"Tôi có thể cùng cô ký xong hợp đồng, lại không thu phí, tiền thế chấp đều không thu, cô cũng không cần lo lắng mắc lừa." Thường Khải Văn khẽ cười nói.
Thủy Miểu Miểu thăm dò, giảo hoạt nói: "Nếu như tôi trái với điều ước, không phải phải trả 6000 một tháng sao? Cái này so sánh với giá trị thị trường thì gấp hai rồi không phải sao? Còn có rất nhiều cách để cho người ta làm trái với điều ước đúng không?"
Thủy Miểu Miểu nhíu mày, một bộ sáng tỏ.
Thường Khải Văn có chút co quắp, hắng giọng một cái, rời xa Thủy Miểu Miểu một bước, nói ra: "Tôi không làm loại chuyện này."
Thủy Miểu Miểu đung đưa cái túi, như tên trộm nói: "Vậy nên không cần trừng phạt khi trái với điều ước, tôi cũng không ngốc, làm gì có miễn phí, đúng không?"
Thường Khải Văn suy nghĩ một chút, nói ra: "Cô chờ chút, tôi muốn hỏi cha tôi một chút."
Thường Khải Văn nói xong, đi ra bên ngoài, gọi điện thoại cho Thẩm Mặc Thần.
"Thẩm tổng, Thủy tiểu thư nói không có điều luật làm trái, chỉ cung cấp miễn phí, ý của anh là?" Thường Khải Văn hỏi.
Thẩm Mặc Thần khẽ cười, không quan trọng nói: "Cho cô ấy ở đi."
"Được." Thường Khải Văn cúp điện thoại, quay đầu, nhìn Thủy Miểu Miểu tựa ở trên khung cửa, lười biếng vung vẩy túi, lộ ra nụ cười với anh ta.
Thường Khải Văn có chút cảm giác rợn cả tóc gáy.
Thủy Miểu Miểu đi về phía Thường Khải Văn, chớpmắt, nhìn như vô tội hỏi: "Thẩm tổng là ai? Không phải cha anh chứ?"
"Cái này... Cái này."Vẻ mặt Thường Khải Văn khẽ đỏ, thấy không giấu diếm được, dứt khoát nói thẳng: "Thẩm tổng chúng tôi thấy Thủy tiểu thư muốn tìm phòng trọ, cho nên cố ý cung cấp cho tiểu thư ở lại, không thu phí, không cần tiền thế chấp, cũng không cần phí bồi thường vi phạm hợp đồng."
"Thẩm tổng?" Thủy Miểu Miểu nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Thẩm tổng nào?"
"Tên Thẩm tổng tôi là Thẩm Mặc Thần." Thường Khải Văn nho nhã lễ độ trả lời.
Ánh mắt Thủy Miểu Miểu đóng băng.
Cô làm mọi thứ có thể để thoát khỏi vuốt sói, lại kém chút không cẩn thận tiến vào ổ sói, thương nhân, thật đúng là xảo trá.
"Sao anh ta biết tôi muốn dọn nhà?" Thủy Miểu Miểu không vui hỏi.
"Cái này, cũng không rõ, tôi chỉ là chân chạy." Thường Khải Văn bất an nói.
Thủy Miểu Miểu đeo túi lên vai, rũ mắt, nhìn Thường Khải Văn, nói ra: "Trở về nói cho Thẩm Mặc Thần, Kim Ốc Tàng Kiều dành cho phụ nữ nũng nịu, loại hung hãn như tôi, sẽ hủy nhà anh ta."
Thường Khải Văn: "..."
Thủy Miểu Miểu liếc Thường Khải Văn một chút, trực tiếp đi về phía thang máy
Thường Khải Văn có loại trực giác, lần này Thẩm tổng gặp được đối thủ.
Thủy Miểu Miểu lên xe buýt, điện thoại di động kêu lên, cô thấy là Lâm Nam Vũ, nghe, hỏi: "Có việc gì?"
"Hôm nay mẹ tôi gọi tôi trở về ăn cơm chiều, nói muốn gặp bạn gái của tôi một lần, cho nên, làm phiền cô rồi." Lâm Nam Vũ ôn nhuận từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
"Được, mấy giờ?" Thủy Miểu Miểu sảng khoái nói.
"Cô mấy giờ tan học? Tôi tới trường học đón cô." Lâm Nam Vũ rất có hàm dưỡng nói.
"Tôi ba giờ chiều đã tan lớp, anh tới đón cũng quá sớm, tôi còn phải trở về ngủ một giấc, anh nói địa điểm, tự tôi tới." Thủy Miểu Miểu nói ra.
"Vậy tôi qua nhà đón cô." Lâm Nam Vũ nói ra.
Thủy Miểu Miểu nhíu mày, cũng không già mồm: "Được rồi, năm rưỡi anh hãy tới, tôi gửi địa điểm cho anh."
Lâm Nam Vũ nói chuyện điện thoại xong, gọi điện thoại cho Thẩm Mặc Thần, nói ra: "Mẹ cháu để cho ta dặn dò cháu, buổi tối hôm nay đừng quên đến thăm bà ngoại."
"Oh."