Trêu Chọc - Dữu Chỉ

Chương 32: Bốn mùa cũng chỉ còn lại có mùa đông




Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, thật vất vả mới chờ được tới kỳ nghỉ đông, mọi người đều rất hưng phấn.

Phòng học lớp 10 ban 8 của Nhất Trung.

Chủ nhiệm lớp bưng tách trà đứng ở trên bục giảng: “Tuy mới lớp 10, nhưng các em cũng nên có cảm giác gấp gáp đi, thời gian không đợi ai cả, chờ lên lớp 12 mới nỗ lực thì cũng đã muộn rồi. Cho nên kỳ nghỉ đông này được nghỉ cũng đừng có ham chơi quá, mỗi một phần bài tập về nhà được giao đều phải hoàn thành đầy đủ, biết chưa?”

“Dạ biết! Thầy ơi, chúng em về nhà bảo đảm cửa lớn không ra, cửa phòng không bước, sẽ chỉ ở trong nhà làm bài tập kỳ nghỉ đông thôi!” Có nam sinh lớn tiếng nói.

Chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm: “Ừ, sau khi kết thúc kỳ nghỉ, thầy sẽ kiểm tra bài tập của em đầu tiên.”

Sắc mặt nam sinh thay đổi trong nháy mắt.

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Cả lớp đều đồng loạt cười lên, có nam sinh nói cậu ta thế mà rất có cốt khi đó.

Chủ nhiệm lớp làm một dấu tay ý bảo bọn họ không được làm ồn nữa, tiếp tục dặn dò những việc cần lưu ý trong kỳ nghỉ đông.

Trịnh Dung Dung cảm thấy chủ nhiệm lớp quá dong dài, các lớp khác đã sớm nghỉ rồi, chỉ có lớp bọn họ là dạy quá giờ.

Đôi mắt cô nàng vẫn luôn ngó ra cổng trường, chỉ sợ bỏ lỡ bóng dáng của Cố Quyến.

Biểu tình Trì Hạ nghiêm túc, đang cúi đầu sắp xếp sách Vật Lý, Hóa Học, Sinh Học, Ngữ Văn…

Trịnh Dung Dung bớt thời gian liếc cô một cái, cười không nhịn được: “Hạ Hạ, chứng ám ảnh cưỡng chế của cậu nghiêm trọng rồi đó.”

Hà Vũ nhỏ giọng nói: “Đâu giống cậu, ngay cả mắt còn mọc luôn ở cổng trường rồi, đến lúc nghỉ đông mà không mang đủ bài về nhà thì chỉ có khóc thôi.”

Trịnh Dung Dung lập tức thu lại nụ cười, quay đầu trừng hắn: “Hà Vũ, cậu không nói lời nào thì chết à? Rảnh rỗi hay sao mà cứ nhìn chằm chằm tôi thế, thích tôi à?”

Hà Vũ cười: “Tự tin đấy.”

Trịnh Dung Dung tiếp tục sự tự tin: “Theo đuổi tôi khó lắm đó, thư tình phải viết 365 bức, nói không chừng tôi còn có thể suy xét.”

Hà Vũ căng đầu xoay bút: “Vậy cậu cứ sống cô độc nốt quãng đời còn lại đi.”

Trịnh Dung Dung không để ý tới hắn nữa.

Cô ấy có khả năng sẽ thật sự cô độc hết quãng đời còn lại mất, bởi vì trừ Cố Quyến ra, có lẽ những người khác đều chỉ là tạm chấp nhận được…

Chờ tới khi chủ nhiệm lớp nói xong hết thì Trịnh Dung Dung liền vui vẻ xách cặp lên cùng Trì Hạ ra khỏi lớp.

Nghênh diện nhìn thấy Cố Quyến đi từ khu nhà dạy học của lớp 12 ra.

Trên mặt anh ta có miệng vết thương bị dán lại, Trịnh Dung Dung cắn cắn môi, kéo Trì Hạ qua, quan tâm hỏi: “Đàn anh, mặt anh bị thương sao?”

Cố Quyến nhìn thoáng qua Trì Hạ, cười nói: “Không có gì đâu, bị ngã thôi.”

Trịnh Dung Dung bực bội, sao tự dưng lại bị ngã sưng mặt chứ, nhất định là rất đau đi.

Trì Hạ chuyển tầm mắt, yên lặng đứng ở một bên, không muốn có bất kỳ tiếp xúc ánh mắt gì với anh ta. Ngày đó tuy rằng anh ta giúp cô, nhưng những lời đó anh ta nói rất tự nhiên, cho nên bây giờ cô nhìn thấy Cố Quyến liền cảm thấy rất xấu hổ.

**

Lớp 10 ban 9 bên Chức Cao muốn tổ chức một buổi tụ họp trước kỳ nghỉ đông.

Lúc thống kê nhân số, Lưu Tuyết quay đầu nhìn nam sinh ngồi hàng cuối.

Bạn thân nhìn ra được ý nghĩ của cô ta, vội vàng xúi giục: “Gọi cậu ta đi nhanh lên!” Nếu Bùi Sí mà tham gia thì buổi tụ họp này nhất định sẽ được ăn sang, anh tiêu tiền rất hào phóng, khẳng định sẽ mời mọi người tới Duyệt Vịnh, cô ta còn chưa từng được tới Duyệt Vịnh bao giờ đâu.

Lưu Tuyết do dự một lúc, vẫn đi qua hỏi Bùi Sí: “Cậu có tham gia không?”

Đường Minh Viễn nói: “Tham gia chứ, tính một suất cho anh Sí của tôi nhá.” Hắn biết Bùi Sí sẽ không từ chối, mấy ngày nay anh Sí của hắn cần các loại hoạt động này để dời đi sự chú ý, rốt cuộc thì trị bệnh thất tình cũng không dễ dàng như vậy.

Bùi Sí ngồi ở chỗ trong cùng, chân gác lên cái ghế bên cạnh, nghe vậy thì lười biếng nói: “Ờ.”

Đi Duyệt Vịnh thì cần phải đi qua Nhất Trung.

Tống Khải mặc niệm ở trong lòng, ngàn vạn lần đừng để anh Sí gặp được cái gì đấy nhé.

Mới vùa mặc niệm xong, liền nhìn thấy Trì Hạ với Cố Quyến cùng nhau đi ra, bên cạnh còn có cô bạn thân như hình với bóng của cô.

Tống Khải: “…” Mẹ nó?? Ông trời cố ý à.

Ba người từ trong trường cười cười nói nói đi ra, vô cùng hài hòa. Cho nên Trì Hạ với Cố Quyến khẳng định không phải mới vừa hẹn hò, bằng không sao ngay cả bạn thân của cô cũng thân thiết với Cố Quyến như vậy chứ?

Mấy nam sinh đi xe máy đều liếc mắt nhìn Bùi Sí.

Nhưng mà lại chỉ thấy anh Sí của bọn họ nhàn nhạt liếc mắt một cái, rất nhanh liền thu hồi.

Đám con trai cười cười, đúng là anh Sí giàu kinh nghiệm tình trường, mẹ nó nói buông là buông được liền.

Bên trong phòng bao lớn của Duyệt Vịnh, một đám thiếu nam thiếu nữ tùy ý hoang phí thanh xuân.

Bọn họ chơi lời thật lòng hay đại mạo hiểm, lúc không khí sôi sục lên thì vấn đề hỏi ra cũng cực kỳ lộ liễu, đại mạo hiểm cũng vô cùng có tính khiêu khích.

Khác với buổi sinh nhật lần trước của Tưởng Sân Sân, lần đó đám con gái đều xấu hổ rụt rè, nhưng con gái bên Chức Cao căn bản không sợ mấy cái này, không khí càng ngày càng nóng.

Có nữ sinh hỏi một vấn đề: “Lần lên giường gần đây là lúc nào?”

Nữ sinh kia hoàn toàn không có vấn đề gì mà trả lời: “Hôm trước.”

Mọi người đều sôi nổi cười: “Trâu bò thực sự, một đêm trước kỳ thi cuối kỳ mà còn có thể lăn giường với đàn ông.”

Nữ sinh trang điểm tinh xảo, dùng móng tay đã được cắt tỉa xinh đẹp vuốt vuốt tóc: “N*ng lên thì sao có thể không lên giường?”

Ai cũng không biết lời này có mấy phần thật giả, nhưng vẫn khiến mọi người hứng thú.

Ánh sáng trong phòng rất tối, dễ dàng nảy sinh các loại tình cảm khác nhau. Trong ba học sinh tốt được công nhận trong lớp có Lưu Tuyết, tuy rằng không tham gia trò chơi, nhưng lại ngồi bên cạnh hát tình ca.

Ca khúc mà cô ta hát là nhạc phim của bộ phim [Trò đùa dai] đang rất nổi tiếng hiện nay, [Nghe thấy]

“Anh không vui

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Dường như sẽ đẩy em tới bên cạnh vực sâu

Khoảng cách dù gần ngay trước mắt

Chúng ta vẫn không thể chạm tới nhau

Không có trong thế giới của anh

Tựa như trời đông giá rét, mãi mãi không có mùa xuân

Không có anh ở bên cạnh

Bốn mùa trong em chỉ còn lại mùa đông

Hồi ức bi thương vui vẻ không ngừng lặp lại

Trong thế giới yên tĩnh

Có em và nỗi nhớ

Cũng có anh và sự hư vô

Anh có nghe thấy không

Thanh âm tịch mịch đang lặng lẽ lan tràn

Nó xen giữa hai chúng ta

Vĩnh viễn chờ đợi em và anh”

Lúc Lưu Tuyết hát, ánh mắt vẫn dừng ở trên người nam sinh cách đó không xa. Phòng hơ tối, tuy rằng không nhìn rõ ánh mắt anh nhưng cô ta biết anh đang nhìn ca từ trên màn hình.

Mà anh chỉ tùy ý ngồi đó thôi, đều có thể khiến lòng người rung động.

Bạn thân biết rõ ý nghĩ của cô ta, nhanh chóng thúc giục: “Tuyết Tuyết mau đi tỏ tình đi, nói không chừng có thể yêu đương thì sao.”

Bạn thân của cô ta biết, bắt đầu từ lúc khai giảng, Lưu Tuyết đã để ý tới Bùi Sí, trước kia đều cho rằng loại người như anh sẽ thích kiểu yêu diễm, kết quả người ta lại thích kiểu ngoan ngoãn hiền lành, vậy tốt quá rồi, Tuyết Tuyết không phải rất ngoan sao, có cơ hội.

Lưu Tuyết cũng đang do dự, rốt cuộc cũng là bạn cùng lớp, không khó để nghe được một ít tin tức.

Cô ta biết Bùi Sí không theo đuổi Trì Hạ bên Nhất Trung nữa là bởi vì cô gái kia đã có bạn trai, hơn nữa vừa mới rồi cô ta còn nghe thấy nam sinh trong lớp nói Bùi Sí đã buông bỏ Trì Hạ.

Lưu Tuyết buông mic xuống, cắn môi, cổ vũ dũng khí đi qua, hô một tiếng: “Bùi Sí.”

Bùi Sí liếc qua cô ta.

Đám người trong lớp cũng lờ mờ hiểu ra, bọn họ thích nhất là nhìn cảnh này, kích động sôi nổi huýt sáo, lớp trưởng là muốn tỏ tình sao, đệch mẹ nó chứ ha ha ha ha ha!

Lưu Tuyết nhìn chằm chằm gương mặt của thiếu niên, tim đập càng lúc càng nhanh.

Tống Khải cũng vô cùng xem trọng Lưu Tuyết, cùng một kiểu hình với Trì Hạ, nói không chừng anh Sí sẽ chấp nhận?

“Lớp trưởng, anh Sí của bọn này độc thân đã lâu rồi, muốn lên thì lên đi.” Tống Khải nói.

Mặt Lưu Tuyết đỏ lên, hít sâu một hơi nói: “Bùi Sí, cậu, cậu có thể thử với tớ không?”

Cô ta vừa nói xong, cả trai lẫn gái trong phòng bao đều bắt đầu ồn ào.

Bùi Sí không nói chuyện, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô ta.

Trước khi tới Duyệt Vịnh, Lưu Tuyết còn cố ý về nhà trang điểm một chút, cô ta cột tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo khoác kẻ sọc xanh trắng, nhìn qua kỳ thật khá giống với đồng phục bên Nhất Trung.

Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, cô ta khẩn trương tới mức quên cả hô hấp, gương mặt của thiếu niên ẩn trong bóng tối, nhưng lại không hề che lấp được ngũ quan anh khí của anh, mười phần công kích. Lúc trên mặt anh không có biểu cảm gì thì nhìn rất hung dữ, nhìn tới mức Lưu Tuyết có chút thấp thỏm.

Trầm mặc hồi lâu, anh mở miệng, ngữ khí có chút cứng ngắc: “Thử cái gì?”

Lưu Tuyết nói: “Chính là…”

“Yêu đương?” Anh hỏi.

Cô ta gật gật đầu.

Bùi Sí lại cong môi dưới: “Học sinh ngoan mấy người không phải chú trọng thành tích nhất sao? Vì sao còn muốn yêu đương.”

Có nam sinh tiếp lời: “Học sinh ngoan thì làm sao chứ, học sinh ngoan vẫn có thể lên giường mà!” Hắn nói mà không lựa lời, một nam sinh khác ngồi cạnh lập tức nhanh tay che miệng hắn lại, muốn kéo người ra ngoài.

Mẹ nó thằng ngu này, đầu bị lừa đá à.

Tống Khải cũng thầm mắng nam sinh kia không có đầu óc, tuy rằng hắn ngu ngốc, nhưng cũng sẽ nghe hiểu anh Sí có ý tứ gì.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Bùi Sí lập tức đi tới túm lấy cổ áo của nam sinh kia, từ trên cao nhìn xuống hắn ta: “Mày mẹ nó lặp lại lần nữa?”

Ánh mắt anh trầm đến đáng sợ, nam sinh nhanh chóng ôm đầu: “Anh Sí… Em, em không có ý kia…”

Lưu Tuyết cũng không ngu, rất nhanh đã biết màn tỏ tình của mình chỉ là trò cười.

Bùi Sí buông cổ áo nam sinh kia ra, cầm chìa khóa xe đi ra khỏi phòng bao.

Ra khỏi Duyệt Vịnh, anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm thành phố, ánh trăng thanh lãnh, không hề thua kém với ánh trăng nhìn thấy khi ở trước cổng nhà cô ở trấn nhỏ.

Nhưng mà khi đó anh dựa vào bức tường ngoài cửa sổ, có thể nghe được thanh âm ưm a nho nhỏ ngẫu nhiên trong lúc mơ ngủ của cô, trong lòng anh chỉ có ngọt ngào, lạnh thêm chút nữa cũng không sao cả, hiện tại lại giống như lời bài hát nói, anh cảm thấy bản thân như bị đẩy tới bên cạnh vực sâu, bốn mùa cũng chỉ còn lại có mùa đông.

**

Bởi vì chuyện của ba ba, kỳ nghỉ đông lần này Trì Hạ không về trấn nhỏ, mẹ cô đón bà ngoại lên Giang Thành, bọn họ và cô nhỏ cùng nhau ăn Tết.

Trịnh Dung Dung đang nói chuyện phiếm với Trì Hạ, sau khi biết nghỉ đông cô không về quê thì cao hứng muốn chết, cùng ngày liền hẹn cô ra ngoài dạo phố.

Trịnh Dung Dung mặc một cái váy xinh đẹp đứng ở trước gương: “Hạ Hạ cảm thấy bộ này thế nào?”

Trì Hạ khẽ cười: “Đẹp lắm đó.”

“Gạt người.” Trịnh Dung Dung nhéo má Trì Hạ, vẻ ngoài như Hạ Hạ mới gọi là đẹp, cô ấy nhiều nhất chỉ được gọi là đáng yêu thôi.

Lúc đi ngang qua cửa hàng chuyên bán bút máy, Trịnh Dung Dung kéo Trì Hạ đi vào, lần trước lúc cô ấy đi đưa thiệp mời sinh nhật đã trốn ở ngoài cửa sổ trộm nhìn bộ dáng cầm bút viết chữ của Cố Quyến, cả người anh ta quả thực giống như phát ra vầng sáng vậy.

Cô ấy mua một cái bút máy, muốn chờ lúc Cố Quyến thi đại học thì đưa cho anh ta.

“Hạ Hạ, cậu cũng mua một cái đi? Nói không chừng có thể đưa cho bạn trai tương lai của cậu đó.” Trịnh Dung Dung chớp chớp mắt với cô, bạn trai tương lai của Hạ Hạ, vậy nhất định cũng phải là một học bá nha, cô ấy đã có thể tưởng tượng ra được, đó nhất định sẽ là một anh chàng học bá vừa cao vừa đẹp trai!

Giống như Cố Quyến vậy.

Không biết vì cái gì, sau khi nghe Trịnh Dung Dung nó vậy, trong đầu Trì Hạ bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt của thiếu niên, kiệt ngạo khó thuần không thể kiềm chế được, lúc cười lên thì vẻ hư hỏng như thấm vào trong xương cốt.

Người xấu xa như vậy, lại ở trấn nhỏ, ngồi xổm xuống tự mình lau vết bẩn trên giày cô, cũng ở trước cửa sổ phòng cô canh suốt một đêm.

Tác giả có lời muốn nói: Anh Sí đừng đau lòng, Hạ Hạ đã bắt đầu nghĩ lại rồi, rất nhanh sẽ có thể ôm được cô vợ nhỏ của anh.