Thẩm Mặc Thần nhìn nụ cười giả của cô ở trong mắt, trầm giọng nói: "Ăn của cô một miếng cá, trả lại cô một con cá, ăn của cô một miếng thịt heo, trả lại cô một con lợn, ăn của cô một miếng thịt gà, trả lại cô một con gà, nếu như muốn kiếm về từ trên người tôi, nên cố gắng làm dễ ăn một chút."
Thủy Miểu Miểu nhìn Thẩm Mặc Thần ổn như Thái Sơn, cắn môi dưới.
Anh đã nói như thế, lại đuổi anh đi, cũng quá tận lực rồi.
Thế nhưng anh ở lại, giống như một quả bom hẹn giờ, nếu Viêm Viêm trở về, bị anh nhìn thấy, liền xong.
Đang lúc Thủy Miểu Miểu nghĩ biện pháp, điện thoại di động của cô vang lên.
Thủy Miểu Miểu lấy di động ra, thấy là quản lý Hoàng gọi.
"Alo, chào quản lý Hoàng." Thủy Miểu Miểu khách khí chào hỏi.
"Viêm tiểu thư, buổi tối hôm nay có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm, thuận tiện nói chuyện lần công việc quảng cáo."Khẩu khí Quản lý Hoàng nói rất tốt.
"Ăn cơm chưa?" Thủy Miểu Miểu nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, mượn cơ hội này, vừa cười vừa nói: "Tốt, ở đâu?"
"Tại nhà hàng Hi vọng." Quản lý Hoàng nói.
"Được." Thủy Miểu Miểu cúp điện thoại, nhìn Thẩm Mặc Thần xin lỗi, nói ra: "Thật sự là ngại quá, lúc đầu muốn giữ anh lại ăn cơm, thế nhưng quản lý Hoàng hẹn, anh ta là khách hàng của tôi, không thể không đi, xin lỗi."
Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, ý vị thâm trường nói: "Hoàng Trạch mời cơm, cô cũng dám ăn sao?"
Thủy Miểu Miểu không để ý tới giọng âm dương quái khí của anh, chỉ muốn đuổi anh trước: "Không có cách, làm việc mà."
Thẩm Mặc Thần cười một tiếng: "Một trăm vạn không làm, 2000 lại rất liều mạng, Thủy tiểu thư, thật đổi mới thế giới quan của tôi, trách không được làm ăn tốt như vậy?"
Thủy Miểu Miểu xác định, anh đang chọc ngoáy cô!
Cô chịu đựng, cầm túi lên, đi ra cửa trước, nói với Thẩm Mặc Thần: "Thật xin lỗi, hiện tại tôi có việc, không tiễn."
Thẩm Mặc Thần nhìn quả bóng trên ghế sofa, lấy ra hai tờ 100 trong ví, đặt lên bàn.
Thủy Miểu Miểu nhìn anh cầm quả bóng, nắm trong tay.
Trong đầu cô nổ lớn, đôi mắt ngập nước, đau lòng.
Cái Bóng Bầu Dục kia là cô xem đội New England yêu thích đấu, bỏ ra 40 đô la mỹ mua, mấu chốt là, cô ném ra vô số mị nhãn, ném đến đôi mắt rút gân, mới đổi được Tom? Brad kí tên.
Coi như nhiều tiền cũng khó có thể mua được.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy mình gậy ông đập lưng ông rồi.
Thẩm Mặc Thần dò xét liếc Thủy Miểu Miểu một chút, nhếch khóe miệng, hỏi: "Sao? Không nỡ?"
"Cái anh muốn... chồng tôi rất thích, nếu tôi vô duyên vô cớ bán, nhất định anh ấy sẽ trách tôi." Thủy Miểu Miểu mong chờ quả Bóng Bầu Dục, cười hì hì nói.
Hi vọng anh thương xót, từ bỏ.
"Không có việc gì, dù sao chồng cô cũng độ lượng, cùng lắm thì, cô lại lên web mua cho anh ta một quả." Thẩm Mặc Thần không chút thương hương tiếc ngọc nói ra, đi về phía cửa.
Thủy Miểu Miểu nhíu mày, trong lòng chửi một đám con mẹ nhà anh, lại chỉ có thể ăn hoàng liên, có khổ nói ra.
"Muốn tôi đưa cô tới nhà hàng không?" Thẩm Mặc Thần liếc xéo Thủy Miểu Miểu hỏi.
"Không cần, trước khi đi, tôi vẫn còn có việc cần hoàn thành." Thủy Miểu Miểu nở nụ cười, ý cười lại rõ ràng không đạt trong mắt, lưu luyến không rời dò xét quả Bóng Bầu Dục một chút, buông thõng đôi mắt xuống.
Thẩm Mặc Thần yên lặng cầu lấy đi, vứt xuống chỗ ngồi phía sau xe, lái xe rời đi.