Tòa soạn đài truyền hình Giang Thành này nằm ở trung tâm thành phố, đằng sau nó chính là Duyệt Vịnh.
Màn hình lớn bên ngoài Duyệt Vịnh vẫn giống như trước đây, phát một đoạn MV tình ca lưu hành vài năm về trước, ca từ vừa lãng mạn vừa đau thương.
Trì Hạ đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ nhàng chậm chạp chớp mắt.
Cô đột nhiên nhớ tới năm lớp 10 đó, cũng ở vị trí như thế này, anh từng nói câu tương tự, trong nháy mắt lại có loại ảo giác trở về những năm tháng cấp ba.
Trong giọng hát có nhu có cương rất có thể tác động tới cảm xúc của con người, tiếng ca vang vọng trong không trung.
“Tình nghĩa đã mất, ân ái đều đi, nhưng sao em vẫn cứ thích anh như vậy.”
Qua một lúc sau, cô mới mở miệng: “Không cần.” Hiện tại bọn họ cũng không được xem như là thân quen.
Cô vừa dứt lời, Bùi Sí liền tháo mũ bảo hiểm, xuống xe.
Gió đêm thổi tới, tóc trên trán anh đảo qua đuôi lông mày, đôi mắt đen nhánh ở dưới ánh đèn thành thị có chút lóe sáng.
Anh đi tới cúi đầu cong môi, đem mũ bảo hiểm đội lên cái đầu nhỏ của cô, sau đó một tay bế ngang cô lên.
Trì Hạ căn bản là không kịp phản ứng, chờ sau khi lấy lại tinh thần thì bản thân đã ngồi trên xe máy rồi, hai tay còn bị kéo qua ôm lấy vòng eo thon chắc của người đàn ông.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Một giây sau, tiếng động cơ hỗn tạp cùng với tiếng gió vang lên.
Làn váy màu tím nhạt của cô theo gió nhẹ bay, phất qua ống quần anh, ở trong ngày đêm mùa hạ biến thành một cảnh tượng vô cùng lãng mạn.
Nhịp tim đập của Trì Hạ bất tri bất giác hỗn loạn, thanh âm cũng lớn hơn: “Bùi Sí!”
“Hửm.” Trong thanh âm anh mơ hồ có ý cười.
“Tôi đã nói là không cần.” Cô lên án, rất nhanh đã buông bàn tay ôm eo anh ra, túm lấy chỗ vịn đằng sau.
Trì Hạ bị độ mặt dày của anh làm cho hoảng sợ muốn chết rồi, thật phiền mà, anh so với trước kia còn bá đạo hơn nhiều, cô còn chưa đồng ý mà đã bị túm lên xe rồi.
Phản ứng của cô gái vẫn đáng yêu như trước, âm cuối vẫn mang theo chút yêu kiều như hồi còn thiếu nữ.
Bùi Sí cười đến không nhịn được: “Ôm chắc vào, cẩn thận bị ngã đó. Tức giận thì cứ mắng anh nhé?” Dù sao cũng không thả em ra.
Cùng lúc đó, tốc độ của anh đã dần giảm xuống, sợ cô thật sự giữ không chắc sẽ thật sự ngã xuống.
Trì Hạ trầm mặc, cô đã không còn là thiếu nữ năm đó sẽ thật sự động thủ đánh anh nữa.
Xe máy phi nhanh trong gió.
Anh đưa cô tới đầu hẻm quen thuộc kia.
Trì Hạ xuống xe cởi mũ bảo hiểm đưa cho anh, đành phải nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Bùi Sí giữ chặt tay cô: “Thêm WeChat có được không?”
Trì Hạ nhớ tới năm ấy mình ngồi quỳ ở trên giường gọi điện thoại cho anh, nhưng mà lại không thể gọi được, đáy lòng một mảnh chua xót.
Cô lắc đầu từ chối, sau đó xoay người đi vào trong ngõ nhỏ.
Bùi Sí nhìn chăm chú vào bóng dáng cô một lúc lâu, rút ra một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, cảm gió bật lửa, sương khói rất nhanh đã làm mờ khuôn mặt anh.
Năm ấy anh uống rất nhiều thuốc ngủ, thật sự cho rằng bản thân sẽ vĩnh viễn không gặp được cô nữa.
Còn may, hiện tại tất cả đều đã tốt hơn rồi, bảo bối của anh cũng không ở bên người đàn ông khác, may mà còn kịp.
Cho dù khó khăn thế nào, anh cũng sẽ theo đuổi cô tới tay.
Anh ngậm điếu thuốc lấy điện thoại ra, rũ mắt nhập vào thanh tìm kiếm một chuỗi dãy số quen thuộc, lại thật sự tìm ra được một tài khoản người dùng.
Nhưng mà cũng không biết đó có phải là cô hay không, rốt cuộc thì đã nhiều năm như vậy rồi, có lẽ cô đã đổi số khác.
Bùi Sí nhìn chằm chằm ảnh đại diện hình cánh hoa màu vàng kia một lúc lâu, nhẹ nhướng mi, ấn kết bạn.
Dù sao cũng thử vận may chút đi.
**
Mấy năm trước, Tống Mai đã thi được vào một trường cấp hai ở khu Lâm An làm giáo viên, mà Trì Xương Thịnh bởi vì được điều sang tổ khác mà mấy năm nay công việc cũng tương đối nhẹ nhàng.
Bọn họ tìm được một căn nhà ở cùng trong một tiểu khu với nhà của Trì Nhạn Lan, tiện chăm sóc lẫn nhau, nhiều năm như vậy cũng chưa từng chuyển đi, người một nhà hòa thuận vui vẻ.
Lúc Trì Hạ về tới nhà, Tống Mai đang nấu cơm, nghe thấy động tĩnh thì vui vẻ nói: “Hạ Hạ về rồi sao.”
Trì Hạ đáp một tiếng, sau đó đổi dép đi vào trong bếp giúp Tống Mai rửa rau, Trì Xương Thịnh đi tới vỗ vỗ vai cô: “Hạ Hạ đi làm vất vả cả ngày rồi, đi nghỉ đi con, để ba làm là được.”
Bà ngoại đang ở phòng khách xem TV, bà lão xót cho đứa cháu gái đến thứ bảy mà còn phải tăng ca như thế này: “Hạ Hạ, làm phóng viên vất cả như vậy sao, không thể đổi công việc khác hả con?”
Trì Hạ khẽ cười: “Con thích công việc này ạ, bà ngoại đừng lo lắng.”
Cô đi tới sofa vừa định ngồi xuống thì điện thoại đã vang lên, là Hạ Tường gọi tới.
Trì Hạ sợ làm ồn tới bà ngoại đang xem TV cho nên quay về phòng rồi mới ấn nghe, bà lão ở đằng sau thở dài, đứa nhỏ này, về nhà mà còn phải bận việc.
Hạ Tường nói: “Trì Hạ này, cô quen biết với Bùi tiên sinh có phải không, có thể gửi WeChat của anh ta cho tôi không? Bên phía đài truyền hình nói muốn làm một phóng sự về đề tài đua xe, muốn mời anh ta trở thành khách mời đặc biệt.”
Trì Hạ định nói mình không có.
Nhưng mà điện thoại đã rung lên một cái, cô nhìn xuống, lại trùng hợp phát hiện có người gửi kết bạn WeChat, ấn mở ra, là một tài khoản chỉ có một chữ “Sí”.
Trì Hạ mím môi, nói với Hạ Tường: “Được.”
**
Bùi Sí từ đầu hẻm rời đi liền tới nhà họ Bùi một chuyến.
Anh trai bảo vệ ở cổng trang viên cảm thấy mình nhất định là đang nằm mơ, điên cuồng dụi mắt, nếu không sao lại có thể nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà họ Bùi chứ?
Cho dù đã 6 năm không gặp, anh trai bảo vệ vẫn có thể vừa liếc mắt một cái là nhận ra anh luôn, vị thiếu gia này đã trưởng thành hơn trước kia rất nhiều, nhưng khí chất lưu manh, hoang dã trên người anh lại không hề thay đổi.
Anh trai bảo vệ có ấn tượng rất sâu sắc với anh.
Bùi Sí không kiên nhẫn liếc anh ta một cái.
Anh trai bảo vệ lập tức cúi chào, vội vàng đi mở cửa, xe máy vọt vào trong màn đêm.
Ở cửa biệt thự nhà họ Bùi, Bùi lão gia tử đứng ở trước cửa trông mòn con mắt, người hầu không biết ông đợi ai, nghe thấy tiếng động cơ xe máy mới phản ứng lại được.
Phần lớn người hầu đều đã làm ở nhà họ Bùi mười mấy năm.
Bọn họ cũng kích động không nhịn được, thì ra là tiểu thiếu gia đã về rồi!!
Bùi lão gia tử nhìn thấy cháu trai liền nước mắt doanh tròng, ba bước làm hai chạy tới ôm lấy cánh tay của Bùi Sí: “A Sí à.”
“Ông nội.”
Lão gia tử gật đầu, trong ánh mắt già nua đều là nước mắt.
Ông nhìn thấy tin tức trên mạng rồi, cháu trai nhỏ của ông thật sự rất giỏi, đã trở thành xa thủ nổi tiếng thế giới rồi, sau khi nhìn thấy tin tức, ông lão liền lập tức cho người liên hệ với anh.
6 năm nay, ông lão không biết đã nhớ nhung tới đứa cháu trai này bao nhiêu lần, chỉ sợ trước khi mình qua đời sẽ không thể gặp được anh nữa.
Lúc lão gia tử và Bùi Sí đi từ bên ngoài vào, bảo mẫu kinh ngạc đến mức quên gọi tên A Sí, bà không nghĩ tới A Sí sẽ còn trở về, đứa nhỏ này đã trưởng thành hơn rất nhiều, dường như còn cao thêm nữa.
Bảo mẫu yên lặng lau nước mắt.
Trong phòng khách biệt thự nhà họ Bùi, Bùi Chấn Ninh cũng đã sớm ngồi ở đó chờ.
Một khắc nhìn thấy Bùi Sí, Bùi Chấn Ninh đứng lên, ông ta già hơn trước đây rất nhiều, thanh âm cứng đờ kêu: “A Sí.”
Rốt cuộc vẫn là ruột thịt, suốt 6 năm, nhà họ Đỗ không cho ông ta gặp Bùi Sí lấy một lần, ít nhiều gì cũng sẽ nhớ mong.
Nhưng mà Bùi Sí đối với người cha này hoàn toàn không có chút tình cảm nào, anh liếc Bùi Chấn Ninh một cái, không hề đáp lời, xoay người lên lầu với ông nội.
Cố Quyến ngồi trong thư phòng không ra.
Anh ta đã xem qua tin tức trên mạng, trong video, tuy chỉ có mỗi Bùi Sí lộ mặt, nhưng anh ta có thể nghe ra được phóng viên phỏng vấn Bùi Sí chính là Trì Hạ, cho nên bọn họ đã gặp nhau rồi.
Cố Quyến lấy điện thoại ra, mắt đào hoa rũ xuống, ấn mở ảnh đại diện hình cánh hoa màu vàng kia.
Nghĩ một lát, anh ta nhắn một tin qua: [Lần trước em nói tới việc đi thực tập bên Hồng Kông, đã có tiến triển chưa?]
Vài phút sau nhận được tin trả lời: [Lãnh đạo đài còn đang suy xét, thực tập sinh ưu tú bên bọn em rất đông.]
Cố Quyến: [Em muốn đi không?]
Trì Hạ: [Có thể đi là tốt, cơ hội khó có được.]
Mắt đào hoa của Cố Quyến cong lên: [Cũng đúng.]
Anh ta sẽ làm cô thành công tới được Hồng Kông.
Cố Yến Lan đẩy cửa đi vào: “A Quyến.”
Cố Quyến ngước mắt.
Cố Yến Lan ngồi xuống cạnh anh ta: “Mẹ có lời muốn nói với con.”
Vừa rồi bà ta ở dưới lầu, không phải là không nhìn thấy phản ứng của Bùi Chấn Ninh, cho dù hai người đã đoạt tuyệt quan hệ cha con, nhưng Bùi Chấn Ninh vẫn có tình cảm với Bùi Sí, đây lại là chuyện mà bà ta không thể chấp nhận được nhất.
Chung quy lại thì việc này đại biểu cho việc Bùi Chấn Ninh có lẽ sẽ đem một nửa sản nghiệp gia tộc giao cho Bùi Chí.
A Quyến của bà ta ưu tú như vậy, tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh đại học thủ đô mà ra, Bùi Sí đến cái đầu ngón tay cũng kém hơn con trai bà ta, dựa vào cái gì mà muốn cạnh tranh với A Quyến chứ?
**
Đợt mưa sao băng lần này đã được các nhà truyền thông lớn tuyên truyền từ rất lâu trước đây, hơn nữa hôm nay lại là thứ sau, cho nên người tới núi Thiên Ngu xem mưa sao băng vô cùng đông.
Chạng vạng, khi mặt trời lặn xuống đỉnh núi, ánh nắng chiều đem cả ngọn núi nhiễm một màu hồng đỏ rực.
Trên núi Thiên Ngu, dòng người chen chúc xô đẩy.
Đám người Hà Vũ tới sớm, cho nên đã dựng được trại ở một khu sườn bằng trên đỉnh núi, tính chiếm được nơi ngắm sao băng đắc địa nhất. Lúc Trịnh Dung Dung và Trì Hạ tới nơi thì bọn Hà Vũ đang chuẩn bị nướng BBQ.
Hà Vũ học chuyên ngành công nghệ thông tin, sau khi tốt nghiệp liền vào làm ở công ty công nghệ số một Giang Thành, cho nên người cậu ta quen biết phần lớn đều là lập trình viên.
Một đám người sau khi nhìn thấy Trì Hạ liền bắt đầu ồn ào: “Ôi mẹ ơi, tên nhóc Hà Vũ này được à nha.” Cô gái này xinh đẹp quá đi!
“Khó trách lại ân cần như vậy.” Có người chế nhạo.
Hà Vũ nhìn Trịnh Dung Dung, trong lòng mắng các người thì biết cái mẹ gì.
Cùng tới còn có mấy cô gái khác, bọn họ chủ động bắt chuyện với hai người Trì Hạ.
“Thì ra cô làm việc ở đài truyền hình sao?”
“Làm phóng viên có phải là sẽ có thể nhìn thấy rất nhiều minh tinh không?”
Trì Hạ khẽ cười: “Tôi không phải phóng viên giải trí, trước mắt đang làm bên kênh thể thao.”
Có một cô gái bỗng nhớ tới cái gì đó: “Vậy cô gặp Bùi Sí chưa? Chính là vị xa thủ nổi tiếng thế giới kia ấy, trên Weibo thể thao của mấy cô còn có hot search về anh ấy còn gì.”
Mặt cô gái đỏ ứng, đám người khác cũng rất kích động.
Các cô ấy đều đã xem qua buổi phỏng vấn kia, trên người xa thủ trẻ tuổi tỏa ra hormone nam tính cực mạnh, vừa lười biếng vừa lưu manh, còn đẹp trai hơn rất nhiều so với đám minh tinh nam hiện nay.
Trịnh Dung Dung yên lặng chậc một cái, các cô ấy đều không biết Bùi Sí trước kia hỗn loạn hư hỏng bao nhiêu đâu, tra* muốn chết.
*Tra: Tồi tệ, hư hỏng, xấu xa
Trì Hạ thành thật gật đầu.
Các cô gái càng kích động hơn, đều hâm một muốn chết: “Làm phóng viên tốt thật đó!”
“Bây giờ đổi nghề còn kịp không nhỉ?”
Các cô gái che miệng cười: “Cô thử xem.”
Bọn họ không hề biết rằng, thật ra cách đó không xa, Bùi Sí vẫn luôn nhìn về phía này.
Chỉ là tầm mắt anh trước sau đều dừng trên người Trì Hạ.
Cô gái nhỏ nghiêng đầu ngồi trên miếng đệm dày, bộ dáng khẽ cười làm người ta nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Bùi Sí tới cùng đám người Đường Minh Viễn và Tống Khải.
Đám người Đường Minh Viễn sau khi nhìn thấy tin tức trên mạng liền kích động muốn hỏng rồi, anh Sí thế mà đã quay về rồi sao, đệch!
Không lâu sau, Bùi Sí liền chủ động liên hệ với bọn họ.
Đường Minh Viễn nhìn theo ánh mắt của Bùi Sí, sau đó cười cười đưa một cái ống nhòm cho anh: “Anh Sí, dùng cái này xem đi, nhìn rõ hơn nhiều.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Bọn họ đều biết Bùi Sí là đang nhìn ai.
Bùi Sí ngậm điếu thuốc cười: “Đệch, cút xa một chút, ông đây đếch cần.”
Đám người cười muốn điên rồi, đã nhiều năm như vậy mà anh Sí vẫn còn thích Trì Hạ nha.
Bọn họ cũng không hỏi nguyên nhân trước kia anh Sí rời đi, ít nhiều đều có thể đoán ra được một chút.
Không phải nguyên nhân đặc biệt thì anh Sí sao có thể nỡ lòng bỏ rơi cô vợ nhỏ của anh ấy mà ra nước ngoài chứ, chỉ là bỏ lỡ rồi, muốn theo đuổi lại dường như rất khó đây.