Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 87: Tới, tôi bảo đảm không đánh chết anh




Thuỷ Miểu Miểu bấm cánh tay anh, anh để cho cô đau, cô cũng không để cho anh tốt hơn.

Chẳng qua là, hô hấp cũng dồn dập, biến thành như mèo vậy, đi đôi với dáng dấp cô mềm mại yêu kiều, cuối cùng kết thúc lịch trình.

Thuỷ Miểu Miểu thở hổn hển, kêu khô miệng khô lưỡi, mệt mỏi rũ tròng mắt trợn nhìn ánh mắt Thẩm Mặc Thần sóng nước mênh mông.

Anh mới vừa gì đó, hấp dẫn còn không có biến mất, cả người nhìn như tắm gió xuân, ngay cả cười lên, làm sao rạo rực như vậy.

Thuỷ Miểu Miểu thấy thế nào anh không vừa mắt như vậy.

"Cầm thú." Cô bật thốt lên

Tâm tình Thẩm Mặc Thần rất tốt, liếc vết thương trên cánh tay mình, nói: "Vậy cô há chẳng phải không bằng cầm thú."

Thuỷ Miểu Miểu không nói, hướng Thẩm Mặc Thần ngoắc ngoắc ngón tay."Tới, tôi bảo đảm không đánh chết anh."

Thẩm Mặc Thần cười một tiếng, dáng vẻ rất dễ nói chuyện, bắt tay cô, đè ở bên người cô, nhìn cô, hỏi: "Nhìn cô mới vừa rồi kích động, rất thoải mái chứ?"

Thuỷ Miểu Miểu: "..."

Đối với một người chỉ ăn qua bữa tiệc lớn một lần, lại 7 năm không ăn, anh nói thoải mái không.

Nhưng, đó là sinh lý thoải mái.

Trong lòng cô không thoải mái, có thể để cho cô đánh anh một trận hay không, trong lòng cũng thoải mái một chút.

Diện tích bóng mờ trong lòng hơi lớn.

Bất quá, cùng loại người như Thẩm Mặc Thần, cô lấy cái gì đấu?

Ở trong lớp anh đi học, anh lại là Phó hiệu trưởng, đắc tội anh, nhanh bị chết.

Nói, ai sẽ tin tưởng, một Vương lão ngũ kim cương vô số phụ nữ ngưỡng mộ, sẽ mạnh cô như vậy.

Mấu chốt là, nếu tra được tới, Viêm Viêm sẽ ra ánh sáng, cái mất nhiều hơn cái được.

"Anh hầu hạ rất tốt." Thuỷ Miểu Miểu bất đắc dĩ nói.

Thẩm Mặc Thần vui thích cười, "Tôi phục dịch cô, không để cho cô phục dịch tôi, há chẳng phải là tôi thua thiệt, tối nay ở nơi này đi."

Thuỷ Miểu Miểu: "..."

Cô ở nơi này một đêm, còn không bị anh làm cho nửa chết nửa sống.

Diện tích bóng mờ trong lòng lớn vô cùng.

Thuỷ Miểu Miểu thở dài một cái, trầm mặt xuống, vô cùng nghiêm túc nói: "Thẩm Mặc Thần, tôi không phải là Lý Tư Tư."

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần khóa chặt cô, đen như mực, hỏi: "Cô 4 năm trước ở nước Mỹ, đúng không?"

" Đúng, tôi ở nước Mỹ." Thuỷ Miểu Miểu thẳng thắn nói.

"Cô tên trước kia không gọi Thuỷ Miểu Miểu, mà là trở về Trung quốc đổi, đúng không?" Thẩm Mặc Thần lại hỏi.

Thuỷ Miểu Miểu rũ tròng mắt.

Nếu như cô không nói rõ ràng, sợ rằng, cô thật sự bị anh nhận lầm.

" Đúng, tôi cũng sửa đổi tên, nhưng là tôi trước tên không phải Lý Tư Tư, là Hạ Vãn, hạ là mùa hè, vãn là buổi tối, buổi tối mùa hè sinh tôi, OK?" Thuỷ Miểu Miểu thẳng thắn nói.

Thẩm Mặc Thần bật cười một tiếng, "Còn nói láo."

Anh kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một tấm hình, đưa cho Thuỷ Miểu Miểu, hỏi: "Cái này là cô chứ?"

Thuỷ Miểu Miểu hồ nghi nhận lấy hình.

Có chút giật mình.

Cô gái trong hình mặc quần trắng, cùng cô thật giống, bất quá, cô nhìn ôn nhu như nước mùa thua, mềm mại như ánh áng, xinh đẹp như sao.

Cùng cô tiểu bình dân, căn bản cũng không giống.

Thuỷ Miểu Miểu vỗ hình vào ngực Thẩm Mặc Thần, xác định nói: "Không phải tôi, ánh mắt anh không tốt, ánh mắt tôi cùng cô cũng không giống nhau, cô là mắt ti hí, tôi mắt to."

Thẩm Mặc Thần hồ nghi vặn chân mày, nói: "Đó là cô giải phẫu thẫm mỹ."

"Phốc."

Anh thật đúng là có thể muốn.

Thuỷ Miểu Miểu vận khí, điều chỉnh mình bên trong mất thăng bằng.

"Tôi muốn chỉnh, điều kiện tiên quyết là có tiền, anh nhìn tôi giống như người có tiền sao?" Thuỷ Miểu Miểu ngẹo đầu nói.