Trêu Chọc Cầu Vồng

Chương 24





Dư luận trên mạng đã hoàn toàn lắng xuống, có vẻ như đoàn đội của Bùi Khước đã liên lạc với hậu viện hội nhờ hỗ trợ giúp xoa dịu tình hình.
 
 Nhưng đúng như Châu Liên nói, chuyện này vừa kết thúc thì ngày hôm sau tài nguyên của vài nghệ sĩ nam đã xảy ra vấn đề, không phải bị chặn lại thì là xảy ra phiền phức.
 
Chính vào lúc này, tám phần mười đoàn đội của Bùi Khước và Lãm Chúng đã ra tay.
 
Mấy năm qua Bùi Khước đi được tới vị trí này không chỉ vì anh là nghệ sĩ chiêu bài mà anh còn là một trong những cổ đông nắm cổ phần công ty. Hơn nữa các khoản đầu tư khác nhau đổ vào một bộ phim rất phức tạp, không đơn giản muốn điều đi là điều được.
 
Người xui xẻo chỉ có thể tự trách mình ghen tuông mù quáng… Nhất thời hoa mắt không biết mình đã đá vào tấm sắt nặng cỡ nào.
 
Tổ chương trình này cũng nhân cơ hội cho quảng cáo chính thức chương trình “Rất Lâu Sau Này”. Trên weibo không công bố khách mời mà chỉ đăng những tấm poster bóng đen, để mọi người mong ngóng.
 
Những người thông minh đều biết CP Bùi Khước và Triệu Nghê Hạ đã chắc chắn, fans hâm mộ muốn đục thuyền cũng không đục được.
 
Có cuộc diện “Thoát fan” lần trước làm bước đệm, Bùi Khước tiếp nhận sự việc tương đối bình tĩnh, những người trông ngóng bọn họ xảy chân lần hai phải thất vọng.
 
Fan hâm mộ chỉ chấp nhận tiết mục biểu diễn, các bài đăng và bài chia sẻ của họ đều không đề cập tới CP, không đả động tới bên kia, chỉ đề cập đến tên Bùi Khước.
 
Hành động gây chú ý của Triệu Nghê Hạ ngày hôm đó cũng được đưa lên làm chủ đề bàn tán, nhưng trừ lần đó ra cô không có thêm hành động gì khác. Bùi Khước không trả lời, cư dân mạng mở đủ bài post thảo luận kết cục câu chuyện.
 
Bởi vì việc này Châu Liên đã đặc biệt tới căn hộ riêng tìm cô, nói chuyện phiếm để xoa dịu cô.
 
Nói một hồi vẫn thấy cô thất thần, anh giơ tay quơ quơ trước mặt cô: “... Haha! Đang nghĩ gì thế?”
 
Triệu Nghê Hạ hồn hoàn: “Hả? Không có gì.”

 
Đầu óc cô không tỉnh táo, Châu Liên cũng bất lực.
 
Lúc này đã là giữa trưa, anh bày đồ ăn lên bàn rồi nói với cô: “Tối nay phòng làm việc tổ chức tiệc liên hoan, có một số nghệ sĩ đã đến thành phố Kinh mà không báo trước, em cũng đi đi.”
 
“Liên hoan?” Triệu Nghê Hạ không có tâm trạng đi tới những chỗ đông người: “Em không đi đâu, mọi người tụ tập vui vẻ nhé…”
 
Châu Liên không chịu để cô làm ổ một mình ở nhà: “Ngày mốt em sẽ phải quay một chương trình giải trí, ở nhà mãi cũng không tốt. Tới gặp một người, làm quen với một vài người mới, hoạt động một chút mới tốt cho một cô gái trẻ tuổi như em…”
 
Anh cằn nhằn liên mồm: “Không muốn đi ăn cũng được, sau khi ăn xong bọn ăn sẽ đi hát, em cũng tới hát đi. Em có nhớ Văn Điềm không? Bộ lễ phục em cho cô ấy mượn lần trước đó, cô ấy cũng tới, mấy ngày nay cô ấy nói với anh là muốn cảm ơn em.”
 
Triệu Nghê Hạ thấy anh thực sự muốn kéo cô ra ngoài, không lay chuyển được anh  nên cô đành dồng ý: “... Được rồi.”
 
Nghe anh nhắc tới Văn Điềm, cô lại hỏi: “Cô ấy quay MV xong chưa?”
 
“Quay xong rồi.” Châu Liên trả lời: “Cô ấy vội vàng muốn quay phần lễ phục trước tiên, cũng xem như là quay xong rồi! Anh nhận dọn dẹp bộ lễ phục, chờ khi nào chắc chắn không cần quay nữa anh sẽ gửi bộ lễ phục tới căn hộ cho em.”
 
Cô không quan tâm lắm mà nói có.
 
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
 
Sau khi ăn xong, Châu Liên còn có việc nên đã quay lại phòng làm việc một chuyến.
 
Lúc nói lời tạm biệt, anh dặn dò: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu em muốn ăn tối thì qua, muốn hát thì lúc nào bọn anh đi anh sẽ gọi em.”
 
Triệu Nghê Hạ bất lực, cô cười cười nói được.
 
-
 
Gió đêm xào xạc.
 
Bầu không khí trong KTV lớn nhất tòa nhà rất sôi động.
 
Tính cả nhân viên công tác và nghệ sĩ, phòng làm việc có không ít người, Châu Liên thuê một phòng lớn, buổi liên hoan kết thúc, anh gửi cho Triệu Nghê Hạ một tin nhắn.
 
Triệu Nghê Hạ vừa đến, cô xuống xe lập tức gọi điện thoại cho anh đầu tiên, đi hơn nửa hành lang lại gặp được anh nên bị anh mang vào.
 
Trong phòng bao đã rất náo nhiệt, ca hát, uống rượu và trò chuyện, tất cả mọi người đều đang hòa mình vào cuộc chơi.
 
Tính tình Châu Liên tốt, anh không có quá nhiều quy củ, mọi người không sợ anh, có người cầm microphone đưa tới trước mặt anh để anh nhận, anh xua tay nói “Thôi thôi”.
 
Tiêu Tình Tình cũng đến, hội người quen ngồi chung một chỗ đang nói chuyện phiếm, thấy họ đến liền vẫy tay.
 
Triệu Nghê Hạ gật đầu với cô.
 
Thành viên cốt cán trong đoàn đội đều ở đây, Châu Liên đưa cô đi làm quen với mọi người.
 
Tuy hôm nay là lần đầu tiên họ gặp nhau chính thức nhưng đây chính là những người đứng ở tuyến đầu giải quyết khó khăn, dâng không ít tóc, Triệu Nghê Hạ lễ phép chào hỏi mọi người.
 
Có khá nhiều người ở đây, nhưng những người nắm giữ vai chính trong phòng làm việc lại không có mặt.
 
“Hôm nay Chử Vệ báo cáo không đến được.” Châu Liên giải thích với cô.
 
Đang nói thì cửa bị đẩy ra, hai nghệ sĩ khác bước vào, Châu Liên vọi vàng bắt chuyện với họ, Triệu Nghê Hạ đang làm quen với từng người một.

 
Sau khi nói chuyện vài câu, Châu Liên ngồi xuống uống một cốc nước, anh phát hiện vẫn thiếu người rồi chợt nhớ tới: “À đúng rồi, Văn Điềm đâu! Nãy cô nhóc ấy nhẩy cẫng lên bảo mình muốn ra ngoài, nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy bóng người, bây giờ vẫn chưa quay lại.”
 
Anh lẩm bẩm rồi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho cô ấy.
 
Anh chưa kịp gõ chữ, của lại bị đẩy ra, một bóng người cao gầy xông thẳng tới chỗ bọn họ: “Anh Châu —”
 
Triệu Nghê Hạ ngước mắt nhìn, một cô gái nhìn tương đối nhỏ tuổi chạy tới chỗ bọn họ, cô gái ấy nở nụ cười tươi rói và thân thiện.
 
Những nhân viên công tác khác thấy thế đều chào hỏi.
 
“Ôi, chị Văn!”
 
“Chị Văn tới rồi!”
 
“...”
 
— Cô gái này chỉ nhìn quá trẻ thôi, hơn nữa các nhân viên công tác đều gọi cô ấy là “Chị”, tuổi cô ấy lớn hơn nhiều, xem ra bình thường cô có quan hệ rất tốt với mọi người.
 
Văn Điềm chào hỏi từng người, cô lướt qua bọn họ như một cơn gió.
 
Châu Liên cất điện thoại di động, anh nhíu mày: “Bây giờ cô mới tới à, đã chạy đi đâu thế?”
 
“Ghé qua quán ăn bên kia một chút thôi!” Cô cười hì hì ngồi xuống.
 
Châu Liên giới thiệu với cô: “Hey, đây là Triệu Nghê Hạ, cô phải la hét cảm ơn em ấy đấy nhé, cảm ơn đi.”
 
Lúc này Triệu Nghê Hạ mới nhếch miệng cười, Văn Điềm lập tức sáng mắt lên: “Chị Hạ!”
 
Thấy Châu Liên đang cản đường, cô lập tức đứng dậy đổi vị trí cho anh, cô đẩy anh ra rồi ngồi xuống cạnh Triệu Nghê Hạ.
 
Văn Điềm thật lòng muốn cảm ơn Triệu Nghê Hạ, cô gái này rất mạnh dãn, cô ấy nói cảm ơn và khen ngợi Triệu Nghê Hạ không chút ngại ngùng nào, dường như có cảm giác anh hùng cứu Trái Đất toát ra từ người cô ấy.
 
Cô ấy nói chuyện rất giỏi, Triệu Nghê Hạ lại không muốn hát, không có nhiều người cô quen ở đây nên cô không nhúc nhích, cứ ngồi đấy nói chuyện với Văn Điềm.
 
Văn Điềm vốn đã thích cô, nhìn hai người có cảm giác như bạn cũ gặp lại. Cô ấy nói chuyện rất hào hứng, nói từ âm nhạc đến sân khấu biểu diễn rồi đến ra mắt, thao thao bất tuyệt.
 
“... Sau đó em cũng rất tức giận, cô ta bôi đen em như thế, em rất muốn đăng weibo vạch mặt cô ta để làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng nhóm anh Châu không cho, anh ấy nói bộ phận quan hệ xã hội đã xử lý rồi, tiếp đó lại cướp weibo của em đi.”
 
Chủ đề cuộc trò chuyện bất tri bất giác đã đi tới tài nguyên mới của cô nàng có liên quan tới sự kiện kia, Văn Điềm thở dài: “Nhân viên phòng làm việc bảo em đừng xem weibo, đến tận bây giờ họ vẫn quản em, không để em lên mạng, em chỉ có thể ở nhà viết nhạc rồi chơi game.”
 
Châu Liên đã kể cho Triệu Nghê Hạ nghe cái này, cái vòng này chính là như vậy, cô thoải mái nói: “Châu Liên nói đúng, càng ít lướt mạng càng tốt, có thời gian để chơi game cũng tốt.”
 
Văn Điềm vui vẻ kể về con game mình đang chơi cho cô nghe.
 
Nói chuyện một hồi, bầu không khí ngày càng nóng hơn, có nhiều người đã uống say tới nỗi phải vào WC rồi.
 
Triệu Nghê Hạ thêm wechat của Văn Điềm, thấy cô ấy lấy điện thoại ra xem giờ, cô còn tưởng cô ấy muốn về: “Mệt thì về nhà nghỉ nhé?”
Văn Điềm nói: “Oh, không phải đâu, em đang nghĩ thôi, anh định tới thăm anh trai em.”
 
“Anh em?”
 
“Ừ.” Cô ấy giải thích: “Không phải anh em ruột nhưng anh ấy là bạn chơi nhạc cùng em, cũng là người trong vòng này… Tần Hề của ban nhạc Kim Triêu, chị biết không?”

 
Cô thuận miệng hỏi, Triệu Nghê Hạ nghe xong thì ngẩn ra: “Tần Hề?”
 
Văn Điềm thấy vẻ mặt của cô: “Chị biết anh ấy à?”
 
“... Cũng có quen biết.” Lúc cô và Bùi Khước đóng phim, Tần Hề từng tới thăm ban Bùi Khước.
 
Cô biết Bùi Khước có một nhóm bạn chơi âm nhạc nhưng không gặp họ nhiều lắm.
 
“Đúng rồi!” Văn Điềm đột nhiên vỗ trán, cô nhớ ra gì đó: “Anh em có quan hệ rất tốt với tiền bối Bùi, chị Hạ cũng biết tiền bối Bùi nhỉ? Hai người cùng quay chương trình giải trí đúng không nhỉ? Em nhớ đã nghe người ở phòng làm việc nói qua…”
 
Xét về tuổi tác, khi Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước gặp nhau Văn Điềm mới mười ba tuổi. Sau khi tham gia phòng làm việc của Châu Liên, cô được nhân viên quản lý rất nghiêm ngặt, do không tiếp xúc với nhiều người nên cô không hiểu rõ những câu chuyện bát quái của bọn họ.
 
Hơn nữa đối với đại đa số người thì việc hai người họ tham gia cùng tham gia chương trình giải trí đã là chuyện rõ như ban ngày, chờ khi chương trình bắt đầu quay nói cũng không muộn.
 
Triệu Nghê Hạ tiếp lời rất tự nhiên: “Đang quay một chương trình giải trí.”
 
“Thảo nào…” Văn Điềm bừng tỉnh đại ngộ, cô giải thích: “Em rất ít khi ra ngoài chơi các các anh. Trước đây anh ấy luôn nói mình có quan hệ tốt với tiền bối Bùi, em tưởng anh ấy khoác lác, sau này mới biết họ thực sự quen nhau… Phải rồi! Vừa nãy em cũng nhìn thấy tiền bối Bùi ở kia!”
 
Triệu Nghê Hạ nghe thấy lời này thì dừng lại, hai giây sau cô mới từ từ thả lỏng.
 
Văn Điềm đang phàn nàn vài câu về Tần Hề, Triệu Nghê Hạ không nói nhiều, chờ cô nói xong thì mở miệng đổi đề tài: “Em không định qua đó à? Đi đi, chị tới phòng rửa tay.”
 
“Hả? Được ạ.” Văn Điềm cầm một quả mơ, cô gật đầu.
 
Triệu Nghê Hạ đứng dậy đi vào toilet, vừa đi được vài bước cô bỗng đụng trúng một người.
 
Trong tay người đó cầm ly rượu, tay run nên đã hất toàn bộ rượu lên quần áo của cô.
 
“Xin lỗi, xin lỗi!” Cậu chàng gây ra rắc rối vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi chị Hạ…”
 
Triệu Nghê Hạ không tránh kịp, may mà chỉ ướt một phần vạt áo, nhưng cũng ướt một mảng.
 
Thấy người ta không cố ý, cô cũng không định tính toán: “Không sao, đi đứng nhớ cẩn thận, sàn trơn dễ ngã lắm.” 
 
Cậu trai xấu hổ liên tục nói xin lỗi.
 
Đi tới cửa nhà vệ sinh, cánh cửa đang đóng chặt, có tiếng nôn mửa truyền ra từ bên trong.
 
Triệu Nghê Hạ gõ cửa một cái, cô chờ trong một chốc nhưng không ai lên tiếng trả lời.
 
Nghe động tĩnh bên trong, cảm giác người ở trong đó sẽ không ra mở cửa nên cô đứng một lúc rồi đành trở về ghế ngồi.