Trêu Chọc Hôn Nhân

Chương 48: Chúng Ta Sẽ Không Xa Nhau Nữa






"Em ngủ đây." Thư Minh Yên vén chăn lên nằm xuống giường, sau đó quay lưng về phía Mộ Du Trầm.
Trên môi còn có một chút mềm ấm, cô vô thức mím môi dưới, kéo chăn lên che đi chóp mũi.
Phía sau truyền đến tiếng sột soạt.
Mộ Du Trầm nằm xuống, từ phía sau ôm lấy cô, cằm anh cọ nhẹ vào mặt cô: "Vẫn còn sớm, em buồn ngủ à?"
Thư Minh Yên nhắm mắt lại không nói.
Bàn tay to ấm áp của Mộ Du Trầm nhấc góc áo đặt lên bụng dưới của cô: "Có thấy khó chịu không?"
Thư Minh Yên nhẹ nhàng lắc đầu: "Vẫn ổn."
Mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt, cô sẽ hơi đau, có lẽ là do vừa rồi uống cốc nước đường đỏ nóng, hiện tại cơ thể cô ấm áp, cũng không thấy đau nữa.
Nhưng tay của Mộ Du Trầm vẫn không rời đi, anh nhẹ nhàng xoa xoa cho cô.
Điện thoại của Thư Minh Yên rung lên, cô đưa tay cầm, nhận được tin nhắn từ đoàn làm phim 《 Quan Ải Nguyệt 》.
Thời gian quay phim của bộ phim này đã được xác nhận, lễ khai máy sẽ được tổ chức vào ngày 12 tháng 10, tại thành điện ảnh phía Nam thành phố An Cầm.
Cô trả lời đã nhận được, sau đó quay đầu lại nói với Mộ Du Trầm: "Lúc trước em nghe nhà sản xuất Trần nói có rất nhiều đoàn phim đang chờ ở thành điện ảnh ở An Cầm, lịch trình của 《 Quan Ải Nguyệt 》không thể lên lịch, có thể quay ở Lan Thành hoặc thành phố Đồng, bây giờ lại sắp xếp ở đây."
Mộ Du Trầm trông có vẻ bình tĩnh: "Như vậy không phải rất tốt sao, em không cần đi nơi khác, chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào, em có thể về nhà ở khi không bận."
Tròng mắt Thư Minh Yên khẽ nhúc nhích, lập tức ý thức được, xoay người lại đối mặt với anh: "Chuyện này là do anh sắp xếp đúng không?"
Đáy mắt Mộ Du Trầm tràn ngập ý cười, anh cười mà không trả lời, nhưng đã nói rõ mọi chuyện.
《 Quan Ải Nguyệt 》 mô phỏng bối cảnh của nhà Đường, phong cách kiến ​​​​trúc của thành điện ảnh phía Nam thực sự phù hợp hơn, đặc biệt là vì không cần phải ở một nơi khác với Mộ Du Trầm, trong lòng Thư Minh Yên cũng rất vui, nhưng ngoài miệng lại nói: "Mộ tổng, ngài đây là dùng quyền cho việc tư đấy à?"
Mộ Du Trầm nhướng mày: "Thành điện ảnh ở phía Nam thành phố vốn là do tập đoàn Mộ thị đầu tư xây dựng, còn 《 Quan Ải Nguyệt 》 là hạng mục của Diệu Khởi, anh là ông chủ của cả hai bên, sắp xếp thế nào cũng đều không quá."
Nói đến đây, Mộ Du Trầm vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô ra sau tai, nghiêm túc nói: "Nông Nông, chuyện xảy ra ở thành phố Đồng lần trước, anh không dám bỏ mặc em một mình nữa."
Trong lòng Thư Minh Yên đoán được chính là bởi vì như vậy, trong lòng mềm nhũn, li3m li3m môi dưới, nhỏ giọng nói: "Chuyện của Cơ Trạch Dương đã giải quyết xong, bình thường em không ở bên ngoài gây chuyện."
"Anh biết." Mộ Du Trầm vuốt ve làn da trên má cô, "Nhưng anh luôn cảm thấy có em ở bên cạnh, anh có thể yên tâm, không muốn em cách anh quá xa."
Hai người họ vừa mới thực sự ở bên nhau, kỳ thực Thư Minh Yên cũng không nỡ.

Trước đây cô không nghĩ mình sẽ có một mặt dính người, nhưng hai ngày qua, cô luôn muốn ở bên anh mọi lúc.
Nếu đến nơi khác để quay phim, cho dù Mộ Du Trầm có thể thỉnh thoảng đến thăm cô, anh vẫn có công việc của mình, chung quy gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Có lẽ đây là dáng vẻ của tình yêu, Thư Minh Yên đã từng đọc sách về tình yêu, tất cả đều nằm trên giấy, chỉ biết bề ngoài chứ không biết bên trong.
Bây giờ cô đã thực sự trải nghiệm nó, cuối cùng cô cũng hiểu được vẻ đẹp của tình yêu.
Được ai đó quan tâm và thuộc về người ấy, là một hương vị ngọt ngào hơn mật ong.
"Em cũng thích ở lại An Cầm, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh." Cô nhướng mi, khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời nhìn anh.
Trong mắt cô hiện lên một tia cảm xúc chân thật hiếm có, dịu dàng hơn bao giờ hết, khiến khuôn mặt vốn đã vô cùng xinh đẹp càng thêm thuần khiết, mềm mại và quyến rũ.
Trong lòng Mộ Du Trầm kích động, ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên lật người đem cô đè xuống, nhẹ giọng thì thào nói: "Chúng ta sẽ không xa nhau nữa."
Anh nói, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tuy rằng đã nhiều lần hôn nhau, cũng không còn xa lạ, nhưng trong phòng đèn vẫn sáng, dưới ánh đèn sáng ngời ái muội, Thư Minh Yên không khỏi xấu hổ, ngón tay vô thức nắm chặt góc chăn.
Mộ Du Trầm lại vô cùng kiên nhẫn, chỉ ngậm lấy môi cô, một lúc lâu sau, đến khi cơ thể cô dần thả lỏng, anh mới tách năm ngón tay cô ra đan vào lòng bàn tay cô, sau đó cố cạy hàm răng để nụ hôn sâu hơn.
Anh ngày càng hiểu được kỹ thuật hôn, từng bước nhẹ nhàng, được anh dẫn dắt, Thư Minh Yên từng chút một chìm đắm trong sự dịu dàng đó.
Hơn nữa xét đến việc cô không thể làm gì khác trong kỳ kinh nguyệt tối nay, nụ hôn sâu của Mộ Du Trầm kéo dài và kiềm chế, như thể chỉ đơn thuần là lấy lòng cô.
Khi Thư Minh Yên được anh buông ra vẫn còn có chút lưu luyến không rời, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở gấp gáp quyện vào nhau.

Đôi môi màu đỏ anh đào của cô khẽ hé mở, hai gò má ửng hồng dịu dàng, đôi mắt trong veo vốn có giờ phút này nhuốm một màu mê người.
Đôi mắt của Mộ Du Trầm sâu thẳm và rực lửa, trong đôi đồng tử đen như mực của anh hiện lên một sự hỗn loạn, lại bị lý trí của anh trấn áp.
Đầu ngón tay lau đi ẩm ướt trên khóe môi cô, Mộ Du Trầm khàn giọng hỏi: "Có thích hôn anh không?"
Câu hỏi này quá lộ liễu.

Hơi thở bị anh hôn của Thư Minh Yên vốn đã không ổn định, khi đột nhiên nghe thấy lời này, cô vô thức nghiêng đầu, né tránh trả lời.
Mộ Du Trầm cười một tiếng, trở mình lại nằm xuống.
Thư Minh Yên được anh ôm, cảm thấy cơ thể anh rõ ràng khác thường, khi cô ý thức được điều gì đó, lưng đột nhiên cứng đờ, chỉ đến khi nhận ra Mộ Du Trầm không có ý đồ gì, cô mới từ từ đặt trái tim mình trở lại trong lòng ngực, ngoan ngoãn dựa vào anh, không hề vùng vẫy trong vòng tay anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy Mộ Du Trầm thật khổ sở, hai người vừa mới có tiến triển, cô lại đột nhiên gặp phải tình huống này.
Lần này, hẳn là khó kiềm chế hơn trước đúng không? Anh còn đặc biệt lấy một hộp áo mưa khác từ nhà cũ, hiện đã vô dụng.
Cô đang suy nghĩ lung tung, Mộ Du Trầm dường như có thể đọc được suy nghĩ, thì thầm vào tai cô: "Vài ngày nữa, anh sẽ tìm em đòi lại."
Thư Minh Yên: "..."
Sợ phải nói đến đề tài như vậy, Thư Minh Yên giả vờ như không nghe thấy, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi anh: "Tháng sau em sẽ gia nhập đoàn làm phim, trước đó em còn muốn quay lại trường học, anh đã nói trước đó rằng cuối tháng sẽ đi Trường Hoàn với em, khi nào chúng ta đi?"
Mộ Du Trầm nắm lấy một tay của cô chơi đùa, vô tư nhéo đầu ngón tay cô: "Chờ đến thứ Hai tuần sau đi làm, anh tìm thư ký Khâu xác nhận lịch trình cụ thể."
Thư Minh Yên ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Ngay khi cô nói xong, cô cảm thấy tay mình bị Mộ Du Trầm nắm lấy.

Thư Minh Yên kinh hãi, vừa định rút lại thì Mộ Du Trầm đã ấn vào mu bàn tay cô, thấp giọng dỗ dành: "Không bắt nạt em, giúp anh bình tĩnh lại đi."
"..."
Vừa rồi suy nghĩ quả nhiên chính xác, hiện tại tự chủ của anh kém xa so với trước kia.
...
Ngày hôm sau, studio cử người mang tất cả các khung ảnh đặt làm, album ảnh và các bức ảnh cưới khác đến căn hộ của Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm muốn treo ảnh cưới trong phòng khách, phòng làm việc và phòng ngủ, nhưng phong cách trang trí trong căn hộ của anh không phù hợp với ảnh cưới.
Vì lý do này, anh đã trực tiếp nhờ một nhà thiết kế chuyên nghiệp lên kế hoạch và điều chỉnh lại, đồng thời thay thế rèm cửa và một số đồ nội thất.
Hai ngày cuối tuần, nhà thiết kế đưa đoàn đội đến cửa.

Sự tối giản nhẹ nhàng, sang trọng và xa cách ban đầu đã khoác lên mình một diện mạo mới dưới bàn tay của họ, trở thành một phong cách ở nhà thoải mái và hiện đại.
Mộ Du Trầm rất cẩn thận trong việc lựa chọn đồ nội thất vì sau khi thay xong phải trực tiếp sống.
Nhiều đồ nội thất mới thay thế được thiết kế bởi các nhà thiết kế nổi tiếng, sử dụng vật liệu chất lượng cao thân thiện với môi trường nhất và đã được đặt trong phòng triển lãm ít nhất ba tháng để đảm bảo không có vấn đề ô nhiễm trang trí.

Ban công cũng được trồng những chậu cây xanh để tăng thêm màu sắc tươi sáng, đó là loại lan Nam Phi yêu thích của Thư Minh Yên, trông tươi tắn, trang nhã và tràn đầy sức sống.
Bởi vì chỉnh sửa lại các chi tiết nên phải mất hai ngày mới xong.
Thư Minh Yên rất thích phong cách mới, rộng rãi tươi sáng, giống như thật sự là một ngôi nhà.
Khi cô lần đầu tiên đến chỗ của Mộ Du Trầm, hai người họ đang giận dỗi một chút, cô cũng không có mặt mũi mà nhận xét, phong cách nội thất trước đây quá lạnh lùng.
Mọi thứ đều tối giản với màu đen, trắng và xám, mặc dù rất cao cấp nhưng lại không ấm áp chút nào, không biết làm sao Mộ Du Trầm có thể sống ở đây trước đó.
Buổi tối cuối tuần còn dư vài bức ảnh không biết nhét vào đâu.
Sau bữa tối, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm ngồi trong phòng khách, cùng nhau phân chia vị trí đặt ảnh.
Thư Minh Yên chọn ra ba bức: "Ba cái này đem về nhà cũ đặt ở trong phòng ngủ của chúng ta."
Lại nhìn hai cái còn lại, "Mấy cái này để đâu đây?"
Nhìn xung quanh, cảm thấy trong nhà chỗ có thể đặt đều đã không buông tha.
Bố cục ảnh cưới nên vừa phải, nhiều quá sẽ không đẹp.
Mộ Du Trầm nghĩ: "Không cần đặt ở trong nhà, có thể đặt một cái ở nơi thường ở, không có việc gì thì có thể cầm lên xem."
Thư Minh Yên ngẫm nghĩ lời anh nói, trước mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng: "Đúng vậy, mỗi người chúng ta mang một cái, khi em đến phim trường thì mang theo, đặt ở đầu giường của khách sạn, cái còn lại thì đặt trên bàn làm việc của anh, vừa vặn!"
Mặc dù cô không làm việc trong môi trường như văn phòng nhưng cô đã từng xem trên TV, nhiều người sẽ đặt một khung ảnh nhỏ trên bàn làm việc, ảnh là của người yêu hoặc người thân.
Ảnh chính là đặt ở trên bàn, bàn làm việc tất nhiên cũng có thể.
Thư Minh Yên đưa cho anh một bức chụp có phần đời thường: "Anh dùng cái này đi, ngày mai đi làm mang đến công ty."
Đó là một bức ảnh chụp mặt trời lặn lúc hoàng hôn, cô mặc một chiếc váy đơn giản, mái tóc dài hơi xoăn, ghé trên lưng anh nở nụ cười ngọt ngào.
Mộ Du Trầm nhận lấy: "Được."
...
Sáng thứ Hai, Mộ Du Trầm trở lại công ty làm việc.
Sau khi vào văn phòng tổng giám đốc, anh đặt lên bàn bức ảnh mang từ nhà cạnh một chậu lan Nam Phi, rồi cẩn thận điều chỉnh vị trí.
Anh lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh cho Thư Minh Yên rồi gửi đi.
Lúc này, Thư Minh Yên cũng đã dậy, rất nhanh trả lời: 【 Đặt ở trên nhìn rất đẹp.


【 Nhưng mà, anh bắt đầu đặt lan Nam Phi trên bàn từ khi nào vậy? 】
Mộ Du Trầm: 【 Khi em nói em thích.


Thư Minh Yên đã gửi một gói biểu tượng cảm xúc có hình một chú mèo con với khuôn mặt đỏ bừng.
Đang trò chuyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Mộ Du Trầm cất điện thoại đi, thấp giọng nói: "Vào đi."
Thư ký Khâu và trợ lý Tiểu Hà bước vào, báo cáo về sự sắp xếp công việc ngày hôm nay.
Mộ Du Trầm hỏi thư ký Khâu: "Đã xác nhận thời gian đến Trường Hoàn chưa?"
Thư ký Khâu trả lời: "Đã xác nhận là sẽ vào thứ Hai tuần sau, vé máy bay được đặt vào tối Chủ nhật, ngài thấy ổn chứ ạ?"
Mộ Du Trầm trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu: "Trước tiên làm như vậy đi."
Sau khi trò chuyện về công việc, thư ký Khâu và trợ lý Tiểu Hà rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Tiểu Hạ thì thầm: "Chủ quản Khâu, trên bàn của Mộ tổng có một bức ảnh, là ảnh ngài ấy chụp với một cô gái.

Anh đã nhìn thấy chưa?"
Thư ký Khâu: "Tôi không mù."
Trong ảnh là Thư Minh Yên, thư ký Khâu không xa lạ gì.
Nhưng theo như anh ta được biết, vợ chồng sếp chỉ chụp ảnh cưới đúng một lần.

Mặc dù bức ảnh trên bàn là một bức ảnh đời thường, nhưng đúng như dự đoán, hẳn là được chụp vào thời điểm đó.
"Đó là phu nhân của chúng ta, đã từng đến văn phòng tổng giám đốc rồi, anh chưa thấy sao?" Thư ký Khâu hỏi anh ta.
Tiểu Hà sửng sốt một lúc: "Có nghe nói, lúc ấy tôi đến phòng tài chính để giao tài liệu, không gặp được.

Hóa ra đó chính là bà Mộ, cũng quá là xinh đẹp, ảnh chụp với Mộ tổng chúng ta thật đẹp."
Tiểu Hà nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong văn phòng tổng giám đốc: "Hôm nay tâm trạng của Mộ tổng rất tốt.

Vừa rồi khi chúng ta nói chuyện, ngài ấy đã cười với bức ảnh mấy lần, ngài ấy nhất định rất yêu vợ.

Không nghĩ tới Mộ tổng là người tự phụ đoan chính như vậy, còn có một mặt thâm tình như vậy."
Sau khi cảm khái xong, Tiểu Hà không hiểu sao hỏi: "Chủ quản Khâu, anh mới nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là bà chủ, sao vừa rồi anh không khen ảnh của vợ chồng Mộ tổng đẹp, nếu anh khen vài câu, Mộ tổng nhất định rất vui, cơ hội tốt vuốt mông ngựa."
Thư ký Khâu dừng lại trước cửa phòng thư ký, suy nghĩ một chút rồi quay sang nhìn anh ta: "Tiểu Hà, anh biết có một người đàn ông đi đến đâu cũng cầm giấy đăng ký kết hôn, thỉnh thoảng nhìn vài lần, vẻ mặt phức tạp, trong mắt không nhìn thấy ý cười, thoạt nhìn cô độc cùng đau buồn, đây là có ý gì?"
Tiểu Hà ngơ ngác lắc đầu: "Không biết."
Thư ký Khâu: "Có nghĩa là mặc dù ngài ấy dùng giấy đăng ký kết hôn trói người ta, nhưng yêu lại không có được, chỉ có thể nhìn vật nhớ người."
Thư ký Khâu hỏi lại: "Một người đàn ông đột nhiên không mang giấy chứng nhận kết hôn trong túi, cũng không có bất kỳ sự buồn phiền nào, bắt đầu cười ngây ngô với bức ảnh trên bàn.

Điều đó có nghĩa là gì?"
Tiểu Hà lại lắc đầu.
Thư ký Khâu: "Có nghĩa là ngài ấy đã thành công, cuối cùng đã đơm hoa kết trái, bắt đầu yêu đương."
Tiểu Hà trầm mặc một lúc mới phản ứng: "Anh đang nói đến Mộ tổng sao? Yêu đương là tốt nha, tâm tình tốt thì không nổi giận, không nổi giận thì cuộc sống của chúng ta cũng sẽ tốt hơn.

Nếu vừa rồi anh tận dụng tình huống khen ngợi ngài ấy, tâm tình ngài ấy còn có thể tốt hơn nữa."
Thư ký Khâu lắc đầu: "Một người tính cách ngoài lạnh trong nóng, trước đây không thể yêu, nhưng bây giờ đột nhiên thành công.

Lúc này, cậu có biết chúng ta nên cẩn thận điều gì không?"
Tiểu Hà không theo kịp dòng suy nghĩ của thư ký Khâu, hoàn toàn sững sờ trước câu hỏi: "Nên cẩn thận cái gì?"
Thư ký Khâu: "Cẩn thận ngài ấy như khổng tước xòe đuôi, đột nhiên nổi cơn."
Bức ảnh đó thực sự rất đẹp, nhưng Khâu Tế không dám khen.
Nếu thật sự là chụp lúc chụp ảnh cưới, chỉ sợ vừa khen vài câu, sếp sẽ vui mừng, trực tiếp gửi toàn bộ ảnh cưới cho anh ta xem.
Đây không phải điều đáng sợ.
Điều đáng sợ là để anh ta nhận xét từng bức ảnh cưới, khen thành một bài luận văn nhỏ.
Lại không trả tiền làm thêm giờ, cho nên anh ta sẽ không làm công việc này.
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Mộ tổng, người muốn khoe nhưng không khoe ra: Hôm nay tôi muốn cho thư ký Khâu xem ảnh cưới của mình, gợi ý đã quá rõ ràng, tại sao vừa rồi anh lại phớt lờ tôi? Anh có còn là tâm phúc của tôi không?.