Bầu không khí trong phút chốc có chút thay đổi.
Thẩm Hòa Nguyệt đang nghiến răng, nhưng Thẩm Kiều không phát hiện ra chút bất thường nào, cô vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc Thẩm Hòa Nguyệt thích Kỳ Ngôn Châu.
Suy cho cùng, công bằng mà nói thì ngoài ngoại hình ra, dường như Kỳ Ngôn Châu không phải kiểu người có thể thu hút các cô gái chút nào.
Cậu ta vừa hung dữ, vừa lạnh lùng u ám, tính tình kỳ quặc, coi thường người khác.
Hoàn cảnh gia đình không tốt, lại bị nghi ngờ là người có khuynh hướng bạo lực.
Ngược lại, Thẩm Hòa Nguyệt trong sáng và ấm áp, hơi mềm yếu, giống như một cô công chúa nhỏ, cần được người khác nâng trong lòng bàn tay.
Dù nhìn thế nào thì đều cảm thấy cả hai không hợp nhau, không tương xứng để ở bên nhau.
Thẩm Kiều chỉ nghĩ rằng Thẩm Hòa Nguyệt đang tò mò, hoặc cũng có thể là do em gái cô không thích cô, thậm chí là muốn để ý tất cả người xung quanh cô.
Cho dù đó là bố mẹ, bạn bè, bạn học,...
Cho nên, khi thấy Thẩm Hòa Nguyệt im lặng, thì Thẩm Kiều mới lấy lại tinh thần, cô thản nhiên giải thích: "Không phải bạn trai tin đồn, chỉ là bạn học, bạn bè bình thường."
Thẩm Hòa Nguyệt ngồi trên giường Thẩm Kiều, cô ta đang ôm gối, chôn cả khuôn mặt vào đó nên không thể thấy được vẻ mặt của cô ta.
"Là....vậy sao?"
Thẩm Kiều: "Ừ.
Sao vậy?"
Thẩm Hòa Nguyệt chớp chớp mắt: "Không có gì.
Em chỉ thấy rất lạ.
Nghe Hứa Manh nói Kỳ Ngôn Châu không dễ tiếp xúc, trong trường cũng không có bạn.
Vậy mà chị lại có thể làm bạn với cậu ta.
"
Nói xong, cô ta liền vứt cái gối ra, rồi nhảy ra khỏi giường, sau đó rời khỏi phòng cô nhanh như một cơn gió.
"Rầm!" Cánh cửa bị đóng sầm lại.
"...."
Thẩm Kiều gãi gãi mặt, cô có chút bối rối.
Tuy nhiên, cô đã chấp nhận sự thật là "Thẩm Hòa Nguyệt ghét cô".
Bất kể hành vi của em gái cô có kỳ quặc đến đâu, hay nói lời khó nghe, giả dối hay kiêu ngạo thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cô để mặc hành động của em gái mình.
Miễn là tình huống trên điện thoại không xảy ra là được.
Còn những điều khác, cô cũng không thể thay đổi được gì.
____
Để có đủ thời gian lên lịch thi đấu ở các khu vực khác nhau của thành phố Lộc Xuyên, trận chung kết của cuộc thi được tổ chức vào giữa tháng 5.
Vì vậy, Thẩm Kiều đã có thể có một khoảng thời gian nghỉ ngơi và cố gắng để bản thân được nhẹ nhõm.
Cô vẫn đi học vào ban ngày như trước, sau giờ tan học thì tập múa, cuối tuần thì luyện tập với cô gái.
Chỉ là cường độ luyện tập giảm đi một chút, nên cô liền chuyển thành luyện tập thường xuyên trước cuộc thi một tháng để đề phòng bị chấn thương.
Tháng tư, ánh nắng mùa xuân tràn ngập.
Trường cấp 3 bắt đầu tổ chức đại hội thể dục thể thao học đường hàng năm.
Theo như những năm trước, rất ít học sinh lớp văn nghệ đăng ký tham gia đại hội thể dục thể thao.
Thứ nhất, có rất nhiều vũ công trong lớp học nghệ thuật vì sợ bị thương trong khi vận động, sẽ ảnh hưởng đến môn chính.
Thứ hai, vì có quá nhiều bạn nữ, họ cũng không hứng thú với những môn thể thao này.
Tuy nhiên, lễ nhập học vẫn phải tham gia, mỗi lớp không thể vắng mặt.
Như người ta nói, mùa xuân luôn buồn ngủ và mùa thu mệt mỏi.
Buổi chiều, Chu Ý Cầm uể oải nằm trên bàn, vì không mở mắt ra được, nên mơ hồ hỏi cô: "Kiều Kiều, năm nay cậu vẫn là người cầm cờ đi đầu sao?"
Thẩm Kiều đang làm bài tập.
Nghe vậy, cô hơi khựng lại, rồi lắc đầu: "Tớ vẫn chưa nhận được thông báo."
"Chắc là cậu rồi, năm ngoái cũng thế mà.
Nếu đổi người thì phải tập luyện lại, lớp khác chắc chắn sẽ chê phiền phức."
"Tớ không biết nữa."
Thẩm Kiều cười cười, cô cũng không quan tâm lắm.
Chu Ý Cầm đột nhiên có hứng thú, nên liền ngồi thẳng dậy, nửa giây sau mới nhớ lại: "Nói mới nhớ, sau đại hội thể thao của trường năm ngoái, chẳng phải có rất nhiều người đến lớp chúng ta để tỏ tình với cậu sao? Tớ nhớ là tớ đã nhận được rất nhiều thư tình cho cậu, cậu đều từ chối hết à?"
"...!"
"Ồ, không đúng, không đúng, là liên hoan nghệ thuật học kỳ 1.
Sau liên hoan nghệ thuật, hình như có nhiều thư tình hơn."
Buổi liên hoan văn nghệ đầu tiên, lớp bọn họ rất sáng tạo, cũng có một tiết mục mashup.
Thẩm Kiều đã múa đơn trong một phút trên sân khấu, đó chỉ là một phần tiếp nối ở giữa chương trình, nhưng cô đã ngay lập tức trở thành một người nổi tiếng trong trường.
Những mô tả phóng đại như "khuôn mặt xinh đẹp nhất của mối tình đầu" và "công chúa múa ba lê bé nhỏ" đã được lưu truyền kể từ đó.
Thẩm Kiều cười cườ: "Đâu có khoa trương như cậu nói."
Chu Ý Cầm: "Đâu có khoa trương? Vậy thì không nói đến cái này nữa.
Còn trước kia cậu không nói cho tớ biết, từ khi nào mà cậu vào Kỳ Ngôn Châu thân thiết như vậy?"
Nói đến Kỳ Ngôn Châu, Thẩm kiều hơi ngây người.
"Cũng không thể nói là rất thân.
Tớ cảm thấy cậu ấy rất kì lạ.
Giống như khi tớ hỏi cậu ấy điều gì đó, cậu ấy đều sẽ không có kiên nhẫn để nghe, cũng không muốn để ý đến tớ, nhưng khi tớ đưa vé thì cậu ấy lại đến."
Nói thật ra thì khi cô nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu ngày hôm đó, mặc dù "Thẩm Kiều" trước đó đã từng nói, nhưng cảm xúc của Thẩm Kiều nảy sinh, cuối cũng cô vẫn cảm thấy ngạc nhiên.
Thái độ của cậu đối với cô dường như đang thiếu thứ gì đó.
Nó thực sự không thể đoán trước.
Hơn nữa, cho tới nay, cô vẫn không biết tại sao Kỳ Ngôn Châu lại dọn dẹp phòng múa suốt một tuần.
Nó không giống như điều mà cậu sẽ làm.
Thẩm Kiều: "....Nếu tớ không chủ động đến tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ coi tớ như không khí, không thèm chào hỏi tớ.
Đây được gọi là thân thiết sao?"
Theo như lời của cô, Chu Ý Cầm suy nghĩ một hồi rồi gãi đầu: "Tớ không thể đoán được mạch suy nghĩ của học bá.
Nhưng Kiều Kiều, có vẻ như cậu chưa bao giờ chủ động với bất kỳ nam sinh nào.
Lần này, có phải là...?"
"Không phải như những gì cậu nghĩ." Thẩm Kiều trả lời một cách dứt khoát, không chút do dự nào.
Chu Ý Cầm nhìn chằm chằm mặt cô vài giây, rồi đầu hàng thở dài: "Vậy cũng được.
Không nghĩ tới nữa, dù sao thì hai người đều rất kỳ lạ, vậy cứ tiếp tục kỳ lạ đi."
Ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp gọi Thẩm Kiều đi, thông báo cô sẽ là người cầm cờ cho đại hội thể thao.
Thẩm Kiều liền tính thời gian.
Sau giờ học, cô cùng lớp luyện tập 20 phút, sau đó đến phòng tập múa, về cơ bản thì không có vấn đề gì.
Nên cô đồng ý.
Chuông tan học reo.
Ủy viên Thể dục thể thao đã sắp xếp mọi người xuống sân tập.
Cô giáo chủ nhiệm ở phía trước, không ai trong lớp phàn nàn, các nhóm nhỏ cùng với nhau, 2-3 người nói chuyện.
Thẩm Kiều và Chu Ý Cầm đi theo cuối đội, bước chân không nhanh không chậm.
Bước ra khỏi tòa nhà dạy học, xung quanh một bãi cỏ, đó là sân tập siêu lớn của trường, với đường chạy tiêu chuẩn là 6x400.
Lúc này, đã có một số lớp học trên sân, mỗi lớp chiếm một góc.
Nhìn từ xa, dường như là một kỳ phùng địch thủ.
Ủy viên thể thao nhìn xung quanh một lúc, tìm một góc và hướng dẫn mọi người đến đó.
Thẩm Kiều kéo Chu Ý Cầm từ giữa đi ra.
Đột nhiên, Chu Ý Cầm chỉ sang một bên, nói nhỏ: "Kiều Kiều, nhìn qua kia, Kỳ Ngôn Châu đang ở đó."
Thẩm Kiều nhìn xung quanh.
Quả nhiên, cách hai người khoảng 20 mét về phía bên trái, là đội của lớp 11 ban 7.
Kỳ Ngôn Châu là người cao nhất, đứng ở cuối hàng, hai tay đút túi quần.
Các đường nét trên khuôn mặt cậu đều đẹp đẽ, dù mặc mặc đồng phục học sinh giống nhau thì cậu cũng có thể nổi bật giữa đám đông.
Đứng giữa đám đông, cậu rất dễ thấy và thu hút rất nhiều sự chú ý.
Khuôn mặt không chút cảm xúc, với một khí chất ngột ngạt, có một chút thu mình và mệt mỏi, lại có một tính khí mà người lạ không thể đến gần và rất khó hòa hợp.
Thẩm Kiều liếc nhìn cậu, rồi cô lại im lặng và nhìn đi hướng khác.
"Lớp của chúng ta sắp bắt đầu rồi." Cô mỉm cười.
Chu Ý Cầm gật đầu.
Cả hai nhanh chóng chạy về phía đội của lớp.
Cô chủ nhiệm rất quen thuộc với thói quen của nhóm con nhà giàu ở trong lớp nghệ thuật này, nên cũng không có yêu cầu cao đối với họ.
Không giống như các lớp khác, có rất nhiều khẩu hiệu, để có một bước đi tốt và để thay đổi đội hình.
Do đó, lớp của Thẩm Kiều là lớp giải tán đầu tiên.
Chỉ đi ba lần, tỏ ra chút dáng vẻ, rồi thông báo ngày mai lại luyện tập.
Thẩm Kiều lấy áo khoác, cô tạm biệt Chu Ý Cầm, cô cũng không định quay lại phòng học mà đi thẳng đến Tòa nhà nghệ thuật.
Trên đường đi, có hai cô nữ sinh tiến lại gần cô.
Trên tay họ cầm nước lạnh, hai người họ đang đi từ căn tin quay trở lại sân tập.
Họ trò chuyện như không có ai xung quanh.
".....Vậy mà Kỳ Ngôn Châu lại đến, tin được không? Cậu ta chưa từng tham gia loại hoạt động này bao giờ!"
"Tớ nhìn thấy rồi, tớ tưởng là tiết thứ ba buổi chiều cậu ta sẽ trèo tường để về.
Không ngờ kết thúc tiết học cuối cùng rồi nhưng lại đi với chúng ta trong đội hình."
"Chuyện gì đây? Có một con dao từ trên trời rơi xuống sao? "
"..."
Nghe tiếng thở dài lặp đi lặp lại của họ, nhịp nhàng, Thẩm Kiều không chịu nổi nữa, cô liền dừng lại, đôi môi hơi cong lên.
Giây tiếp theo, một trong hai nữ sinh vỗ tay: "Cậu ta đi cùng bạn gái à? Là cô gái đến lớp chúng ta lúc trước, cô gái múa ba lê? Hôm nay lớp họ có đến không? Chờ đã.
Để tớ đi xem."
"...."
Thật là một suy đoán vớ vẩn.
Trong phút chốc, nụ cười của Thẩm Kiều chợt tắt.
Cô chỉ biết cúi đầu, rồi bước nhanh đi.
______
Đêm đến.
Thẩm Kiều về nhà một mình.
Thẩm Hòa Nguyệt đã tắm xong sớm và đang làm bài tập trong phòng, cũng không chịu ra ngoài.
Thẩm Thành Quân đang ở trong phòng làm việc.
Phòng khách rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng TV với âm lượng không quá lớn ra thì cũng không còn tiếng gì khác.
Diệp Hân đến hỏi cô như thường lệ: "Kiều Kiều về rồi sao, con có muốn ăn gì không? Hôm nay mẹ làm sữa chua, không có calo.
Con có muốn ăn thử không?"
Thẩm Kiều liếc mắt nhìn Diệp Hân, rồi mỉm cười: "Vâng ạ, cám ơn mẹ."
"Lát nữa, mẹ sẽ mang vào cho con."
" Vâng."
Thẩm Kiều đi vào phòng, rồi đi tắm, sau đó thay quần áo.
Khi cô đi ra một lần nữa thì đã hơn mười giờ tối.
Ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như mực, không nhìn thấy nửa ngôi sao, trong con ngươi đè nặng.
Sữa chua đang ở trên bàn học.
Diệp Hân không làm phiền cô mà đã rời đi.
Thẩm Kiều chậm rãi ngồi xuống lau tóc, lông mày cô hơi nhíu chặt lại.
Cô có linh cảm...
Đột nhiên, một giai điệu quen thuộc vang lên trong cặp sách của cô.
Đó là bản nhạc "Waltz of Flowers" đã lâu không vang lên!
Thẩm Kiều mở to mắt, cô để khăn tắm sang một bên, rồi chạy tới lấy điện thoại ra.
Cuộc gọi được kết nối.
Cô nóng lòng nói: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không gọi nữa."
Nghe xong, "Thẩm Kiều" cười, rồi nói: "Thật ra tôi cũng có linh cảm này, có lẽ trong tương lai tôi sẽ không gọi lại được nữa."
"Tại sao? Có phải vì thành công trong tương lai của tôi đã bị thay đổi?"
"Tôi không thể nói với cô chuyện này.
Trước mắt, xem ra nó không bị thay đổi hoàn toàn.
Có thể là dòng thời gian đã bị cô phá vỡ.
Cũng có thể là những điều đó vẫn sẽ xảy ra.
Bởi vì trạng thái hiện tại của tôi không thay đổi."
"..."
Thẩm Kiều mím môi.
Trong điện thoại, "Thẩm Kiều" tiếp tục nói: "Tôi đã nói với cô về kinh nghiệm sống và vụ tai nạn xe hơi.
Bây giờ tôi muốn nói với cô một điều rất quan trọng khác, đó là Kỳ Ngôn Châu!"
"Thẩm Kiều! Kỳ Ngôn Châu chính là người yêu cô nhất trên đời! Không thể tin bất cứ ai, ngoại trừ cậu ấy! Hãy nhớ kĩ!"
"Còn nữa..."
Giọng "Thẩm Kiều" vang lên một cách khó khăn.
Thẩm Kiều: "Còn gì nữa?"
Giọng nói của "Thẩm Kiều" mang theo tiếng khóc.
"Thẩm Kiều, làm ơn, xin hãy cứu cậu ấy một lần này.
Đừng để cậu ấy lại chết vì cô.".