Trêu Chọc - Dữu Chỉ

Chương 34: Ngoan, đừng khóc




Cảnh sát vừa dứt lời, hô hấp của Trì Hạ đã nhẹ đi rất nhiều, giống như là không nghe hiểu lời anh ta nói, biểu tình của cô có chút ngây ngô: “Ý chú là, ba cháu ông ấy… còn sống… phải không?”

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Cảnh sát gật đầu: “Không sai.”

Mười ngón tay rũ ở bên người của Trì Hạ lập tức cuộn tròn lại, gắt gao nắm lấy quần áo đồng phục: “Mẹ cháu biết chưa ạ?”

“Ừm, bà Tống hiện đang ở cục cảnh sát.”

Cảnh sát nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt ngoan như vậy, tâm tình cũng nặng nề hơn không ít, cũng có chút không đành lòng nói cho cô nghe chuyện sau đó.

“Là thế này, ba của cháu có liên quan tới án kiện buôn lậu ma túy quy mô lớn, cần cháu hỗ trợ điều tra, cháu có thể tới cục cảnh sát với chúng tôi một chuyến có được không?”

Cảnh sát cho rằng cô gái nhỏ sẽ bị dọa khóc, kết quả cô lại chỉ rũ mắt, an an tĩnh tĩnh gật đầu: “Dạ…”

“Mấy đứa bò ở ngoài cửa sổ làm cái gì đấy? Đi đi đi, về học đi.” Chủ nhiệm lớp buông chén trà trong tay xuống, đi ra ngoài cửa sổ quát.

Ngoài hành lang là hàng loạt tiếng bước chân dồn dập, một đám nam sinh chạy xa.

Tới chỗ ngoặt, mấy nam sinh hai mặt nhìn nhau. Đệch, bọn họ không nghe lầm chứ? Nữ thần Trì Hạ của Nhất Trung bọn họ, có một người ba là dân buôn ma túy à??

**

Sân bóng rổ Chức Cao, một đám nam sinh mới vừa chơi bóng rổ xong, đang khoanh chân ngồi ở đằng kia nghỉ ngơi uống nước.

Bên cạnh có rất nhiều nữ sinh đi qua, đôi mắt đều ngó ở trên mặt nam sinh mặc đồng phục màu đỏ, sau khi đối diện với tầm mắt của anh liền hoảng loạn dời đi, mặt đỏ tim đập.

Thiếu niên chống một tay ở xương bánh chè, một tay khác nắm bình nước khoáng, đường cong cơ bắp cánh tay hoàn mỹ không thể bắt bẻ, lúc ngửa đầu uống nước, hầu kết động động cũng coi như là một loại câu dẫn như có như không.

“Nghe nói Bùi Sí ban 9 đã lâu rồi không tìm bạn gái mới?” Một đám nữ sinh đi qua thảo luận, nhưng đôi mắt lại dính lên người nam sinh ngồi dưới khung bóng rổ.

“Hình như cũng hai tháng rồi thì phải, không giống với tác phong của anh ta nhỉ, hồi cấp hai tớ thấy anh ta đổi bạn gái thường xuyên lắm.”

“Có cảm giác anh ta thật sự thích Tưởng Sân Sân bên Nhất Trung. Không thì sao sau khi chia tay cô ta cũng chưa tìm người mới chứ, nhưng mà có ai biết sao họ chia tay không?”

“Không phải nói là Bùi Sí đá Tưởng Sân Sân sao? Trước kia đằng gái hình như còn tới nháo một trận mà.”

Sau một lúc trầm mặc, có nữ sinh tò mò nói: “Loại nam sinh như anh ta, thế mà lâu như vậy rồi không tìm bạn gái mới, không nhịn hỏng sao?”

Lời này vừa nói ra, mấy đứa con gái đều che miệng cười: “Chắc là sắp hỏng rồi đấy, cậu đi lên hỏi xem anh ta có nguyện ý ngủ với cậu một đêm không?”

Nữ sinh bị trêu chọc ngoài miệng nói: “Mẹ nó chứ, sao các cậu không lên đi?” Thực tế là mặt đã đỏ lên, loại người như Bùi Sí, Chức Cao các cô có rất nhiều nữ sinh muốn ngủ với anh đi.

Bọn Tống Khải cũng nghe được đề tài câu chuyện của đám nữ sinh, sôi nổi ồn ào nói: “Anh Sí sắp hỏng chưa?”

Bùi Sí không nói chuyện, anh nghiêng đầu, tầm mắt tùy ý liếc tới tòa kiến trúc ở đằng sau cách đây không xa, bên trên cùng có viết bốn chữ “Nhất Trung Giang Thành”.

Các nam sinh lập tức hiểu ra, tấm tắc anh Sí sao còn chưa quên được Trì Hạ kia chứ.

Tống Khải biết Bùi Sí lại nhớ tới cô gái kia, nhưng phải quay về hiện thực thôi, người ta có bạn trai rồi đó.

Hắn nghĩ nát óc muốn đánh tan cái đề tài này: “Anh Sí, đi net làm vài ván không?”

“Cút, không đi.” Bùi Sí bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi, chai nước khoáng ném vào thùng rác xong liền rời đi.

Tống Khải hỏi Đường Minh Viễn: “Sao anh Sí lại đột nhiên mất hứng thế?”

Đường Minh Viễn vỗ đầu hắn nói: “Thằng ngu, mày mẹ nó còn dám nhắc tới tiệm net, không biết anh Sí thấy cái cảnh gì ở đấy à?”

**

Bầu trời trong xanh, chạng vạng đầu xuân, gió vẫn hơi lạnh như cũ.

Sau khi tan học, học sinh Nhất Trung mặc đồng phục đi từ trong trường ra.

Ánh hoàng hôn nghiêng nghiên chiếu vào khuôn viên Nhất Trung, giống như là một giải phân cách, một bên là ánh sáng, một bên còn lại là kiến trúc tòa nhà ẩn trong bóng tối.

Ở khe núi đối diện Nhất Trung, Bùi Sí dựa vào cột điện cảm gió châm điếu thuốc, sau đó quay đầu nhìn cổng trường Nhất Trung được mạ một tầng sáng.

Anh đã rất lâu rồi không gặp cô, thật sự đã cưỡng ép mình không được nghĩ tới nữa, nhưng vừa rồi tất cả cảm xúc đều mẹ nó không chịu khống chế mà toát ra, anh biết bản thân hèn mọn, mơ ước có được cô căn bản là không thể thành hiện thực.

**

Lý Vi với Hồ Lan Lan đi từ cổng trường ra, xuyên qua lối đi bộ tới trạm xe bus đối diện.

Hai người đang thảo luận chuyện ồn ào huyên náo gần đây của Trì Hạ, Hồ Lan Lan nói: “Cho nên lần trước cậu ấy về nhà cũng là vì chuyện này sao?”

Cô ấy vẫn không muốn tin tưởng, Trì Hạ rất tốt, sao ba của cậu ấy lại là tay buôn ma túy chứ, thật sự không thể tưởng tượng được.

Lý Vi vừa muốn nói chuyện, lại thoáng nhìn thấy Bùi Sí dựa vào cột điện gần đó.

Anh mặc đồng phục màu đỏ, đứng ở chỗ tối cản gió hút thuốc, bộ dáng vừa phản nghịch vừa ngầu, dáng người thiếu niên rất tốt, lúc cong người dựa vào cột điện, gió từ sau lưng thổi qua, vừa vặn dán lên vai rộng eo thon của anh.

Từ lần Bùi Sí không nhận ra mình kia, Lý Vi đã cô đơn rất lâu, cũng không dám đi tìm anh, bất chợt gặp lại, tim đập thình thịch.

Hồ Lan Lan thấy Lý Vi không nói tiếp, tiếp tục nói: “Thật ra tớ cảm thấy chuyện của ba cậu ấy cũng chẳng có liên quan gì tới cậu ấy cả. Vì sao mà bây giờ trong trường có rất nhiều người đang bàn luận cậu ấy chứ?”

Hồ Lan Lan cảm thấy rất khiếp sợ, trước kia có rất nhiều nam sinh thích Trì Hạ, lúc này mới qua bao lâu chứ, có rất nhiều người đều đăng bài trên diễn đàn trường, nói cái gì mà mắt mù rồi mới đem con gái của tay buôn ma túy thành bạch nguyệt quang.

Lý Vi liếc mắt nhìn Bùi Sí, nói: “Nhân phẩm của ba mẹ rất ảnh hưởng tới con cái mà, bọn họ nói cũng không sai, ba của Trì Hạ là tay buôn lậu ma túy, ngày đó cậu ta lại bị cảnh sát đưa đi, phỏng chừng là bởi vì cô ta không nói sự thật đi. Buôn ma túy hại biết bao nhiêu người, không thể đồng tình được.”

Động tác hút thuốc của Bùi Sí dừng lại.

Hồ Lan Lan nói: “Nhưng mà những người trên diễn đàn kia có phải lớp chúng ta đâu, bọn họ đâu biết rằng Trì Hạ là người rất tốt chứ.”

Cô ấy trước sau vẫn cảm thấy người trong trường nói rất quá đáng, không thể dựa vào suy đoán liền chụp một cái mũ khai báo sai sự thật cho Trì Hạ được, đến cảnh sát còn chưa có nói gì đâu.

Lý Vi mím môi nói: “Trì Hạ cũng không có tốt như vậy.”

Hồ Lan Lan cổ quái nhìn cô ta.

“Lần trước chính là Trì Hạ chủ động hẹn Đinh Khải Minh tới khu dạy học cũ.” Những lời này của Lý Vi là nói cho Bùi Sí nghe.

Cô ta biết lần trước Bùi Sí là vì Trì Hạ nên mới đánh Đinh Khải Minh phải vào viện, nhưng nếu như để anh biết Trì Hạ chủ động hẹn Đinh Khải Minh ra, anh có thể hay không sẽ không còn thích cô nữa.

Lý Vi bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu như vậy, khiến Hồ Lan Lan ngây ra, cô ấy cũng không rõ Lý Vi đang nói tới chuyện gì.

Còn không đợi Hồ Lan Lan nói chuyện, liền nghe được có người gọi Lý Vi, Hồ Lan Lan theo tiếng quay qua nhìn, liền thấy được Bùi Sí…

Lý Vi không nghĩ tới Bùi Sí sẽ gọi tên mình, không phải là anh đã quên cô ta rồi sao? Cô ta hưng phấn muốn chết, trên mặt nóng lên, không kịp nghĩ nhiều liền bỏ Hồ Lan Lan lại, chạy qua, khẩn trương nói: “Bùi Sí, anh gọi em hả.”

Bùi Sí cắn điếu thuốc, ánh mắt lạnh muốn chết, tâm Lý Vi lạnh đi nửa phần, kết quả lại thấy anh cong môi cười: “Ừ.”

Tâm tình Lý Vi như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, vừa rồi còn đang ở đáy cốc thì hiện tại đã bay lên tận trời, cô ta kích động nói: “Anh nhớ em sao? Chúng ta trước kia từng nói chuyện, lúc ấy ở hội thao anh còn tới xem em thi đấu…”

“Thích ông đây?” Anh đáy gãy lời cô ta, khóe môi còn mang theo nụ cười, hư hỏng không chịu được.

Lý Vi khẩn trương đến mức hít thở không thông, sao Bùi Sí lại có thể trực tiếp hỏi cô ta vấn đề này chứ, cô ta mất một lúc lâu để bình ổn rồi mới gật gật đầu, cũng không dám nhìn vào mắt anh.

“Thích cái gì ở tôi? Mặt hay là tiền?”

Lý Vi cảm thấy vấn đề này rất khó trả lời, đương nhiên là cả hai đều thích, nhưng lại không thể nói quá trực tiếp như vậy: “Đều không phải, em chỉ đơn thuần là thích tính cách của anh mà thôi…”

“Thích cái tính gì cô con mẹ nó nói thẳng ra đi.” Ngữ khí anh đã không quá kiên nhẫn.

Lý Vi không thể nói ra được, sốt ruột, đành phải nói thật: “Em cảm thấy anh rất tuấn tú.”

Bùi Sí cắn điếu thuốc, khóe môi không có chút ý cười nào: “Nhưng ông đây chướng mắt cô, cho nên đừng phí tâm cơ, biết không?”

Sắc mặt Lý Vi trắng bệch, tâm vốn đang nhảy nhót bỗng nhiên giống như bị dội một chậu nước đá, từ đầu tới chân đều lạnh như băng.

“Chuyện của Đinh Khải Minh là cô làm?” Đồng tử của Bùi Sí càng thêm trầm xuống.

Trừ anh và Trì Hạ ra, vốn dĩ không nên có người thứ ba biết nguyên nhân anh đánh Đinh Khải Minh mới phải.

Tim Lý Vi đập lỡ một nhịp, phủ định rất nhanh: “Không phải.”

Bùi Sí căn bản không tin, trong thanh âm đều là uy hiếp: “Cô cho rằng ông đây không thích cô ấy thì sẽ thích cô? Lần sau lại để tôi biết cô cố ý làm bậy chuyện gì, cứ thử xem tôi có để cô lăn lộn ở Giang Thành này nữa hay không?”

Lý Vi vốn đã bị dọa tới hồn phách thất lạc, Bùi Sí tàn nhẫn, cô ta không phải chưa từng nghe nói qua, nếu nói vừa mới rồi là vì anh không thích mình mà đau lòng thất vọng thì hiện tại chỉ còn lại sự sợ hãi.

Môi cô ta sắp bị cắn nát, đôi mắt ẩm ướt, nhanh chóng gật đầu.

“Còn chưa cút?”

Lý Vi lau nước mắt, lập tức chạy.

Vừa rồi lời bọn Lý Vi nói anh đều nghe thấy được, Bùi Sí lập tức lấy điện thoại ra xem diễn đàn bên Nhất Trung.

Có rất nhiều người đều đang bàn luận về cô, nói cô là con gái của kẻ buôn ma túy, còn nói tiền cô học đàn cello đều là từ người ba lòng dạ hiểm độc kiếm tiền từ việc buôn lậu ma túy của cô.

Quai hàm Bùi Sí cắn chặt.

Con mẹ nó chứ Cố Quyến không phải là bạn trai của cô sao, sao lại để cho cô bị nhiều kẻ nghị luận như vậy. Nhìn những hàng chữ mắng chửi cô đó, tâm anh giống như bị người ta hung hăng lôi kéo, hô hấp cũng đau đớn. Cô gái nhỏ anh hận không thể đặt lên đầu quả tim mà cưng chiều lại bị người ta chửi bới như vậy.

**

Sau khi tan học, Trịnh Dung Dung trộm nhìn Trì Hạ, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Hạ Hạ, lát nữa cùng về nhé.”

Kết quả lại bị một nữ sinh lớp bên cạnh lôi đi: “Dung Dung, trước đây cậu có nói cái quán ăn kia là ở đâu thế, không phải nói đưa tớ đi ăn sao? Đi nhanh đi nhanh!”

Nữ sinh này là hàng xóm của Trịnh Dung Dung, cô ấy biết bình thường Dung Dung có quan hệ tốt nhất với Trì Hạ, nhưng bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, cô ấy vẫn không hy vọng Dung Dung với Trì Hạ quá thân thiết.

Trì Hạ ngẩng đầu nhìn Trịnh Dung Dung, cô không phải không hiểu ý tứ của nữ sinh kia: “Dung Dung đi trước đi, tớ ở lại lớp làm nốt đề này rồi sẽ về.”

Trịnh Dung Dung có chút khổ sở, Hạ Hạ hẳn là sợ đi ra ngoài sẽ bị người ta nói này nói nọ đi: “Vậy cậu đừng ở lại muộn quá nhé, về sớm một chút.”

“Được.” Trì Hạ cong cong môi.

Trời bên ngoài dần dần tối, khuôn viên trường đều đã sáng đèn, sân trường vốn ồn ào náo nhiệt không lâu sau đã không còn tiếng người, trong trường hẳn là đã chẳng còn ai.

Trì Hạ đóng cửa lớp lại, nghĩ nghĩ, lại dọc theo cầu thang đi lên sân thượng.

Buổi tối đầu xuân vẫn rất lạnh.

Sân thượng rất an tĩnh, đứng ở nơi này có thể nhìn thấy ánh nắng chiều đang dần bị bóng tối cắn nuốt.

Nhiều ngày nay, cô bị rất nhiều người trong trường chỉ trỏ nghị luận ở sau lưng, Trì Hạ đều biết hết. Bọn họ đều đang nói ba cô là tay buôn ma túy, mà cô lại là con gái của kẻ buôn ma túy. Cô muốn phản bác lại nhưng không biết làm cách nào, bởi vì ngay cả cảnh sát cũng nói: “Ba của cháu rất có khả năng là trùm buôn thuốc phiện của án kiện đường dây ma túy lớn lần này.”

Tuy cô không tin, nhưng những lời này giống như đã trở thành sự thật.

Trì Hạ đứng ở cạnh lan can sân thượng một lúc, lúc xoay người chuẩn bị về, lại nhìn thấy thân ảnh mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ đứng ở phía sau cô.

Ánh nắng chiều đem bóng của anh kéo dài ra.

Vừa rồi đứng trước cổng trường Nhất Trung không thấy cô ra, Bùi Sí đoán là cô chắc chắn còn ở trong trường, anh như phát điên chạy khắp Nhất Trung tìm cô, cuối cùng phát hiện cô gái này trốn ở đây trộm khóc.

Cô khóc bao lâu, anh liền đứng ở đó bấy lâu, anh không giỏi dỗ dành người khác, chỉ biết trong lòng vừa đau vừa xót, cô gái nhỏ không chút tiếng động nức nở, bả vai cũng run lên, tâm anh đều nát bấy, hận không thể lập tức đi đập chết đám người mắng chửi cô.

Thấy cô quay đầu lại, Bùi Sí đi tới chỗ cô, lục lọi trong túi áo, mới phát hiện trên người anh trừ thuốc lá và bật lửa ra thì chỉ có mấy viên kẹo, mẹ nó lại chẳng mang theo khăn giấy, anh đành phải dùng ngón tay run rẩy thay cô lau sạch nước mắt trên mặt.

Thiếu niên vốn hung dữ là thế, nhưng lúc này lại vô cùng ôn nhu, nước mắt trong mắt cô gái trong nháy mắt liền trào ra, lúc bản thân thương tâm khổ sở trốn tránh rơi nước mắt thì sợ nhất là có một người đột nhiên xuất hiện quan tâm mình.

Lúc anh tới rất gần rồi, cô liền ngước lên nhìn anh, trong mắt cô gái là ánh nước lấp lánh, giọng mũi rất nặng: “Bùi Sí.”

Bùi Sí gật đầu: “Ừm.”

Cô giống như bỗng nhiên tìm được một nơi để dựa dẫm cảm xúc, càng khóc càng hung, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dính đầy nước mắt, lông mi dài cũng bị nước mắt làm ướt nhẹp dính lại vào nhau, vô cùng đáng thương.

Trong nháy mắt, Bùi Sí liền chân tay luống cuống, đời này của anh chưa từng khẩn trương như vậy bao giờ, theo bản năng liền giơ tay lên ôm cô vào trong lòng nhẹ dỗ: “Ngoan, đừng khóc.”

Ngực thiếu niên nóng bỏng, tim lại kịch liệt nhảy lên, trong nháy mắt này, cô quên phải đẩy anh ra, chỉ biết khóc lóc nói: “Ba của em không phải như bọn họ nói.” Thật sự không phải, nhưng mà không ai tin hết, cũng không có ai nghe cô nói.

Cảm xúc đã nghẹn rất lâu của cô vào lúc này liền phóng thích hết ra.

Anh ôm cô chặt hơn, hận không thể dung hợp cô vào trong tim, gật gật đầu, thanh âm bởi vì khẩn trương mà cứng đờ, ngữ khí lại tận lực thả nhẹ xuống: “Anh biết, chắc chắn không phải.”

Cô nói cái gì cũng đúng, nói cái gì cũng là chân lý, cho dù không đúng thì cũng phải đúng, bởi vì anh thích cô.