“ Ha haa ". Thủy Miểu Miểu cười, tròng mắt lóe lên.
Để cho anh nhìn thấy Viêm Viêm, chỉ có khả năng là cô uống nhầm thuốc.
“ Mặc dù ngài đây học thức uyên bác, kinh nghiệm thực chiến phong phú nhưng người ta có câu việc không hay trong nhà không nên để lộ ra ngoài, loại chuyện như thế này, để cho một người lạ dạy bảo, Viêm Viêm sẽ tự ti " Thủy Miểu Miểu uyển chuyển nói lời từ chối.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên những tia không vui, hỏi:" Em nói ai là người xa lạ?"
Thủy Miểu Miểu mím môi nhìn Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần cười xòa lên một tiếng, ánh mắt trở nên tà nịnh.
“ Sờ vào em, hôn môi em, thậm chí “yêu” em, em còn nói tôi là người xa lạ?"
Thủy Miểu Miểu nhìn anh tức giận, lập tức giải thích nói:" Ý tôi là, thằng nhóc nó chưa từng gặp anh, sẽ không nhận ra anh, nếu để anh giáo dục nó, Viêm Viêm sẽ bài xích ".
Thẩm Mặc Thần hất tay Thủy Miểu Miểu ra, thâm trầm nhìn cô, hỏi:" Vậy em sẽ nói với nó?"
Nói với Viêm Viêm về vấn đề này, nói thật cô cũng thấy ngượng ngùng.
“ Các thầy cô giáo ở trường sẽ nói ". Thủy Miểu Miểu đáng thương nhìn anh.
“ À ". Thẩm Mặc Thần cười một tiếng, cảm giác như cô đối với anh vẫn còn bài xích.
Không khí như ngưng đọng lại.
Thủy Miểu Miểu lôi áo Thẩm Mặc Thần, thấy anh không để ý đến mình, đứng lên đi đến quầy bar trước mặt pha chế Cocktail.
Thủy Miểu Miểu liếc mắt nhìn anh.
Ánh đèn phản chiếu từ những chiếc ly thủy tinh đang rọi lên người anh, toát lên phong thái cao quý của anh, dù hiện tại cằm anh hơi bạnh ra vì căng thẳng nhưng nhìn qua vẫn rất mê người.
Cô mặt dày đi đến, kéo từ trong quầy bar ra một chiếc ghế, ngồi xuống, tay chống vào sau gáy nhìn anh pha Cocktail.
Thẩm Mặc Thần căn bản không để ý đến cô, pha ra một ly Cocktail màu lam.
Thủy Miểu Miểu nhận lấy, nhấp một ngụm nhíu mày nói:" Vodka, rượu vỏ chanh, nước dứa, dừa, anh còn cho thêm muối ".
Thẩm Mặc Thần nhìn cô dò xét, khẽ nhếch khóe miệng, lạnh giọng nói:" Đâu có nói cho em uống ".
Sắc mặt Thủy Miểu Miểu đỏ lên, đặt ly Cocktail xuống, nhàm chán chạm hai ngón trỏ vào nhau.
Bộ dạng rất khéo léo.
Thẩm Mặc Thần thâm trầm nhìn cô, ánh mắt ôn nhu vài phần, lại pha thêm một ly Cocktail đặt trước mặt Thủy Miểu Miểu, nói:" Đây là ly dành cho em ".
Thủy Miểu Miểu liếc mắt nhìn ly Cocktail trước mặt, cẩn thận quan sát sắc mặt Thẩm Mặc Thần.
Khuôn mặt anh quả thật khiến người đối diện không thể đoán anh đang nghĩ gì.
Thế nhưng, dù sao vẫn còn cho cô uống, tính ra tâm tình anh không phải quá kém.
Thủy Miểu Miểu nhấp một ngụm, thoải mái ừ một tiếng, không chút keo kiệt tán dương:" Ngon quá ".
Thẩm Mặc Thần hơi nhếch lên khóe miệng, ngón tay thon dài ưu nhã lấy đi ly Cocktail trên tay cô, môi mỏng khẽ ngậm vào đúng chỗ cô vừa ống, nhấp một cái, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu chống lại ánh mắt thâm trầm của anh, ôn nhu hỏi:" Ông nội anh đã đỡ nhiều chưa?"
“ Ừm, ông đã qua được nguy hiểm rồi ". Thẩm Mặc Thần đáp một tiếng.
“ Vậy thì tốt. Ngày mai tôi sẽ về chỗ ba tôi để lấy hộ khẩu ". Thủy Miểu Miểu nói.
Thẩm Mặc Thần lôi ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra ba cái chìa khóa đặt lên quầy.
Chìa khóa xe, chìa khóa cửa chống trộm, chìa khóa cửa.
“ Ở lầu dưới có chiếc xe Porsche, biển số là ***12, sau này sẽ là của em. Phòng ở mới địa chỉ ở Long Môn, phòng số 1901, nếu như em không có yêu cầu gì khác, thì sẽ ở tại nơi đó. Thỉnh thoảng tôi sẽ qua bên đó qua đêm ". Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
Thỉnh thoảng?
Còn là thỉnh thoảng cơ đấy.
Sao cô lại có cảm giác anh sẽ thường xuyên qua đêm ở đó.
“ Nhưng mà, tiền lương mỗi tháng của tôi được hơn 3000, anh cho tôi chiếc xe tới 200 vạn, không thích hợp ". Thủy Miểu Miểu khéo léo cự tuyệt.
“ Em cứ nói là chồng mua. Có chồng không mất thể diện đâu ". Thẩm Mặc Thần giọng vô cùng khí phách nói.