và một dì nấu cơm, không có ai khác nữa, sau này em sống ở đây đi.”

Nghĩ đến gì đó, Giang Triệt nhìn cô, “Em muốn quay về Trường Hoàn sao?”

Vấn đề này Dương Thư vẫn chưa suy nghĩ kĩ, cô đang do dự không biết nên trả lời thế nào thì có một người phụ nữ đeo tạp dề đi tới, trên mặt nở nụ cười: “Cậu chủ về rồi.”

Bà nhìn về phía Dương Thư, nụ cười trên mặt càng rõ hơn, “Đây là cô Ngôn Duyệt đúng không, rất giống cậu chủ.”

“Là Ngôn Duyệt.” Giang Triệt nhẹ nhàng trả lời, giới thiệu với Dương Thư, “Đây là dì Ngô, nuôi anh từ khi còn nhỏ, sau này em cần gì cứ nói với dì ấy.”

Dương Thư ngoan ngoãn chào dì Ngô.

Dì Ngô nói: “Chắc cậu chủ và cô Ngôn Duyệt vẫn chưa ăn gì đúng không, tôi vừa nấu canh xong, con có mấy món xào nữa, hai người chờ một chút.”

Thấy dì Ngô vội vàng chạy vào bếp, Dương Thư mới nhớ ra, nói với Giang Triệt: “Thật ra em đã ăn rồi.”

Cô và Triệu Tĩnh đã gọi thức ăn ngoài.

Giang Triệt nói: “Anh vẫn chưa ăn, lát nữa ăn với anh đi, tay nghề của dì Ngô rất tốt.”

Dương Thư suy nghĩ hai giây, gật đầu.

Lúc này đồ ăn vẫn chưa làm xong, Giang Triệt đưa cô lên phòng ngủ trên tầng.

Phòng ngủ ở tầng ba, phía Nam, không gian rộng rãi thoải mái, trong phòng lại ấm áp dễ chịu, bên ngoài ban công lớn trồng rất nhiều hoa, hương thơm ngào ngạt tràn ngập cả căn phòng.

Phòng tắm nằm ở phía Đông, còn có cả một phòng để quần áo.

Giang Triệt mang đồ vào giúp cô: “Lúc trang trí phòng, anh đã dựa vào sở thích của con gái, lúc đó anh nghĩ có một ngày em sẽ ở đây, cũng không biết có hợp ý em không.”

Dương Thư nhìn cách bố trí căn phòng, trong lòng mềm nhũn.

Cô nhìn Giang Triệt cười cười: “Rất đẹp, em rất thích.”

Cô mở cửa phòng để quần áo ra, thấy bên trong có rất nhiều túi xách, nước hoa.

Giang Triệt đi tới: “Quần áo và giày dép phải chọn theo size, còn mấy thứ này thì không cần, thi thoảng nhớ đến em anh sẽ mua một ít, lúc đó anh nghĩ, khi nào tìm được em sẽ để em chọn tùy ý.”

Thấy Dương Thư không nói lời nào, Giang Triệt nghĩ nghĩ: “Có phải em thấy mấy việc anh làm rất quê mùa không?”

Hốc mắt Dương Thư nóng lên, cô hít sâu một hơi, quay đầu trêu anh: “Quê hay không thì em không biết, ngược lại thì em thấy anh rất hào phóng đấy.”

Lúc đang nói chuyện, dì Ngô đi lên gọi hai người xuống ăn cơm.

Dương Thư không đói bụng, chỉ ngồi trong phòng ăn với Giang Triệt.

Dì Ngô chủ động múc cho cô một bát canh, bảo cô nếm thử.

Dương Thư nếm, không ngờ lại rất ngon, cô chủ động gắp một khúc ngô vào bát, nói với Giang Triệt: “Tay nghề của dì Ngô thật sự rất tốt.”

Nhìn cô khó khăn lắm mới vui vẻ một chút, Giang Triệt nói: “Lát nữa em muốn ăn gì thì nói với dì Ngô, món gì dì ấy cũng biết làm, cả mấy món điểm tâm kiểu Tây nữa.”

Dương Thư vừa gặm bắp ngô, vừa gật đầu, vô thức nói: “Khương Bái nấu cơm cũng rất ngon, mỗi lần anh ấy xuống bếp là em sẽ ăn nhiều hơn, thậm chí là ăn quá no. Mỗi ngày di Ngô đều nấu ăn, nhưng bình thường công việc của Khương Bái rất bận, cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngời, không biết sao tay nghề của anh ấy lại tốt như vậy.”

Vừa dứt lời, Dương Thư bỗng dừng lại hai giây, vẻ mặt cứng đờ.

Cô cũng không biết vì sao lại đột nhiên nhớ đến Khương Bái.

Dương Thư cúi thấp đầu xuống, yên lặng uống canh, không khí trên bàn ăn lập tức trở nên tẻ ngắt.

“Vòng tay thủy tinh em đang đeo là Khương Bái tặng à?” Giang Triệt bỗng nhiên hỏi một câu.

Dương Thư hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao anh biết?”

Giang Triệt nói: “Anh từng thấy chiếc vòng này ở một buổi đấu giá từ thiện, lúc đó, Khương Bái vì muốn lấy được chiếc vòng này, cậu ta đã phải tiêu hết tiền vốn, đến cả anh cũng phải thấy xót.”

“Cái này rất đắt ạ?” Dương Thư nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay, nghe Giang Triệt nói Khương Bái đã tiêu hết tiền vốn, vậy thì chắc chắn rất đắt.

Giang Triệt nói: “Mặc dù loại đá để làm ra chiếc vòng này không đắt, nhưng màu này cực kỳ hiếm. Có lẽ em không biết rõ ý nghĩa của nó, trong tình huống bình thường thì viên đá càng đẹp sẽ càng nhiều vết mài, nếu chỉ trơn không thì bị cho là nhạt nhẽo, thế nhưng viên đá có thể vừa sáng trong vừa giữ được hình dạng trơn nhắn nguyrn thủy của nó lại rất hiếm thấy, cực kỳ tinh khiêết. Một viên đaã đắt, huống hồ cái này của em là một chuỗi vòng.”

Dương Thư tròn mắt đánh giá từng viên đá trên vòng tay, dưới ánh đèn đều cực kỳ tinh khiết, một tia tì vết cũngkhông có.

“Sao anh ấy lại chọn chiếc vòng đắt như vậy chứ…” Dương Thư khiếp sợ, đột nhiên không biết phải làm sao.

“Tương truyền Thần tình yêu Aphrodite đã tặng cho Paris một vòng tay thủy tinh, một hôm Paris cầm vòng tay này đi tế bái Thần tình yêu, sau đó gặp gỡ bất ngờ với Helen – người phụ nữ hoàn hảo nhất thế giớsi. Paris cùng Helen vừa gặp đã yêu, hai người trở thành thần tiên quyến lữ, hạnh phúc đi vào hôn nhân. Vòng thủy tinh biểu tượng cho tình yêu hoàn hảo, là lời chúc phúc tốt đẹp nhất mà Thần tình yêu ban cho thế gian.”

Giang Triệt nhìn về phía Dương Thư, “Có lẽ cậu ta nghe được truyền thuyết này, nên mới bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua tặng em.”

Giang Triệt cũng đã ăn xong, anh để đũa xuống.

Vừa mới chia tay, vậy mà vẫn đeo vòng cậu ta tặng, tâm tư của nha đầu này rất rõ ràng.

Giang Triệt suy nghĩ rồi nói: “Anh đã quen biết Khương Bái nhiều năm, mặc dù bên ngoài trông cậu ta có hơi lưu manh vô lại, nhưng thật ra lại rất giữ lời, làm việc cẩn thận, đối xử với mọi người cũng rất chân thành, em ở bên cậu ta rất xứng đôi.”

Thấy Dương Thư không nói gì, cứ nhìn chằm chằm chiếc vòng tay kia, anh xo xoa đầu cô, cưng chiều nói, “Nhưng nếu cậu ta đã chọc giận em thì anh đây nhất định sẽ đứng về phía em, trên đời này còn nhiều đàn ông tốt lắm. Khi nào có cơ hội gặp cậu ta, anh sẽ đánh cho cậu ta một trận, xả giận giúp em.”

Trời đã tối, Giang Triệt bảo cô về phòng nghỉ ngơi sớm.

Dương Thư tạm biết anh, lúc đi đến thang máy, Giang Triệt gọi cô lại.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dương Thư quay đầu, Giang Triệt bước tới, nói: “Ngày mai anh đến công ty xử lý chút chuyện, ngày kia chúng ta đi thăm mộ mẹ nhé?”

Dương Thư nghĩ nghĩ, gật đầu: “Vâng.”

____

Dương Thư về phòng tắm rửa, sau khi nằm xuống, cô cứ vuốt ve chiếc vòng tay mãi.

Nếu như hôm nay Giang Triệt không nói, cô sẽ không biết được nguồn gốc và ngụ ý của nó.

Cô nhớ lúc Khương Bái tặng cho cô, anh không hề nói gì, chỉ hỏi có đẹp hay không thôi.

Cô nói đẹp, anh liền đeo lên tay cô, sau đó đè lên người cô, nói là đeo rồi thì không được tháo ra.

Anh vốn là như vậy, suy nghĩ, hành động và lời nói không bao giờ nhất quán cả.

Khiến cô không cảm nhận được anh đối với cô có bao nhiêu phần là thật lòng, bao nhiêu phần là trách nhiệm trong trò chơi kia.

Ngoại trừ hôm chia tay ấy, anh chưa bao giờ nói rằng bản thân muốn chia tay cô.

Lúc cô chuẩn bị tâm lý xong, cũng đã hạ quyết tâm, anh mới nói với cô.

Thế nên hôm đó anh đột nhiên nổi điên muốn tỏ tình, khiến cô không biết làm sao.

Lần đầu tiên Dương Thư suy nghĩ nghiêm túc về quan hệ của mình và Khương Bái trong suốt một năm qua.

Rốt cuộc là Khương Bái đã che giấu tâm tư của mình quá tốt, hay là cô bao bọc bản thân trong một lớp vỏ bảo vệ quá cẩn thận, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, cô đều tự nhủ với bản thân, những việc anh làm không phải vì yêu, mà vì trách nhiệm.

Nhưng là bây giờ nghĩ lại, nếu như chỉ là trách nhiệm thì anh không cần phải làm cho cô nhiều chuyện như vậy.

Trong đầu Dương Thư như hiện lên những đoạn phim ngắn, tất cả đều là hình ảnh về cuộc sống của cô lúc trước.

Sau đó ngủ từ lúc nào cũng không hay.

Lúc ngủ, cô lại mơ về nhưng chuyện trong quá khứ.

Sau khi cô và Dương Huyền Diệu bị đuổi ra khỏi Hà gia, dù Dương Huyền Diệu có đi tìm Hà Vấn Cầm như thế nào, Hà Vấn Cầm cũng không chấp nhận nữa.

Sau này hai người thuê nhà ở, cô bận học, mỗi ngày Dương Huyền Diệu đều thấy bực bội trong lòng, hơi tí là phát cáu.

Có một hôm, không hiểu sao Hà Đông Tự tìm được chỗ ở của hai người, nói xin lỗi với Dương Thư, cứ quầy rầy cô mãi, còn bắt cô hứa sẽ ở bên anh ta.

Hôm đó, Dương Huyền Diệu về nhà trong cơn say rượu.

Vừa thấy anh ta liền tức giận, ông cảm thấy bản thân trở nên nghèo túng như này đều do Hà Đông Tự ban tặng, cho nên đã đánh anh ta một trận.

Dương Huyền Diệu ra tay rất nặng, đến nỗi Hà Đông Tự phải vào bệnh viện, suýt chút nữa là mất mạng.

Hà Vấn Cầm tức giận đòi đâm đơn kiện, mỗi ngày đều thuê người tới nhà Dương Thư gây sự.

Sau khi Hà Đông Tự tỉnh lại, anh ta cầu xin Hà Vấn Cầm rút đơn lại, hi vọng làm như vậy thì Dương Thư sẽ tha thứ cho mình.

Hà Vấn Cầm nuốt không trôi cục tức này, sau khi đưa Hà Đông Tự ra nước ngoài, bà ta yêu cầu Dương Huyền Diệu trả nợ.

Trước đây, lúc Dương Huyền Diệu mang Dương Thư đến Hà gia, ông đang nợ một số tiền lớn, là Hà Vấn Cầm trả thay ông, hơn nữa, lúc sống ở Hà gia, ông cũng tiêu không ít tiền.

Khoảng thời gian đó, ngày nào Hà Vấn Cầm cũng thuê người tới cửa đòi nợ.

Dương Huyền Diệu lại làm rùa rụt cổ, cứ mặc kệ mọi chuyện, Dương Thư bị ép cũng không còn cách nào, chỉ có thể tìm Hà Vấn Cầm làm hợp đồng, trong vòng ba năm kể từ khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ trả cho bà ta cả gốc lẫn lãi. Mà điều kiện duy nhất là không được quấy rầy cô trong năm lớp 12 này.

Lúc về đến nhà, cô cũng làm một bản hợp đồng với Dương Huyền Diệu.

Sau chuyện này, Dương Huyền Diệu sống hay chết cũng không còn liên quan tới cô nữa.

Khi đó cô tự nhủ với lòng, cô nhất định phải thoát khỏi cái địa ngục trần gian này.

Cứ tưởng mọi chuyện đã giải quyết xong, năm lớp 12 này của cô sẽ yên ổn hơn một chút.

Không ngờ chờ đón cô lại là một cơn ác mộng.

Khai giảng lớp 12, trong trường bỗng xuất hiện vô số lời đồn về cô.

“Các cậu nghe gì chưa, Dương Thư dụ dỗ anh kế không thành, bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, ba cô ta còn đánh người anh kế kia trọng thương, xuýt chút nữa là phải hầu tòa rồi.”

“Bên ngoài trông Dương Thư ngoãn ngoãn khéo léo, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào việc học, không ngờ sau lưng lại dở trò hèn hạ như vậy.”

“Ba cậu ta là loại bám váy đàn bà, làm sao con gái có thể tốt được, đây gọi là di truyền đó, cây xấu từ gốc.”

“Mà anh kế của cậu ta, Hà Đông Tự ý, chính là nam thần của trường đấy, lúc chúng ta học lớp 10, Hà Đông Tự đã lên 12 rồi, mình có gặp qua mấy lần, rất lịch sự, nho nhã, không biết có bao nhiêu nữ sinh thích anh ấy nữa, mỗi ngày Dương Thư đều ở cùng nhà với anh ấy, cho nên thích anh ấy cũng không có gì là.”

“Nhưng mà Hà Đông Tự có thèm để ý cái loại ngu ngốc này đâu, nghe nói người ta bị Dương Thư quấy rối không chịu được nên mới xuất ngoại du học đấy.”

____

Bắt đầu từ hôm đó, trong trường xuất hiện rất nhiều “sứ giả của chính nghĩa”, không đội trời chung với cô.

Ghế ngồi của cô sẽ vô duyên vô cớ bị mất, bàn học thì bị vẽ bậy bạ, mấy cảnh bạo lực học đường trên TV đều xảy ra trong cuộc sống của cô.

Lúc đó sợ nhất là tiết thể dục.

Các giáo viên lo lắng học sinh sẽ phải chịu quá nhiều áp lực học tập trong kỳ thi tuyển sinh đại học, học sinh học thể dục không được ở trong lớp mà phải ra sân hoạt động.

Trong tiết thể dục, hết lần này tới lần khác cô luôn bị người khác bao vây, bị người khác bắt nạt.

Sau đó, cô tình cờ phát hiện ra phòng thiết bị thể dục đã bị bỏ hoang, mỗi khi đến giờ học thể dục, cô sẽ trốn vào trong tủ, không dám ra ngoài cho đến khi tiếng chuông vào tiết học thứ hai vang lên rất lâu, khi xác định xung quanh không có ai, cô mới dám đi ra.

Vì vậy, sau tiết thể dục tới đến khi vào lớp học, cô luôn đi muộn, bị thầy cô phạt đứng ngoài hành lang.

Năm cuối cấp ba giống như một cơn ác mộng, giờ nhìn lại, Dương Thư không biết mình đã chịu đựng bằng cách nào.

Trong một năm đó, không có cứu tinh nào đến bên cạnh cô, không có anh hùng nào ấm áp bảo vệ cô như trong phim.

Thậm chí cô còn không có bạn bè.

Lúc đó cô chỉ có một lòng tin duy nhất, cô sẽ sống sót trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cô sẽ rời khỏi nơi này, cô sẽ thoát khỏi vận đen mà cô chỉ biết trốn trong cống ngầm, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng. 

Sau đó, trở nên mạnh mẽ, có thể bảo vệ được chính mình!

Dương Thư ngẩn ra, cảm giác được bản thân vẫn đang trốn trong tủ của phòng thiết bị thể dục bỏ hoang năm đó, cô vẫn là học sinh cuối cấp ba.

Bên kia cửa, cô nghe thấy tiếng bước chân đi về phía này, càng ngày càng gần với cô.

Dương Thư sợ tới mức nín thở.

Sau đó, cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy một tia sáng chói lòa.

Thiếu niên đứng dưới ánh sáng, đồng phục học sinh xanh trắng, hăng hái, mang theo nụ cười cùng với đôi mắt trong veo nhìn cô.

Chàng trai cúi đầu, chậm rãi đưa tay về phía cô.

Ánh sáng chói lóa đến nỗi Dương Thư không thể nhìn thấy anh là ai, nên cô sợ hãi cuộn người lại rồi ngơ ngác.

Khi cô do dự, thiếu niên kia đã bỏ đi.

Cánh cửa lại đóng lại, xung quanh mờ mịt không còn ánh sáng.



Dương Thư mở mắt, sờ điện thoại bên gối, kiểm tra thời gian, đã chín giờ.

Bên ngoài trời đã sáng trưng, nhưng rèm cửa có tác dụng che nắng rất hiệu quả, trong phòng vẫn tối đen.

Cô mang dép lê bước tới, rèm cửa sổ được mở ra, ánh sáng chiếu vào người cô, phản chiếu gương mặt thanh tú trắng ngần của cô, ấm áp lại thoải mái.

Duỗi eo, cô quay đầu nhìn lại chiếc giường phía sau.

Thật kỳ lạ, trước kia, nếu như cô mơ thấy những chuyện trong quá khứ, cô luôn tỉnh dậy trong tủ quần áo.

Nhưng hôm nay lại không phải.

Dương Thư nhớ tới thiếu niên mặc đồng phục học sinh đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ kia.

Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ mơ thấy cảnh tượng như vậy, cũng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nếu là người mà cô luôn khát vọng trong lòng xuất hiện, vậy thiếu niên kia chỉ có thể là anh trai cô.

Tối hôm qua cô đã tìm được anh trai, cho nên mới có một giấc mơ như vậy.

Giang Triệt gửi cho cô một tin nhắn WeChat, nói anh phải đến công ty giải quyết một số chuyện, bảo cô ở nhà nghỉ ngơi.

Nếu cảm thấy buồn chán, cũng có thể yêu cầu tài xế chở cô đi dạo quanh khu phố, nếu có cần gì có thể nói với quản gia hoặc dì Ngô.

Sau khi Giang Thư rửa mặt đi xuống lầu, dì Ngô nhìn thấy cô thì lập tức gọi cô đi ăn sáng.

Trong khi ăn, dì Ngô ngồi nói chuyện với cô.

Dì Ngô cảm thấy cô gái này có tâm sự, hoặc là không thích nói chuyện.

Bà hỏi cái gì cô ấy cũng lễ phép trả lời, nhưng cũng không muốn nói nhiều, thường cúi đầu ngẩn người vài giây, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Theo lý thuyết, vất vả lắm mới tìm được anh trai, không nên có tình trạng như vậy.

Sau đó dì Ngô nói với cô về chuyện lúc nhỏ của Giang Triệt, cuối cùng cô mới có tí hứng thú, còn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi thêm vài câu.

Nhưng bất kể là nói những chuyện vui gì đi chăng nữa thì trông cô cũng không vui vẻ lắm.

“Ngôn Duyệt có tâm sự gì à?” Dì Ngô và Giang Triệt vẫn gọi cô bằng cái tên ban đầu.

Dương Thư im lặng trong giây lát, sau đó đột nhiên nói: “Dì Ngô, dì là người từng trải, dì nói xem nếu thời gian lâu như vậy, có phải người có trí nhớ sâu sắc cũng có thể lãng quên không?”

Dì Ngô không trả lời mà hỏi: “Con và anh trai con xa nhau gần hai mươi năm rồi, không phải con vẫn nhớ kỹ sao? Tiên sinh tìm con nhiều năm như vậy, dì thấy cậu ấy bỏ ra nhiều tâm tư và công sức như vậy, nghe nói con cũng tìm cậu ấy, hai người các con chưa ai quên ai, không phải sao?”

Dì Ngô không biết nghĩ gì nên thở dài nói: “Có một số người, khắc vào trong lòng, sẽ rất khó quên.”

Dương Thư uống hết cháo trong bát, có chút vô vị: “Vậy nếu không quên được thì sao?”

“Tại sao phải quên?” Dì Ngô nhìn cô: “Thật ra có đôi khi, trong lòng có một người để nhớ cũng rất tốt, có lẽ đối phương cũng nhớ về con, giống như con với anh trai con vậy.”

Thấy Dương Thư không nói lời nào, dì Ngô hỏi: “Người mà con đang nói tới hẳn là rất quan trọng với con?”

Dương Thư chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt thiện ý hiền lành của dì Ngô, một lúc sau mới hạ mi xuống: “Không biết có quan trọng hay không, nhưng gần đây không được vui vẻ cho lắm.”

Dì Ngô dừng lại: “Vậy thì vị trí của cậu ấy trong lòng con ít nhất cũng quan trọng như anh trai con vậy.”

Lời nói của dì Ngô khiến Dương Thư kinh ngạc một lúc, một lúc sau mới dứt khoát lắc đầu: “Vậy chắc không có đâu.”

Cô đã tìm anh trai mình hai mươi năm, còn Khương Bái chỉ mới quen được một năm, làm sao có thể giống nhau được?

Dì Ngô nói: “Dựa theo lẽ thường mà nói, tìm được anh trai của mình nên phải vui vẻ mới đúng, con coi con bây giờ, vẫn không vui được tí nào. Con chỉ vui vẻ được một nửa, còn một nửa kia đâu?”

Dương Thư sững người chốc lát, hàng mi dày cong vút run rẩy.

Lát sau, cô ngẩng đầu mỉm cười: “Cảm ơn nha dì Ngô, từ khi con trưởng thành tới nay, đây là lần đầu tiên con được trò chuyện với một người lớn như thế này.”

Dì Ngô âu yếm vỗ vỗ vai cô: “Hồi còn trẻ tuổi dì đã sống ở nhà họ Giang, tiên sinh là do một tay dì chăm sóc, cậu ấy tìm con nhiều năm như vậy, bây giờ khó khăn lắm mới tìm về được, dì thấy được cũng cảm thấy thân thương. Sau này Ngôn Duyệt có tâm sự gì không tiện tâm sự với anh trai thì hãy đến nói chuyện phiếm với dì Ngô đây.”

Dương Thư cảm thấy ấm áp nhẹ gật đầu: “Dạ.”



Mãi đến tối Giang Triệt mới về.

Anh mang theo một số bộ quần áo, bảo Dương Thư chọn lấy vài bộ, nói là ngày mai phải mặc để đi tảo mộ cho mẹ.

Anh đem về rất nhiều, Dương Thư nhìn thấy mà hoa cả mắt.

Cô cầm lấy một chiếc váy hoa màu xanh nhạt, đo thử lên người, hỏi anh: “Cái này có phải thuần khiết hơn không?”

Sau đó cô cầm lấy chiếc váy màu đen lên: “Cái này cũng rất được.”

Trong chốc lát không quyết định được, cô để cho Giang Triệt tự chọn cho cô.

Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, quản gia nghe thấy động tĩnh lập tức đi ra mở cửa, người đứng ở bên ngoài chính là Khương Bái.

Anh mặc một chiếc áo len màu đen, cả người trông có vẻ rất mệt mỏi.

Quản gia nhận ra anh, vội vàng mời vào: “Đã muộn như vậy rồi, sao luật sư Khương còn tới đây?”

“Giang Triệt có ở nhà không?” Anh vừa hỏi vừa bước vào bên trong.

Vé trong lễ Quốc Khánh khó mua quá, anh không mua được vé máy bay, vé tàu cao tốc cũng không có, cuối cùng khó khăn lắm mới giành được một tấm vé xe lửa, gần hơn hai mươi giờ mới tới An Cầm.

Anh không biết địa chỉ nhà của Triệu Tĩnh.

Trời đã tối, lúc này đi thành cổ Hạc Cầu cũng rất khó có kết quả, nên đến đây tìm Giang Triệt trước, xem anh ta có biện pháp gì nhanh chóng tìm được địa chỉ nhà Triệu Tĩnh hay không.

Cùng quản gia bước vào nhà, anh liếc mắt một cái thì thấy được dưới ánh đèn sáng rực của phòng khách, Dương Thư mang vẻ tươi cười rạng rỡ đang so sánh hai chiếc váy.

Giang Triệt thản nhiên dựa vào sô pha, đang nói gì đó với cô, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.

Quản gia định gọi Giang Triệt, nhưng Khương Bái đen mặt, ngăn cản ông.

Anh nhìn chằm chằm vào bên trong, đường nét quai hàm sắc bén, khuôn mặt có chút gì đó đáng sợ dọa người.

Đèn ngoài cửa u ám, cả hai ở trong phòng khách vẫn chưa nhận ra.

Cuối cùng Dương Thư cũng chọn chiếc váy màu xanh nhạt kia: “Hay là chọn cái này đi, nhưng không biết có vừa người hay không.”

Cô cúi đầu, đo kích thước eo mình.

Giang Triệt nói: “Anh mua theo kích cỡ của em, nếu em lo lắng thì lên lầu thử xem có vừa không”.

Dương Thư thành thật ôm hết mấy chiếc váy kia: “Em thử hết toàn bộ, nếu chiếc nào thích hợp thì em sẽ giữ lại, dù sao thì em cũng không ngại có nhiều quần áo đâu.”

Giang Triệt bị cô chọc cười: “Đi đi, nếu em cảm thấy không đủ thì ngoảnh đầu lại anh sẽ bảo người nhét đầy quần áo trong tủ phòng ngủ của em.”

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đêm nay muốn ăn gì?”

Dương Thư suy nghĩ một chút: “Anh có muốn nếm thử tay nghề của em không?”

Giang Triệt mang vẻ mặt tò mò hỏi cô: “Em còn biết nấu ăn?”

“Đương nhiên biết rồi!” Dương Thư rất không hài lòng với đáp lại câu hỏi anh, liếm liếm môi dưới, khí thế yếu đi một chút: “Em chỉ biết làm mì sốt cà chua, nhưng rất ngon.”

Giang Triệt cười gật đầu: “Được, vậy đêm nay anh nếm thử xem.”

Tay Khương Bái nắm chặt lại, cảm xúc trên mặt càng ngày càng căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Dương Thư cười với một người như thế này, nói chuyện ngoan ngoãn khéo léo, ngay cả trong ánh mắt cũng toàn là ý cười.

Thậm chí cô còn chủ động đề nghị làm món mì sốt cà chua cho người khác.

Trước kia anh mở miệng nói muốn ăn, chưa chắc cô đã đồng ý.

Quản gia đứng bên cạnh bọ sắc mặt âm u của Khương Bái dọa cho ngây người, lại không biết đang xảy ra chuyện gì.

Bên trong phòng khách Dương Thư còn cười nói một câu: “Vậy anh chờ em, em mang quần áo lên phòng ngủ, sau đó xuống lầu làm cho anh ăn.”

Cô nói xong lập tức chạy lên lầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại Giang Triệt, Khương Bái cất bước đi qua.

Khi thấy anh bước tới, Giang Triệt vô cùng ngạc nhiên, vừa định đứng dậy khỏi ghế sô pha thì Khương Bái đã xông tới túm lấy cổ áo anh.

Đôi mắt Khương Bái đầy lửa giận: “Giang Triệt, đừng nói với tôi là anh không biết cô ấy là bạn gái của tôi!”

Sắc mặt Giang Triệt cũng trầm xuống: “Cậu còn biết em ấy là bạn gái của cậu sao? Tôi đang muốn tìm cậu để hỏi, em gái tôi ở cùng với cậu vì sao lại không hề vui vẻ?”

Trong lời nói của Giang Triệt như ngầm thừa nhận anh ta bây giờ đang sống cùng với Dương Thư, Khương Bái càng tức giận, đấm một quyền vào mặt anh: “Cô ấy có vui hay không là chuyện của tôi và cô ấy, cần cậu nhúng tay sao? Đừng cho là tôi không biết mấy loại con nhà giàu như các người có tâm tư gì, có nhiều phụ nữ sẵn sàng nguyện ý cho cậu chơi, nhưng cậu dám đụng tới cô ấy thử xem?”

Dương Thư cất quần áo lên lầu chạy xuống, vừa vặn thấy cảnh tượng như vậy.

Cô sững sờ hai giây, vội vàng chạy tới, đỡ Giang Triệt từ trên ghế sô pha đứng dậy, quay đầu nhìn Khương Bái: “Khương Bái, vì sao anh lại đánh người chứ?”

Nhìn thấy Dương Thư, Khương Bái thu lại nắm đấm mà anh muốn vung ra một lần nữa.

Anh mấp máy môi, muốn nói gì đó với cô, nhưng chưa kịp mở miệng, Giang Triệt đã vung nắm đấm, đánh vào khóe miệng Khương Bái.

Sức lực của Giang Triệt rất lớn, Khương Bái thuận thế nghiêng đầu qua, khóe miệng chảy máu.

Dương Thư trợn to hai mắt, thấy Giang Triệt vẫn chưa hết giận, muốn đánh thêm một đấm nữa, cô chắn trước người Khương Bái, nhìn Giang Triệt: “Anh hai, sao anh cũng muốn ra tay đánh người vậy?”

Khương Bái cau mày nhìn Dương Thư: “Em có anh hai từ khi nào?”

Dương Thư quay lại thì phát hiện khóe miệng Khương Bái đang chảy máu.

Cô lại liếc nhìn Giang Triệt bên cạnh, khóe miệng cũng bị bầm tím.

Hai người ra tay đều rất tàn nhẫn, quan trọng là đều nhìn mặt mà đánh.

Bất đắc dĩ thở dài, cô hét vào bên trong: “Dì Ngô, ở nhà có hộp thuốc không ạ? Dì mang tới đây đi.”

Dì Ngô lên tiếng trả lời, nhanh chóng mang hộp thuốc tới, phát hiện vậy mà luật sư Khương và tiên sinh nhà bà đánh nhau.

Luật sư Khương cũng tới đây vài lần, trong ấn tượng của dì Ngô, quan hệ giữa anh và Giang Triệt rất tốt, từ trước đến nay luôn hoà khí với nhau, lần đầu tiên thấy được hai người đánh nhau lớn như vậy.

Dì Ngô rất kinh ngạc, nhìn lại Dương Thư, dường như bà hiểu ra cái gì, không lên tiếng.

Dương Thư lấy cồn iốt và tăm bông ra, do dự một chút, đi tới trước mặt Giang Triệt, lau cho anh, sau đó bôi thuốc mỡ lên.

Dì Ngô đứng bên cạnh, nhìn Khương Bái đang nhìn chằm chằm Dương Thư đang xoa thuốc cho Giang Triệt, nhíu mày nhìn Dương Thư không chớp mắt.

Bà nhớ hôm nay Dương Thư nói chuyện với bà, một nửa kia không vui, chắc không phải do luật sư Khương đây nhỉ?

Dì Ngô bước tới cầm lấy đồ trong tay: “Ngôn Duyệt, tiên sinh ở bên này cứ để cho dì lo cho, con đi xem luật sư Khương đi.”

Bà nói xong thì lập tức nháy mắt với cô.

Giang Triệt cũng liếc mắt nhìn Khương Bái đáng thương ở đằng kia, chủ động nói: “Em qua đó đi đi, để dì Ngô làm cho.”

Dương Thư quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt thâm trầm cùng tổn thương của người đàn ông.

Cô đưa thuốc mỡ cho dì Ngô, bước qua chỗ của Khương Bái.

Nhìn thấy vết máu trên khóe miệng anh, cô khẽ cau mày, theo bản năng vươn tay muốn giúp anh lau vết máu, nhưng lại cảm thấy hơi mất vệ sinh, cô vội rụt tay về.

Cô lấy tăm bông nhúng chút i-ốt để lau cho anh, thấy anh vẫn còn đứng đó, cô nâng cánh tay lên lại không quá thuận tay.

Dương Thư nói: “Anh qua đó ngồi một lát đi.”

Thấy Khương Bái không nhúc nhích, Dương Thư kéo anh đến ghế sô pha.

Hai chân Khương Bái cứng ngắc vài giây, sau đó anh rì rì ngồi xuống.

Dì Ngô liếc mắt một cái, thoáng nhìn thấy đôi chân hơi cứng đờ của Khương Bái, ngạc nhiên nói: “Luật sư Khương, chẳng lẽ cậu đi tàu hỏa đến đây sao? Từ Trường Hoan đến An Cầm cũng mất gần hai mươi giờ đấy. “

Dì Ngô nói xong, động tác lau vết thương trên tay Dương Thư dừng lại, sau đó nhìn về phía chân anh, trong lòng quặn thắt: “Anh đứng trên xe từ đó đến tận đây à?”

Khương Bái nhìn cô, rầu rĩ ừ một tiếng.

Ngày lễ rất khó mua vé, anh không giành được vé ngồi.

“Vậy …” Dương Thư nghĩ đến dáng vẻ của anh xuất hiện trong nhà Giang Triệt, không xác định hỏi: “Anh tới đây tìm anh trai của em à?”

Khương Bái không biết tại sao cô lại gọi Giang Triệt là anh trai, nhưng vẫn còn tốt hơn là người yêu.

Trong lòng anh hơi dễ chịu một chút, dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc vòng pha lê màu hồng trên cổ tay cô, khàn giọng nói: “Anh đi tìm em.”

Dương Thư nhướng mắt nhìn anh.

Trên cằm anh có vệt râu ria xồm xoàm, cả khuôn mặt gầy gò hốc hác, hai mắt đỏ ngầu như thể đã lâu rồi không ngủ, trông vô cùng mệt mỏi.

Dương Thư cảm thấy trong lòng có thứ gì đó như đang đập mạnh vào tim cô, đau âm ỉ.

Cô tiếp tục dùng tăm bông lau khóe miệng cho anh, động tác càng ngày càng nhẹ nhàng, cẩn thận hỏi: “Đau không?”

Cái cô muốn hỏi chính là, đứng lâu như vậy, chân có khó chịu không, có thấy đau hay không.

Đột nhiên, cô bị Khương Bái kéo vào lòng, dùng sức ôm chặt.

Dường như anh đang ôm bảo bối thất lạc vừa tìm về được, nỉ non bên tai cô: “Đương nhiên là rất đau lòng rồi, em không thấy cái tên anh trai kia của em vừa rồi đánh anh rất mạnh sao, anh chỉ đánh cậu ta có một cái mà cậu ta lại đánh anh đổ cả máu.”

Giang Triệt: “…”

Khương Bái: “Vừa rồi em còn xử lý vết thương cho cậu ta trước, tim anh cũng rất đau.”

Giang Triệt: “…”

____

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Triệt: Xin hỏi là ai ra tay trước???