Ngày hôm đó sau khi Hà Vũ tỏ tình, Trịnh Dung Dung phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, cô nào nghĩ tới chuyện Hà Vũ sẽ thích mình chứ, quá ngoài sức tưởng tượng rồi.
Cho nên lúc ấy cô cũng không có lập tức đồng ý với Hà Vũ.
Cô từng thất bại trong tình yêu một lần, chính là cái lần yêu vì để quên Cố Quyến kia.
Nhưng mà yêu đương suốt hai năm, cô cũng vẫn không thể quên được Cố Quyến.
Giữa hè năm ấy, Cố Quyến ngồi cạnh đàn giương cầm trên sân khấu, mỉm cười nói: “Vào ngồi nghe đi, đứng đấy mệt.”, quả thực đã làm rung động cả thanh xuân của Trịnh Dung Dung.
Cô cảm thấy nếu không thể quên được, vậy cứ như vậy đi, giống như suy nghĩ hồi cấp ba, cô độc hết quãng đời còn lại vậy.
Nhưng Trịnh Dung Dung không nghĩ tới, Hà Vũ còn chấp nhất hơn so với trong tưởng tượng của cô, biết cô thường xuyên phải tới bệnh viện chăm sóc ba, mỗi ngày sau khi tan tầm, cậu đều sẽ tới bệnh viện cùng cô chăm sóc ông ấy.
Thậm chí còn lấy toàn bộ tiền tiết kiệm được đưa cho Trịnh Dung Dung mượn, bảo cô đi trả nợ.
Hành động của Hà Vũ đã khiến ba của cô cảm động muốn chết.
Ba Trịnh nằm ở trên giường bệnh, đã từng vô số lần khuyên cô nghiêm túc suy xét tới Hà Vũ, nghe nhiều tới mức tai Trịnh Dung Dung cũng sắp mọc kén.
Mẹ Trịnh cũng rất thích Hà Vũ, nghe nói đứa nhỏ này còn đang làm việc ở công ty công nghệ tốt nhất Giang Thành thì còn càng tin tưởng hơn, hơn nữa cậu còn giúp nhà bọn họ một ân tình lớn, bỏ lỡ là rất khó tìm lại đấy.
Cho nên bà ấy cũng ngầm muốn tác hợp cho con gái nhà mình với Hà Vũ.
Thứ bảy, Hà Vũ phải tăng ca ở công ty, lập trình viên vẫn luôn rất bận rộn.
Mẹ Trịnh hầm canh gà đi đưa cho ba Trịnh, còn cố ý chuẩn bị một phần cho Hà Vũ, bảo Trịnh Dung Dung đưa tới công ty cho cậu.
Trịnh Dung Dung cầm hộp canh gà tới công ty của Hà Vũ, lúc chờ thang máy có hai người đàn ông đúng lúc ra khỏi đó.
Bọn họ đang nói chuyện phiếm.
Trong đó có một người nói: “Gần đây Hà Vũ cũng quá liều mạng rồi, tăng ca tàn nhẫn như vậy, không sợ đột tử mà chết sao.”
Người kia tiếp nối theo sau: “Tôi nghe tổ trưởng tổ của cậu ta bảo, hình như nhà cậu ta xảy ra chuyện, hình như còn tìm ngân hàng vay không ít tiền.”
Trịnh Dung Dung cầm hộp canh gà trên tay sững người lại.
“Vừa vặn công ty chúng ta vừa nhận mấy hạng mục về, cậu ta chủ động nhận nhiều thêm vài cái, cơ bản là xem như làm liên tục không ngừng nghỉ.”
“Mẹ nó, chuyện gì vậy?”
“Này mẹ nó sao tôi biết được, anh cũng đừng hỏi thăm nhiều quá, con người Hà Vũ không tồi, đừng để cậu ấy nghe được chúng ta chê cười sau lưng người ta. Ngay cả chúng ta bây giờ còn vì bận một hạng mục mà ngay cả thứ bảy cũng phải làm thêm giờ, cậu ấy làm nhiều như vậy, phỏng chừng là thức trắng suốt mấy đêm liền rồi.”
“Mẹ nó trâu thật, cũng phục cậu ta có thể gánh nổi.”
Hai người chậm rãi đi xa.
Cửa thang máy mở ra khép lại, Trịnh Dung Dung sững sờ đứng tại chỗ, ngay cả vào thang máy cũng quên.
Có thể khiến Hà Vũ tới ngân hàng vay nhiều tiền như vậy, cô không cần nghĩ cũng biết là vì cái gì.
Nhưng mà, không phải cậu nói là tiền tiết kiệm trong nhà sao?
Cho nên cậu là vay tiền của ngân hàng trả nợ cho nhà cô, sau đó tự mình gánh phần nợ nần đó…
Một khắc đó, tâm tình Trịnh Dung Dung phức tạp lạ thường.
Bỗng nhiên cảm thấy khi so sánh sự yêu thích của mình với Cố Quyến, Hà Vũ thích cô còn sâu đậm hơn nhiều. Cô thích Cố Quyến, tựa hồ chỉ giới hạn trong sự thưởng thức và ái mộ mà thôi.
Trịnh Dung Dung xách theo hộp giữ ấm tìm được Hà Vũ.
Khi ấy, cậu đang cúi đầu viết số hiệu.
Văn phòng lớn như vậy chỉ có một mình cậu, tầm mắt liếc tới gạt tàn tràn đầy khói bụi trên bàn làm việc của cậu, bên trong có rất nhiều tàn thuốc.
Trịnh Dung Dung chưa bao giờ thấy Hà Vũ hút thuốc, cô có thể đoán được chắc chắn là gần đây áp lực quá lớn.
Hà Vũ duỗi tay cầm hộp thuốc bên cạnh lên, rút ra một điếu chuẩn bị bật lửa, giương mắt lên liền phát hiện Trịnh Dung Đung đang đứng ở kia.
Sau đó cậu yên lặng buông thuốc lá xuống.
Trịnh Dung Dung ôm hộp giữ ấm đi tới: “Mẹ tôi nấu canh gà, bảo tôi đưa tới cho cậu.”
“… Cảm ơn dì nhiều.” Hà Vũ lập tức đứng lên, nhìn cô cười cười.
Trịnh Dung Dung vốn là một người rất thích nói chuyện, nhưng ngày hôm đó cô lại vô cùng trầm mặc.
Cô ngồi ở một bên lăng lặng nhìn cậu mở hộp giữ ấm ra.
Độ cung khóe miệng cong lên của Hà Vũ chưa từng hạ xuống, sau khi mở hộp giữ ấm ra, cậu gắp cái đùi gà duy nhất ở bên trong ra bát rồi đưa cho cô.
“Cho em.”
Trịnh Dung Dung nói: “Tôi không ăn đâu, ăn nhiều sẽ mập.”
Hà Vũ vẫn độc miệng như cũ: “Vốn dĩ đã mập rồi, không bằng cứ để bụng có thêm tý thịt đi.”
Trịnh Dung Dung không nói lời nào, cũng không dỗi cậu giống như trước đây.
Hà Vũ không quen lắm.
Cậu sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ nói: “Thật ra em đã rất đẹp rồi… Dung Dung không cần giảm béo đâu.”
Trầm mặc một lát, Trịnh Dung Dung nhận lấy cái bát trong tay cậu, bắt đầu gặm đùi gà.
Gặm được một lúc liền rơi nước mắt.
Hà Vũ nhanh chóng lấy khăn giấy đưa cho cô, khẩn trương tới mức lưỡi cũng thắt lại: “Thực xin lỗi, anh nói đùa thôi, em không hề béo, không hề béo chút nào hết…”
Trịnh Dung Dung khóc càng lớn hơn, cô nhớ lại vô số chi tiết hai người ở cùng nhau hồi cấp ba.
Thật ra không khó phát hiện, lúc đó Hà Vũ thích cô cũng đã có chút biểu hiện rồi.
Cậu sẽ cố ý đá vào ghế cô khiến cô chú ý, lúc cô bị gãy tay còn cõng cô tới phòng y tế tìm bác sĩ, nghe nói cô không thoải mái liền lập tức đi mua thuốc dạ dày cho cô…
Chỉ là lúc ấy trong mắt cô chỉ có Cố Quyến, đã xem nhẹ sự tồn tại của cậu.
Cô lau lau nước mắt: “Hà Vũ, em rất bình thường, không có ưu điểm gì, vì sao anh lại thích em chứ?”
Không có bất cứ ưu điểm gì, không thể thu hút được Cố Quyến, mà Cố Quyến có ngoại hình vừa đẹp trai lại biết đàn dương cầm, cho nên đã thu hút cô.
Phải có ưu điểm mới có thể khiến người ta thích, không phải sao?
Nhưng mà Hà Vũ lại nói với cô rằng: “Không phải, không phải em nhất định phải có ưu điểm thì anh mới thích em, mà là anh thích em, cho nên mới thấy trên người em đều toàn là ưu điểm.”
Đôi mắt Trịnh Dung Dung ướt đẫm.
Hà Vũ nói từng câu từng chữ: “Hơn nữa Dung Dung, em không hề bình thường, em là người anh yêu thầm suốt bảy năm, ở trên thế giới này, em là độc nhất vô nhị.”
Trịnh Dung Dung hít hít cái mũi, trong lòng trở nên ấm áp.
Một lúc sau cô mới mở miệng: “Em rất khó theo đuổi, có điều nếu đã từng nói nếu viết đủ 365 bức thư tình thì em sẽ suy xét…”
Hà Vũ nhìn cô.
“Làm người cũng không nên nuốt lời.” Cô lẩm bẩm.
Hà Vũ sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của cô.
Cậu giật giật môi: “Sau này anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, anh cũng không nuốt lời.”
Trịnh Dung Dung cắn một miếng đùi gà, không nói một lời.
Cô không nói lời nào, Hà Vũ cũng không dám nói gì, rất sợ cô sẽ thu lại những lời vừa mới nói.
Không khí ngưng trọng hồi lâu.
Trịnh Dung Dung đột nhiên nhỏ giọng nói: “Được, là anh nói, nếu dám nuốt lời em sẽ đánh chết anh.”
Hà Vũ đang định uống canh, nghe như vậy thì bật cười: “Được, đánh chết anh, đánh chết lại tuẫn tình*.”
*Tuẫn tình: Thường chỉ người phụ nữ tình nguyện chết theo chồng để giữ trọn tấm lòng trung trinh của nghĩa
Trịnh Dung Dung cạn lời, trừng mắt liếc cậu một cái: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, em còn lâu mới tuẫn tình, chờ anh chết rồi, em sẽ cầm tiền của anh đi tìm thật nhiều em trai nhỏ khác để sung sướng.”
“Cũng đúng.” Hà Vũ bưng canh gà vừa uống vừa cười không ngừng, “Vậy em chú ý thân thể.”
“…”
“Rốt cuộc thì chờ đến khi anh chết, em cũng đều đã thành một bà già rồi, phỏng chừng là ăn không tiêu đâu.”
“…” Trịnh Dung Dung cảm thấy nụ cười của cậu rất thiếu đòn.
**
Người xung quanh đều đang nói tiếng Quảng Đông, hai người nghe không hiểu lắm, âm nhạc trong nhà hàng lại đổi một điệu khác, từ thư thái chuyển sang thanh thoát.
Nhân viên phục vụ bưng lên hai ly nước trái cây.
Trịnh Dung Dung rốt cuộc cũng nói xong sự việc xảy ra gần đây từ đầu tới cuối, lấy nước trái cây qua uống vài ngụm.
Dừng một chút lại nói: “Hạ Hạ cậu nói xem, Hà Vũ có phải là đàn ông hay không? Tớ bảo tớ sẽ đi tìm em trai nhỏ, anh ấy không những không ghen mà còn bảo tớ chú ý thân thể, anh ấy có bệnh à!”
Tuy Trịnh Dung Dung nói vậy, nhưng mặt lại đỏ như quả táo nhỏ.
Trì Hạ có thể nhìn ra được, lần này Dung Dung rất nghiêm túc, không phải vì để quên đi Cố Quyến mới lựa chọn ở bên Hà Vũ.
Cô cũng rất vui vẻ, cong cong mắt: “Dung Dung nhất định phải hạnh phúc nha.”
Trịnh Dung Dung xấu hổ cười cười, lè lưỡi: “Ừ ừ…”
Cô ấy buông ống hút ra ngước mắt lên, ánh mắt đảo một vòng trên mặt Hạ Hạ.
Dường như Hạ Hạ còn xinh đẹp hơn trước kia rồi, làn da vừa trắng vừa nộn, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp giống như biết nói vậy.
Chỉ là hiện giờ, cô ấy không cần hâm mộ khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hạ nữa, cô ấy với Hạ Hạ giống nhau, đều đã gặp đúng người rồi.
Ăn xong cơm chiều, thời gian vẫn còn sớm.
Hai người ra khỏi nhà hàng, liền đi tới CINEMA CITY xem phim.
Lúc xếp hàng lấy vé.
Trịnh Dung Dung bỗng nhiên cười hề hề dán qua đây: “Hạ Hạ với Bùi Sí có đi xem phim chưa?”
Chắc là rồi đi.
Lúc xem phim thì chính là thời điểm dễ dàng xảy ra mập mờ nhất mà.
Khóe miệng Trịnh Dung Dung vì hóng chuyện mà đã giương cao như cái cung tên: “Các cậu xem phim gì thế? Tớ với Hà Vũ còn chưa từng đi xem đâu, muốn học hỏi chút kinh nghiệm ấy mà, xem phim kinh dị có được không?”
Nghĩ tới ngày hôm đó xem phim với Bùi Sí.
Trì Hạ hơi xấu hổ, cũng thành thật nói với Dung Dung: “Xem sắc giới.”
Tuy Trịnh Dung Dung chưa từng xem phim này, nhưng ít nhiều gì cũng từng nghe nói tới.
“Mẹ ơi, phim hạn chế độ tuổi đó á.” Cô ấy nhịn cười xấu xa nói, “Xem cái loại phim này thì sẽ rất dễ sinh ra xúc động xấu xa nào đó nha, Hạ Hạ, lúc xem phim này cậu có cảm giác đó không? Cái kiểu phản ứng kia ấy.”
Trì Hạ đương nhiên hiểu rõ Dung Dung đang nói tới phản ứng gì, trong mắt cô đều là xấu hổ không thôi, mặt cũng đỏ ửng lên.
Trịnh Dung Dung cũng xấu hổ.
Lúc sau thấy Hạ Hạ nhịn cười, cô ấy cũng cười trừ cho qua.
**
Trịnh Dung Dung ở Hong Kong chơi một ngày, ngày hôm sau liền lên máy bay trở về Giang Thành, cô ấy chỉ là thừa dịp thứ bảy được nghỉ nên tới Hong Kong thăm Hạ Hạ mà thôi.
Rốt cuộc thì sau đó còn muốn thi lên thạc sĩ, Trì Hạ cũng không tiện giữ Dung Dung ở lại lâu.
Vừa vặn là cuối tuần, cô tiễn Dung Dung tới sân bay.
Trịnh Dung Dung nghĩ tới gì đó, nói: “Hạ Hạ, CSBK bị lùi thời gian thi, cậu có biết không?”
Cô ấy vốn không chú ý tới mấy thi đấu đua xe kiểu này, chỉ là xung quanh có rất nhiều bạn học đều đang bàn tàn tới nó, cô ấy không muốn nghe cũng khó.
Trì Hạ không biết, lắc đầu: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Cô có chút khẩn trương, rốt cuộc thì CSBK cũng được xem như là trận đấu đua xe lớn nhất trong nước, sao có thể nói lùi là lùi được.
“Tớ cũng không rõ lắm, cũng chỉ nói là tạm thời hoãn lại, nhưng hẳn là không có chuyện gì lớn đâu, nếu không truyền thông đã sớm đưa tin rồi, Hạ Hạ đừng lo lắng.”
Trịnh Dung Dung còn tưởng là Bùi Sí sẽ nguyên nhân cho Hạ Hạ nghe, cô ấy cũng có chút hối hận khi nhiều lời, có khi lại khiến Hạ Hạ lo lắng hơn.
Trì Hạ chậm rãi gật đầu.
Chờ Trịnh Dung Dung soát vé vào máy bay, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Sí, nhưng không có ai nghe.
Lông mi Trì Hạ hơi run.
**
Sau khi xuống máy bay, Bùi Sí lập tức lấy điện thoại ra, phát hiện có vài cuộc điện thoại từ bảo bối của anh gọi tới.
Thời gian gọi giữa các cuộc rất ngắn, trái tim anh đột nhiên co lại.
Mấy lời William nói lập tức lặp đi lặp lại trong đầu anh, khiến cho anh run sợ tới sắp điên rồi, anh gọi điện thoại lại cho cô, ngón tay run lẩy bẩy.
Không kịp chờ Trì Hạ nghe máy, Bùi Sí liền điên cuồng lao ra khỏi sân bay.
Anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Nhân viên an ninh trong sân bay nhìn tới ngây người, thần kinh bọn họ đều căng lên, mẹ ơi, chạy nhanh như vậy là xảy ra chuyện lớn gì sao??
Bọn họ nhanh chóng nhìn ra phía sau anh, cũng không có cảnh sát đuổi theo nha…
Bùi Sí vừa ra khỏi sân bay liền nhìn thấy cô gái đứng cách đó không xa.
Cô mặc váy liền áo nhạt màu, đứng ở bên cạnh tấm kính thủy tinh ở đại sảnh sân bay, ánh mặt trời ban trưa chiếu xuống trên người cô.
Bốn phía có một vầng sáng nhợt nhạt, là an tĩnh hài hòa đến tốt đẹp.
Bộ dáng rũ mắt mím môi của cô hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh.
Lúc điện thoại được tiếp thông, cô gái nhỏ nhẹ nhàng thở ra, mi mắt cong cong: “Bùi Sí.”
Người đi ngang qua đều đang nhìn cô, tầm mắt của bọn họ chỉ hận không thể dính lên trên người cô.
Bọn họ còn tưởng là minh tinh nào chứ, nhìn kỹ lại thì hóa ra không phải, bất quá so với đám minh tinh nữ kia còn đẹp hơn nhiều.
Đều nói nước mắt của đàn ông không dễ rơi, nhưng lúc nhìn thấy cô bình an đứng ở bên kia gọi tên anh, Bùi Sí lại cảm thấy muốn khóc.
“Hạ Hạ… anh ở đối diện em.” Thanh âm người đàn ông trầm khàn không chịu được.
Trì Hạ nâng mắt lên.
Bùi Sí đã chạy tới trước mặt cô, anh thở gấp, tóc đen hỗn độn.
Anh duỗi tay ôm cô vào trong ngực, rũ mắt hôn lên tóc cô.
Nỗi đau âm ỉ ở đầu quả tim còn chưa lui tán, anh một câu cũng không nói nên lời được.
Trên đường về dãy trọ, Bùi Sí mới biết được lý do ban nãy cô vội vã gọi điện thoại cho mình là gì.
Cô muốn hỏi anh về chuyện hoãn thời gian thi của CSBK, là lo lắng cho anh, anh hạnh phúc muốn chết.
Ngày diễn ra trận chung kết CSBK đó, thật ra Bùi Sí biết mấy lời kia của William đều đang cố ý khiêu khích mình, chỉ cần anh động thủ thì rất có thể sẽ khiến kế hoạch sau lưng William thành công.
Anh biết nó là bẫy rập, nhưng vẫn nhảy vào.
Bởi vì thật sự không chịu nổi.
Bảo bối anh đặt trên đầu quả tim, bất luận là kẻ còn nói lời không hay, anh đều không thể chịu nổi, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng gặp nguy hiểm, anh cũng muốn thay cô gánh vác.
Bùi Sí cong môi dỗ dành cô: “Không phải chuyện lớn gì đâu, có rất nhiều cuộc thi đều đổi giờ lúc gần diễn ra mà.”
Anh cũng không muốn để cô lo lắng.
Trì Hạ nghe xong thì bán tín bán nghi gật gật đầu, lại hỏi: “Sao anh lại tới Hong Kong?”